Chương 37: Hai Tên Điên Nghiện Công Lý và Trừng Phạt

Chúa Tể Hải Dương

Chương 37: Hai Tên Điên Nghiện Công Lý và Trừng Phạt

Chương 37: Hai Tên Điên Nghiện Công Lý và Trừng Phạt


Sau một hồi ăn phải tra tấn, tên Tử Giả cuối cùng cũng nhịn được rên rỉ khó khăn mà nói ra.

"Ta... không biết... gì... cả...ngài... Andozela... ra lệnh... cho... ta... lảm việc này... thôi..."

"Andozela? Là gã Tử Đồ à." Vô Hải xoa cằm rồi nói tiếp.

"Thế hắn hiện tại đang ở đâu rồi?"

"Ngài ấy... vẫn đang... tiếp tục... bị... giáo hội... truy... sát... ở Thành Phố... NT..." Tên Tử Giả khó khăn đáp lại.

"NT cơ à, cũng khá xa đấy..." Vô Hải xoa cằm rồi hỏi tiếp. "Tại sao tự dưng bên người ngươi lại có đồng bọn?"

"Do các ngươi... tấn công... Trạm Huân nên... ta liền đề cao... cảnh giác gọi... thêm đồng bọn đến... để... an toàn..."

"Ra là như vậy, quả đó đúng là làm bọn ta bất ngờ thật cơ đấy. Mà Trạm Huân là ai? Hơn nữa tại sao ngươi biết là bọn ta tấn công hắn?" Vô Hải xoa xoa cằm của mình rồi tiếp tục tra hỏi.

"Trạm Huân là kẻ... đã bị các ngươi... tấn công... ở căn nhà chứa... đám người bị bắt... cóc... hắn đã đi cảnh... báo với chúng ta về... các ngươi... một tên đeo mặt nạ trắng hình Thủy Quái màu đen... một tên măt nạ đen... với các đường hình vuông màu trắng..." Tên Tử Giả đứt quảng mà đáp lại, dường như không che dấu gì cả mà nói ra.

"Ồ, ra vậy. Thế ngươi còn biết gì nữa hay không?" Vô Hải hỏi một câu cuối cùng. Tên Tử Giả liếc lên thấy Vô Hqi nhìn chằm chằm mình thì im lăng một hồi rồi mới đáp lại

"Trạm Huân biết nhiều hơn ta."

"Ừm, hiều rồi." Sau đấy Vô Hải lần nữa kích điện, đánh ngất hắn đi.

"Giờ mày định xử nó sao đây Vô Hải?" Chí Duy lại gần Vô Hải rồi hỏi. Vô Hải suy nghĩ một chút rồi trả lời.

"Hừm, có lẽ là hắn vẫn giấu một thứ gì đấy, dù không biết hắn có giấu thứ gì thật hay không, nhưng tao nghĩ là nên gửi luôn hắn cho Tử Đằng luôn đi cho rồi."

"Thế mày định gửi kiểu gì đây? Tao có thể đảm bảo việc bảo mật" Chí Duy nhún vai rồi nói.

"Hừm, cách nào khiến cho người ta nghĩ bọn mình là hai tên điên nghiện công lý và thích trừng phạt cái ác nhỉ?" Vô Hải nói rồi cả hai nhìn nhau, nở ra một nũ cười âm hiểm mà ác độc....
Rạng sáu giờ sáng, tại Văn Phòng Thám Tử Phạm Tử Đằng. Ánh Nhiên mở cửa đi ra ngoài, bổng dưng cô cảm thấy như cánh cửa bị chặn lại bởi một thứ gì đấy.

Nhìn xuống thì mới thấy lả một hộp đựng hàng to khổng lồ. Ánh Nhiên bưng hộp hàng lên rồi đi vào rồi hỏi.

"Có ai ở đây đặt hàng gì à?"

Ở bên trong này, hầu hết các thành viên của Văn Phòng đều đang ở đây vì tối hôm qua bọn họ đã được tập hợp hết về nơi này để giải quyết mấy ổ bắt cóc, hiện tại họ đang ở đây để nghỉ ngơi một chút.

Bên trong phòng có Liên Hương đang rả rời vì mỏi mà nắm trên ghế sô pha, Tuấn Kiên ngồi ghê đơn ăn bánh quy. Phạm Tử Đằng ngồi sau bàn làm việc chăn chú cái gì đấy, còn Phạm Uyên thì ngồi ở bàn làm viêc của cô, kế bên anh để sắp xếp kế toán lại một chút chi tiêu tháng này.

"Hử. Đồ gì cơ? Không phải của tôi. Có phải của em không Hương?" Tuấn Kiên ngẩng đầu đáp rồi quay qua hỏi Liên Hương.

"Không phải của em." Liên Hương lắc đầu mệt mỏi nói. Ánh Nhiên nhìn Phạm Uyện và Tử Đằng thì hai người cũng lắc đầu.

"Hay là gửi nhầm?" Phạm Uyên suy đoán nói.

"Không đâu, địa chỉ đúng là gửi cho chúng ta mà..." Ánh Nhiên lẩm bầm rồi đặt hộp hàng xuống, lấy dao cắt giấy ra chuẩn bị mở hộp quà này.

Liên Hương cũng tò mò bò dậy nhìn, Phạm Uyên cũng tới giúp.

Hộp giấy được mở ta, bêm trong là một hộp gỗ khác, trông như là một cái hòm thu nhỏ dành cho trẻ em vậy.

Ánh Nhiên mở hộp ra, lập tức hai mắt cô co lại, Phạm Uyên giât mình lùi lại. Ánh Nhiên thấy thứ gì ở bên trong thì la toáng lên khiến Tử Đằng và Tuấn Kiên giât mình.

Hai người lại nhìn xem thì Tuấn Kiên lập tức cảm thấy hơi tởm, còn Tử Đằng thì nhíu mày lại.

Bên trong là một cái xác chết, à không là xác sống mới đúng. Hắn không tay chân vì tứ chi đều đã bị chặt đứt, miệng của hắn bị một sợi dây xích buộc lại, xung quanh cơ thể hắn bọc lấy rấy nhiều sợi dây đồng lấp lóe ánh điện. Cứ cách mười dây thì sẽ giật một phát. Đặc biệt là trên bụng người hắn còn cắm một tấm thẻ sắt. Tấm thẻ sắt nọ là hình của hai chiếc mặt nạ nằm ngược hướng nhau. Một cái măt nạ trắng hình thủy quái đen một cái mặt nạ đen có vài hình vuông và hình chữ nhật nằm chồng lên nhau.

"Nhanh! Mau đem hắn ra ngoài." Tử Đằng vội nói. Ánh Nhiên và Tuấn Kiên lập tức cắt nguồn điện rút tấm thẻ ra rồi lôi hắn ra ngoài.

Liên Hương thì không dám nhìn cảnh tượng này. Mà che mắt lại. Ngqy khi họ đang định bó mấy vết cắt tên Tử Giả lại thì thấy cánh tay của hắn dần dần mọc ra.

"Là một Tử Giả à...?" Tử Đằng lầm bầm trong miệng rồi cầm tấm thẻ sắt lên nhìn.

Sau khi vết thương hoàn toàn hồi phục tên Tử Giả từ từ tỉnh lại, khi vừa mở mắt ra thấy cả đồng người đang nhìn mình thì hắn lấp tức gào lên một tiếng rồi từ từ lùi lại.

Hai mắt hắn chất chứa đầy sự điên cuồng và hỗn loạn. Hắn nhìn chằm chằm đám người trước mặt mình, đám người nhìn chằm chằm hắn.

Ngay sau đấy hắn ngã xuống, ôm đầu run lẩy bẩy. "Làm ơn, làm ơn, làm ơn, làm..." Sau đấy tên Tử Giả lần nữa ngất đi.

Tử Đằng nhíu mày rồi quay sang bên cãnh mình nói với Phạm Uyên. "Hãy xem thử chuyện đã xảy ra với hắn."

"Vâng ạ." Phạm Uyên gật đầu sáu đấy ngồi xuống, banh mắt của Tử Giả ra rồi nhìn chằm chằm vào nó.

Chân Nhãn!

Lâp tức hai mắt cô sáng lên. Đi vào thế giới ý thức của tên Tử Đồ nọ. Ở trong này, Phạm Uyên thấy được Linh Hồn hay Ý Thức của hắn.

Ở trong thế giới này, mọi người đều sẽ thành thật và không nói dối, hơn nữa họ sẽ nhớ được bất cứ thứ gì họ từng trải qua.

"Tất cả những ác ngươi đã từng làm là gì?" Phạm Uyên đi đến trước măt tên Tử Giả rồi hỏi hắn một câu.

Tên Tử Giả ở đây trông vô cùng lừ đừ, chậm chạp, không nhìn gì cũng không thể hiển ra cái gì.

"Tôi đã giết mười sáu người rồi hút máu họ tới chết. Trong đó sáu người là tôi giết cho vui." Tử Giả nọ chậm rãi đáp.

"Ai là người đã làm người ra như vậy." Phạm Uyên hơi nhíu mày rồi hỏi tiếp.

Bổng dưng thế giới ý thức của hắn run lên kich liệt, gương mặt biến dạng tỏ rõ vẻ sợ hãi cùng tuyệt vọng lắp bắp lặp lại trong miệng.

"Măt nạ!! Mặt nạ trắng!!! Mặt nạ đen!!! T-T-Thủy Quái!!! Hình Vuông, Hình Chữ Nhật, rồi lại Hình Vuông rồi lại Hình Chữ Nhật!!!"

Phạm Uyên cảm thấy hơi khó khăn, lập tức hai mắt cô lần nữa sáng lên, khiến không gian lần nữa trở nên yên tĩnh, tên Tử Giả lần nữa trở nên yên tĩnh nhưng gương mặt của hắn chất rõ vẻ đau khổ, khó chịu và tuyệt vọng.

Phạm Uyên rời khỏi thế giới ý thức của hắn trở ra bên ngoài.

"Tâm Linh của hắn không ổn, em chỉ hỏi được vài thứ thôi. Bao gồm việc kẻ gây ra chuyễn này cho hắn là hai người đeo cái măt nạ tương tự như trên tấm danh thiếp thép kia." Phạm Uyên thở dài một hơi rồi đứng lên nói với Phạm Tử Đằng.

"Ừm. Trước tiên thì giam hắn lại đã, rồi hỏi tiếp sau. Tuấn Kiên, Ánh Nhiên, phiền hai người." Tử Đằng gật đầu đáp rồi sang nói với Tuấn Kiên và Ánh Nhiên.

"Đã Rõ." Hai người kia cũng đồng thanh mà đáp lại.

Sau đấy, Tuấn Kiên cùng Ánh Nhiên đã được Phạm Tử Đằng giao cho nhiệm vụ là đi đến nhà tù đặc biệt mà giam tên này vào. Rồi sau đấy khi hắn bình tĩnh lại thì sẽ tra hỏi tiếp sau.