Chương 34: Đi Tập Kích

Chúa Tể Hải Dương

Chương 34: Đi Tập Kích

Chương 34: Đi Tập Kích


"Tôi là chủ của trang XlN, chuyên đăng những tin tức giả hay cố ý kích động người khác." Tên béo bắt đầu nói ra.

"Nhưng các anh nghĩ tại sao tôi có tới bảy trăm ngàn lượt theo dõi cơ chứ? Đó bởi vì mọi người muốn thế, họ chỉ đơn giản là muốn tìm một ai đó đổ chửi một cách hợp lý nhất giải tỏa hết sự căng thằng và thể hiện cái tôi của mình trên mạng mà thôi. To mồm trên mạng ra ngoài đường rém như cầy sấy."

"Tự dưng đến một ngày nọ, có một người yêu cầu tôi phải kích động mạnh hơn nữa, đăng tin giả nhiếu hơn nữa, làm những chuyện để có thể gây càng nhiều sức ép càng tốt, đặc biệt là tập trung vào mấy vụ giết người hàng loạt gần đây."

"Hắn cón hứa là sẽ cho tiền và dọa giết tôi nữa..."

Chí Duy và Vô Hải hỏi hắn thêm vài câu, thấy không thu đươc gì thêm thì Chí Duy hỏi một câu cuối cùng.

"Lần gặp tiếp theo giữa ngươi và hắn là bao lâu nữa?"

"Là hôm nay... sáu giờ chiều..."

Chí Duy suy nghĩ một lúc rồi nói với hắn. "Nói cho ta địa điểm hắn sẽ gặp người là ở đâu, còn ngươi, tuyệt đối không được nói bất cứ thứ gì về chuyện lúc này, rõ chưa?!" Chí Duy vừa dứt lời thì Đinh Ba của Vô Hải đã di chuyển khiến hắn cuồng cuồng nói "Vâng, vâng..."

Chí Duy rút một kim tiêm kỳ lạ ra, cắm thẳng vào một bên cổ của tên béo khiến hắn la lên.

"Cầm mày không được lấy cái này, thông qua thứ này tao có thể nghe thấy mọi thứ và biết được mày đang ở đâu. Một khi mày gỡ cái này ra hay tiết lộ thông tin của bọn tao, bọn tạo sẽ bắn vỡ đầu mày! Nhớ chưa?!" Chí Duy lập tức gắn lên hỏi. Tên béo vội vàng đáp "Vâng, vâng."

Thấy thế hai người Vô Hải và Chí Duy mới liền rút đi trở về nhà của mình.

"Eh, cái chíp đấy thật sự nghe được ngươi ta nói gì à?" Vô Hải bổng dưng thắc mắc quay qua hỏi Chí Duy.

"Làm quái gì có, công nghệ thời nay chưa hiện đại đến mức đó đâu, nó chỉ xác định được vị trí của người ta thôi." Chí Duy mở laptop ra rồi nói. Phía trên màn hình laptop là một cái bản đồ với một cái chấm ở bên trên, đãi diện cho vị trí hiện tại của tên béo.

"Vậy thì này nổ còn hơn cả tao rồi." Vô Hải cà khịa mà nói. Chí Duy thì cười lên. "Còn đỡ hơn là bom con ạ."

"Nhưng ít nhất bom nó còn tồn tại, còn cái thứ mà mày chém làm quái gì có đâu." Vô Hải không phục nói lại sau đấy hỏi.

"Thế chúng ta làm gì tiếp đây, bắt sống nó nhé?"

"Ừ, hiển nhiên là sẽ bắt sống nó rồi, hiếm lắm mới có cơ hội để tập kích một Tử Giả đấy." Nói rồi Chí Duy lập tức đi lên phòng mở cái tủ đồ của mình ra. Vô Hải tò mò nên đi theo.

"Gì đây?" Vô Hải bất giác hỏi, chỉ thấy Chí Duy từ sâu trong tủ lôi ra một cái Vali đen mới tinh, bí ẩn.

Vô Hải lãi gần nhìn xem thì chỉ thấy bên trong là một đống các linh kiện của một khẩu súng ngắm.

"Cái quái..." Vô Hải nhìn mà không biêy nói gì, chỉ thấy Chí Duy thuần thục lắp từng bộ phận lại với nhau sau đấy cậu gạt cái cần phía trên thanh súng một cái.

"Mày mua cái thứ chết tiệt này ở đâu vậy? Ở thế giới bên kia à?" Vô Hải nhìn cây súng ngắm như thường này, cảm nhận độ ngầu của nó rồi hỏi.

"Không, làm quái gì có. Cây nào tao mua khi đi du lịch ở Anh về đấy, tao thường hay dùng nó để giải trí bằng cách tháo rời nó ra rồi lắp lại." Chí Duy lấy một băng đạn chứa vài viên đạn.338 ra nhìn rồi quay sang bói với Vô Hải.

"Kế hoạch là như này, tao không giỏi bắn súng tỉa cho lắm nên sẽ ở khoảng cách năm trăm tám mươi ba mét bên ngoài, dùng em Arctic Warfare Magnum này tỉa bay chân của nó sau đấy mày vào khống chế nói ngay lập tức bằng cây súng điện này, thấy thế nào?" Chí Duy ném cho Vô Hải một cây súng điện có thể chích ngất cả một con gấu to rồi hỏi.

Vô Hải thì đương nhiên là gật đầu đồng ý mà nói rằng rằng.

"Đương nhiên rồi."

"Ừ, Tao sẽ bảo một người bạn của tạo ngắt toàn bộ camera xung quanh đó trước khi hành động, cứ thoai mái đi." Sau đấy cả hai ra ngoài, Chí Duy lén đi lên đỉnh của một tòa nhà cách quán cà phê mà tên lều báo đã hẹn tay Tử Giả trước rồi chuẩn bị ở nơi này.

Vô Hải thì đóng thành khách của cửa tiệm rồi ngồi uống cà phê như một người vô cùng bình thường. Cậu lại gần ông anh nhân viên có vẻ trẻ gọi một ly cà phê sữa rồi đi lại gần một sát tường của quán nơi có thể dễ dàng thu mọi thứ vào trong tầm rồi ngồi xuống, lối một cái tai nghe không giây ra đeo vào rồi lấy điện thoai giả vờ như đang lướt tin tức.

Một lát sau thì vị nhân viên vừa nãy liền đưa tới cà phê cho Vô Hải rồi rời đi.

Sau đấy cả hai chờ một hồi lâu, cuối cùng tên béo cũng xuất hiện. Sau khi hắn xuất hiễn thì một kẻ lạ mặt mặc áo đen cũng đi vào rồi ngồi ngay sau tên béo.

Hai bên dường đang nói cái gì đấy. Chí Duy liên lạc với Vô Hải thông qua bộ cái tai nghe trong tai cậu.

"Chuẩn bị chưa? Tao sẽ cúp hết Camera ngay đấy?"

Vô Hải đang định đáp lại thì bổng dưng ánh mắt cậu hơi đăm chiêu nhìn người áo đen một chút.

"Vô Hải có chuyện gì vậy?" Chí Duy thấy Vô Hải không nói gì thì ngay lập tức hỏi. Vô Hải suy nghĩ một chút rồi nói.

"Không, không có gì. Chỉ là tao nghĩ rằng sao mày không kiểm tra lãip những lần những mà tên béo và thằng kia gặp mặt còn có ai ở đằng xa quan sát nữa không?"

"Hả...? Ý mày là..." Chí Duy có chút nghi ngờ hỏi. Còn Vô Hải thì cứ nói tiếp.

"Mày cứ kiểm tra lại cho chắc đi."

Sau đấy Chí Duy liền đặt khẩu súng xuống rồi quay lại laptop đang mở ra ở trên giường, bắt đầu gõ gõ cái gì đấy.

Tốn khoảng một chút thời gian kiểm tra lại toàn bộ camera xung quanh tiệm cà phê, thậm chí cậu còn xem xetơ lại cả mấy khu vực xa hơn ở xung quanh, sau khi kiểm tra xong không thấy có gì cả thì Chí Duy liền gọi lại cho Vô Hải.

"Không có gì cả, không có bất kỳ ai xuất hiện quá hai lần ở quán cà phê này hay ở xung quanh khi hai tên này gặp nhau, mày có thể yên tâm được rồi."

Nói xong cậu lại lần nữa đặt súng lên cửa sổ nhắm vào tên áo đen.

Vô Hải thì cảm thấy không đúng và lạ là, cậu thì nâng cốc cà phê lên uống rồi thì thầm nói. "Nếu tao là tên Tử Giả kia thì tao sẽ đặt một thằng bù nhìn ra để mà liên lạc với tay nhà báo thay vì trực tiếp gặp măt như thêơ này."

Chí Duy dường như cảm thấy Vô Hải nói cũng có lý liền hỏi lại. "Ý mày là...?"

"Ừ, rõ ràng tên này chỉ là bù nhìn thôi. Tên đứng đằng sau chắc chắn đang ở đâu đó quan sát rồi."

"Nhưng tao đã kiểm tra rồi, không có tên nào khả nghi cả." Chí Duy nhíu mày trả lời.

"Ống nhòm thì sao?" Vô Hải hỏi tiếp, Chí Duy thì lắc đầu mở ra câu chắc chắn mà trả lời lại.

"Cũng không đâu, toàn bộ những nơi có thể quan sát tiệm này bằng ông nhòm đều bị tao tìm qua một lươg rồi. Đừng nói tới việc có quan sát hay không, ngay cả môt tên mang theo ống nhòm cũng không có."

Vô Hải suy nghĩ một hồi, nhìn lên bầu trời tối mịt không có lấy một ánh trăng nào rồi sau đấy nói ra.

"Như vẫy đi. Mày hay tạm thời tắt toàn bộ đèn và điện ở khu vực náy cho tao, làm được không?"

Chí Duy hơi suy nghĩ một lát sau đấy gật đầu đáp lại. "Được!"

Ngay lập tức Chí duy quay lại, bấm một đoạn tin nhắn rồi gửi đi. Không lâu sau. Điện trong toàn khu vực này tắt đi, hoàn toàn lâm vào trong bóng tối.