Chương 2: Viện Nghiên Cứu

Hắc Ảnh Thần Hoàng

Chương 2: Viện Nghiên Cứu

Ra khỏi khu đất trống gần trường, Duy Phong đi về phía Tây của khu chợ, nơi đó tấp nập, ồn ào và náo nhiệt của những người đi mua.

Nơi này là khu chợ bán mọi thứ trong Đế Quốc, nhưng lại giữ được nét sạch sẽ của chính nó.

Có lẽ ở đây cũng không thể xem là nổi thất vọng của Đế Quốc với sự xuất hiện của khu chợ, nên khu chợ lúc nào cũng đông tấp nập từ sáng tới tối.

Duy Phong trên đường đến khu 4, đến quầy đồ ăn ngay góc cuối của khu, trong đó có một người phụ nữ trung niên xinh đẹp bày quán ở đó, trên đôi mắt của cô có màu trắng như tuyết, mặc trên người cái tạp dề, quần áo thì dính phải đầy dầu mỡ.

Nhưng trên mặt của cô không có một vẻ phiền muộn, còn chút vẻ thản nhiên và thỏa mãn nữa, nhìn mọi thứ xung quanh với đôi mắt trắng về những hình ảnh tuyệt đẹp này.

Duy Phong nói với người phụ nữ:

"Mẹ đừng có bày hàng nữa, điều đó ảnh hưởng đến tình trạng sức khỏe của mẹ lắm"

Duy Phong lo lắng về tình trạng của mẹ mình Trần Bạch Ngọc, đôi mắt đó của mẹ đã bị như vậy kể từ khi sinh ra mình, đôi mắt này là tình trạng không ai biết, nó khiến cho người bị mất đi ánh sáng cả đời không thể chữa trị được.

Duy Phong biết là lỗi của mình nên đã khiến cho tuổi xuân của mẹ mình mất đi, cậu luôn muốn trị dứt khoát căn bệnh của mẹ nên đã cố gắng nghiên cứu cách chữa.

"Con đừng có lo lắng cho mẹ, hãy cố gắng kiếm người con dâu tốt cho mẹ mà giúp cho người mẹ xấu số này"

Trên mắt trắng đó mang đến nụ cười xinh đẹp đó nhìn về phía Duy Phong.

Duy Phong cứ mỗi khi nhìn vào đôi mắt ấy thì trong lòng không cầm được nước mắt, cậu biết là chỉ vì người đàn ông ấy mà mẹ cậu đã mất đi ánh sáng mãi mãi, cậu lúc nhìn thấy mẹ mình thì luôn muốn truy tìm người đàn ông đã vứt bỏ mẹ mình mà đập chết hắn.

"Đừng có lo lắng cho mẹ nữa, mẹ có thể tự lo cho bản thân mình tốt" thấy Duy Phong không trả lời Trần Bạch Ngọc chỉ thể khuyên con của mình.

Một giọng nói khàn khàn chợt vang lên ngay bên tai của Duy Phong

Có đến 3 thanh niên đến bên cạnh Duy Phong kêu cậu đi, chúng chỉ khoảng tầm 20 tuổi cách ăn mặc vô cùng chẳng khác gì lưu manh cả, đầu vuốt keo gel dựng tóc lên.

"Duy Phong, cậu đã kêu là ngày hôm nay sẽ trả tiền bảo kê cho Anh Vũ mà"

Một tên phải bên cạnh nói.

"Đừng tưởng là bọn này hiền mà lấn tới, nếu không phải do anh Vũ thì cái quán này đã bị sập từ lâu rồi"

Tên bên trái cố gắng phụ họa thêm

Người tên Vũ có vẻ đắc ý mà lên mặt tự đại sấn lại gần Duy Phong:

"Hôm nay cậu mà không đưa tui tiền thì đừng có trách mà tui không nể mặt cậu, mà đập nát cái quán này"

Nếu mà là Duy Phong của trước đây thì đã bị dọa sợ mà hồn bay phát tán rồi nhưng bây giờ Duy Phong đã khác hơn xưa rồi, hùng hồn mà nói:

"Ta khuyên ngươi hãy biến mất lẹ đi, còn không thì ta sẽ đập cái mặt ngu của mày đến khi ba mẹ mày không nhận ra được nữa"

Nghe vậy Vũ không thể không tức giận mà sai 2 thằng bên cạnh lao vào đập Duy Phong, vừa lao vào chưa kịp chạm thì tụi nó đã bị một cú đấm của Duy Phong làm cho bất tỉnh.

"Đm, cái lũ phế vật này, chắc tao phải tự xử lý mày thôi"

Vũ rút trong người ra thanh dao quân sự ra mà đâm về phía Duy Phong.

Duy Phong thấy vậy cũng đã đoán ra thanh dao này có nguồn gốc từ Đại Nam Việt Đế Quốc quân đoàn binh lính, chắc chắn tên này là bộ đội bị trục xuất khỏi Đế Quốc.

Vũ thấy Duy Phong ngẩn người ra một lúc thì miệng cười lên và đâm vào Duy Phong.

Dao mới đâm vào trên người của Duy Phong thì đã bị nứt vỡ ra thành đôi, thấy vậy Vũ vô cùng hoảng sợ mà cố gắng chạy thật nhanh nhưng đã bị Duy Phong đấm một cú nhẹ vào lưng mà ho ra máu.

"Duy Phong mày được đó, ta sẽ không để cho ngươi sống được nữa đâu"

Vũ ho ra máu mà nhìn về phía Duy Phong mà đứng dậy mà chạy.

Duy Phong không có ý định giết hắn ở ngay trong khu chợ mà đợi hắn chạy đi xa khỏi đó mà giết hắn ngay trong đêm tối.

Sau khi xử lý xong những vấn đề thì Duy Phong trở lại quán ăn với mẹ mình mà giúp đỡ mẹ mình.

-----------

Sáng hôm sau

Duy Phong ra khỏi nhà sớm để mẹ mình ở trong nhà ngủ khi phải bày bán đồ ăn nguyên cả đêm.

Trước khi đó Duy Phong đã nhờ những người hàng xóm trông coi và chăm sóc mẹ của mình.

Duy Phong chỉ là đi đến một viện nghiên cứu nộp đơn xin học nghề của cậu lên viện nghiên cứu này.

Viện nghiên cứu SLIP là một trong những khu vực khoa học nổi tiếng của Đại Nam Việt Đế Quốc chuyên nghiên cứu về những thông tin về cơ thể của con người, đặc biệt cả năm chỉ có một lần tuyển chọn vào để học nghề, điều kiện vô cùng nghiêm khắc vừa phải thể hiện trình độ học thức của mình và phải có thành tựu chứng minh về nghiên cứu những gien bí ẩn trong cơ thể của con người, nên hằng năm có đến hơn 100.000 người mà chỉ nhận đến chưa đủ 10 người.

Trong phòng thi có đến hơn 2000 người với những công nghệ nhiễu loạn thông tin điện tử để phá hủy đi những tài liệu gian lận, kèm theo đó là hơn 100 robot AI để phát hiện tình trạng gian lận.

Khi tính giờ kiểm tra, phần thi mặc dù là trắc nghiệm nhưng lại rất khó khăn để làm với hơn 500 câu hỏi, mỗi câu hỏi chỉ có 10 loại đáp án, điều này vô cùng khó khăn với mọi thí sinh trong 2 tiếng đồng hồ.

Với những người bình thường thì chỉ cần thấy được câu hỏi thì cũng đã bó tay chịu trói trước những câu hỏi vô cùng khó, nhưng với Duy Phong điều này còn dễ dàng hơn là lập trình siêu máy tính.

Câu hỏi thứ nhất: Trên cơ thể của con người nắm giữ bao nhiêu huyệt ẩn
Câu hỏi thứ hai: Não cũng con người tồn tại những bộ phận gì
…..

Lúc phần thi kết thúc mọi thí sinh đều được đi ra khỏi phòng thi để chờ đợi kết quả xử lý, phải nói là khả năng chấm điểm của những robot AI này vô cùng nhanh chóng và xuất sắc khi lọc kết quả chưa đầy 30 phút.

Kết quả vô cùng bất ngờ từ khi Viện nghiên cứu được thành lập cho tới giờ chưa ai đạt được điểm tối đa cho đến bây giờ, điều này đã làm chấn động toàn bộ viện nghiên cứu khi biết là có người được điểm tối đa trong những câu hỏi khó này.

Duy Phong nằm trên ban công nhìn xuống dưới bảng thông báo kết quả, thấy kết quả như thế hắn cũng không có ngạc nhiên mà còn muốn chửi quản lý của viện nghiên cứu cho càng nhiều câu hỏi hơn với nhiều đáp án hơn nữa, ai mà biết được suy nghĩa của hắn thì sẽ đập chết tên này và đuổi hắn về hành tinh của mình mới thôi.

Sau phần thi thứ nhất, mọi người vượt qua đều được đưa đến nhà ăn để nghỉ ngơi và chuẩn bị cho vòng thi thứ hai.

Trong khi mọi người ở dưới, Duy Phong vẫn nằm thỏa thích nằm ở trên ban công sân thượng của tòa nhà mà ngủ, phải nói là không khí với gió trên đó vô cùng hợp thích hợp đối với cậu.

Trong khi mà phần thi thứ hai bắt đầu, mọi người đều chuẩn bị những dự án nghiên cứu của mình ra mà thi, phần thi gần như khó khăn với mọi người.

Tất cả những người khác đều bị đánh trượt nhưng chỉ có vài nghiên cứu là được quan tâm đến như là trí não của con người có một tiềm năng cần được khai thác hơn nữa do một thiếu nữ đề xuất.

Lúc sắp kết thúc thì một thân ảnh xuất hiện ở đó, Duy Phong trong con mắt vẫn còn mơ màng mà nói:

"Phần thi còn chưa kết thúc nên tui đến tham gia đây"

"Duy Phong"

thanh âm của thiếu nữ vô cùng ngạc nhiên khi biết đó là Duy Phong, cô không nghĩ ra rằng người đạt toàn bộ điểm tối đa lại chính là một người bạn cùng lớp của mình.

Duy Phong cũng rất ngạc nhiên khi thấy đó là Tuyết Kiều, một trong số những đại mĩ nhân của toàn khối 10, Tuyết Kiều được mọi người đáng giá là vô cùng thông minh và không bao giờ tiếp xúc với một người con trai nào cả.

Duy Phong hơi ngạc nhiên nhưng chỉ nói đúng một câu:

"Rất vui được gặp lại bạn, mình thi xong phần thi rồi có gì tìm kiếm một nơi yên tĩnh mà bàn chuyện"

Người giám khảo coi thi lần này là Viện Trưởng của Viện Nghiên Cứu SLIP, thường thì những giám khảo là những người khác nhưng lần này thì Viện Trưởng rất muốn gặp người thiên tài có thể trả lời hết toàn bộ câu hỏi một cách tối đa.

Những hình ảnh mà ông tưởng tượng về cậu khác vô cùng với người trước mắt, ông tưởng tượng Duy Phong cũng phải là 25-30 Tuổi với học thức rất cao nên mới vượt qua kì thi nhưng người phía trước mình chỉ mới có khoảng 16-18 tuổi như cô gái trước đó.

"Vị này giám khảo có thể nói cho ta luật của vòng thứ hai được không" Duy Phong nhìn về phía của giám khảo mà nói

"Phần thi này, thí sinh hãy trình bày lên những nghiên cứu của mình đối với con người lên giám khảo để kiểm duyệt" Viện Trưởng giải thích rõ rang với Duy Phong.

"Tui có thể viết ra nghiên cứu ngay lập tức để cho ngài xem thử được không, có thể mượn tờ giấy và cây bút của ngài được không" Duy Phong hỏi mượn đồ dụng của giám khảo để làm phần thi của mình

Duy Phong lúc bắt đầu làm, trên tờ giấy Duy Phong dùng tốc độ vô cùng nhanh và chuẩn xác để ghi lên. Lúc xong thì cậu đưa bài viết của cho giám khảo.

Viện Trưởng vô cùng ngạc nhiên khi thấy được toàn bộ nghiên cứu đó, trong nghiên cứu của Duy Phong nói lên những bí ẩn tồn tại trong não bộ, gien ADN, dòng máu của những người có dị năng, không chỉ thế cậu còn trình bày khả năng tăng cường khả năng gien của con người vượt trội hơn với những phương thuốc này.

"Những thứ này sao mà cậu có thể nghĩ ra được" Viện Trưởng thấy vậy bèn hỏi Duy Phong những thứ này có phải thiệt không.

"Chỉ là đống chữ cái với những công thức không đáng để ý thôi mà"

Nghe thấy những lời này thì Viện Trưởng suýt tý nữa đau tim mà chết, những thứ này là một thứ có thể dẫn đến sự tồn tại của nhân loại và có khả năng làm cho con người tiến hóa đến tầm cao mới.

"Thế tui có được vào không vậy? ngài giám khảo"

Duy Phong bình thản mà cười cợt hỏi lại.

Nghe vậy thì Viện Trưởng phải nghĩ mọi cách để lôi kéo Duy Phong vào viện nghiên cứu cho bằng được:

"Cậu sẽ được gia nhập vào trong Viện Nghiên Cứu, và đặc biệt cậu sẽ được lên làm Viện Trưởng của Viện Nghiên Cứu nữa"

Duy Phong chỉ muốn vào trong để tạm thời để kiếm việc làm và nghiên cứu Thuốc men tăng cường để chuẩn bị trong tương lai, nhưng không ngờ mới vào thì đã được thăng chức lên Viện Trưởng, nhiều người phải tốn thành quả hơn cả chục năm để lên cái ghế này còn hắn thì chỉ mất không đến một ngày đã lên có cái ghế đó.

Viện Trưởng đã nhất quyết ném Duy Phong lên làm Viện Trưởng mới, thông báo mọi người là sẽ lui về nghỉ hưu và để cho Duy Phong lên làm nắm mọi quyền hành thay mình, rất là nhiều người rất không phục vì coi hắn chỉ là một đứa nhóc chưa đủ 18 tuổi, nhưng sau vài hôm huấn luyện mà không dám lên làm tầm bậy nữa.

Mặc dù không dám làm bậy nữa nhưng bọn họ vẫn không công nhận Duy Phong, sau khi Duy Phong đưa những nghiên cứu của cậu cho họ, thì họ không công nhận cậu được.

-----------

Tối hôm đó.

Ngay tại bên biên cương của Đại Nam Việt Đế Quốc, ngay tại đó có một Sàn Đấu, Một người thanh niên tóc bạc, che đi nửa khuôn mặt của mình bằng chiếc mặt nạ quỷ, xuất hiện ngay bên người phụ nữ quản lý, rồi hỏi: "Nơi này là nơi so tài của thế giới ngầm hả? Ta tới để tham gia"

"Giải đấu này có quy luật rất rõ ràng là được phép sử dụng vũ khí, giết chết lẫn nhau trên sân đấu, chỉ khi một bên xin đầu hàng thì mới là chiến thắng thực sự, nếu không 1 trong 2 người không chết không thôi.

Người phụ nữ này hỏi về một trong những cách thức hoạt động của giải đấu, đặc biệt không được phép sử dụng tên thật mà phải dùng biệt hiệu.

"Vậy gọi ta là Hắc Ảnh" Hắc Ảnh giọng nói lạnh lùng mà nói rồi biến mất không tăm hơi.