Chương 11: Nguồn Gốc

Hắc Ảnh Thần Hoàng

Chương 11: Nguồn Gốc

Trong khi vết thương vô cùng nặng thì Duy Phong vẫn cố gắng để dịch chuyển lại trở về nhà, nhưng tâm trí của cậu quá mệt mỏi nên đã không thể tập trung mà trở lại đúng vị trí.

Bây giờ nơi đang ở là nơi mà gần giống như thành phố Hoàng Linh, trên những con phố đều tấp nập người đi, Duy Phong xuất hiện ngay giữa lòng người đi, cậu cố gắng mà đi khỏi đó.

Hiện giờ cơ thể của cậu đã mệt mỏi quá mức quy định nên cậu đã không di chuyển nữa, cậu dựa vào bức tường mà ngồi, tâm trí dần mơ hồ bất tỉnh, điều mà cậu nhìn thấy cuối cùng là một người đàn ông đến bên cạnh cậu.

Ý thức của Duy Phong quá mơ hồ nên đã không nhớ thêm những việc xảy ra lúc sau.
----
Núi Thất Sắc, sau khi cuộc chiến của Lam Lam với Bạch Lang Vương kết thúc.
Khi ánh hào quang 7 sắc tan dần, Emi tỉnh lại thấy Lam Lam vết thương không biết từ đâu mà tới, ánh mắt đau buồn nói với Lam Lam:

"Không thể nào, hào quang 7 sắc nó có khả năng chữa lành tất cả mọi vết thương mà, sao mà chị có thể bị thương nặng như vậy?"

"Vết thương kia thì đã lành nhưng vết thương này rất khó để lành lại"

Câu nói này làm cho Emi không hiểu được, Lam Lam nhìn vào Bạch Lang Vương mà nói:

"Hãy nói cho ta về Băng Phách Thần Kiếm và chính bản thân ngươi đi"

Bạch Lang Vương cũng không lề mề nữa, khí thế của Lam Lam thay đổi quá nhanh khiến nó không được thoải mái, nó hóa trở về hình dạng người, Lam Lam vô cùng ngạc nhiên khi thấy nó hóa thành hình người, mà bắt đầu kể hết toàn bộ câu truyện của nó:
----
Khoảng tầm hơn 1000 ngàn năm trước

Khi xưa trên một ngọn núi, có một bộ tộc thú sói trắng, tộc sói trắng từ lúc sinh ra mà phải chiến đấu để tranh giành mạng sống với chính tộc mình, bộ tộc này chỉ được phép mỗi đời có đến 2 con sói là được phép sống trên đời thôi, cứ đến lúc đủ trưởng thành thì sẽ làm nghi lễ kế thừa của bộ tộc.

Mặc dù là Sói nhưng bộ tộc đã tồn tại được hơn 2 ngàn năm, từ lúc sinh ra đã nắm vững trí thông minh như con người vậy, có thể trực tiếp biến ảo thành hình người, bằng vào những tri thức của từng đời mà bộ tộc đã có thể sinh tồn ở nơi vô cùng khắc nghiệt này.

Một chú sói nhỏ, yếu đuối nhất bên trong nhóm anh em của chính bản thân mình, chú sói nhỏ lúc nào cũng cô đơn, bị coi thường bởi chính những người anh em của bản thân mình, bị bỏ rơi bởi cha mẹ mình vì quá yếu đuối.

Cậu biết rằng cuộc đời khi sống trong tộc thú là phải trải qua những nỗi cô đơn mới có thể trưởng thành, cậu chấp nhận số phận mà cố gắng sống sót, năm tháng phải đi một mình trên núi để sinh tồn trên đó.

Đến một hôm, một chú sói đen nhỏ bị lạc bên trong núi, cô là mục tiêu mà cậu muốn giết chết, nhưng sức mạnh của cô lại rất là mạnh không thể trực tiếp đánh bại được cô.

Cô trực tiếp hóa thành hình người, những lời nói của cô lúc đó:

"Sao phải đánh nhau khi mà chúng ta có thể làm bạn của nhau?"

Những lời nói đó vẫn in sâu vào bên trong người của cậu, cậu không thể hiểu được rằng tại sao với một sức mạnh đáng sợ như vậy lại muốn làm bạn với một kẻ yếu đuối như mình.

Kể từ đó mục tiêu mà cậu muốn chính là trực tiếp đánh bại cô ấy, biết bao nhiêu lần bị đánh bại, cậu không thể hiểu được cô ấy là người như thế nào, một người chỉ biết mỉm cười, không lo sầu gì về chính mình, không quan tâm đến sinh tồn của mình chỉ quan tâm đến bản thân ngày hôm nay.

Cô dạy bảo cậu cách xin tồn, dạy cậu cách hóa thành hình người, dạy cậu về những thứ bên ngoài ngọn núi này, trong tâm cậu từ lúc nào đã trổi lên một cảm giác không thể tả được.

Cậu đã phải chịu sự bỏ rơi của chính ba mẹ mình, người bị đuổi trực tiếp ra khỏi bộ tộc, phải sống cô đơn trên con đường sinh tồn, để tồn tại thì cậu đã loại bỏ đi những cảm xúc của chính mình.

Những thứ đó không biết từ lúc nào đã làm tan chảy đi tảng băng trong người cậu, những cảm xúc bên trong cậu, khiến cho cậu muốn được sống, không phải một cuộc sống đấu tranh, cô đơn mà là cuộc sống chính bản thân mình quyết định, vui đùa không lo âu.

Cô thấy cậu ấy như vậy thì luôn luôn có một nụ cười trên mặt, không biết tại sao cậu lại rất muốn nhìn mãi nụ cười đó mãi không bao giờ biến mất.

Cứ thế cho đến một ngày, cậu và cô chơi đùa trên đỉnh núi, điều mà cậu không bao giờ mà cậu muốn nói đến đã bị cô ấy hỏi. Cô đã hỏi tên cậu là gì, điều mà trong tộc cậu không bao giờ có được tên thật nếu không trở thành kẻ thừa kế nghi thức.

Cô quyết định là đặt cho cậu một cái tên là Shiro, ý nghĩa của nó chính là sống một cuộc sống tươi đẹp, không lo âu không bao giờ, bị cướp khỏi chính mình, còn tên của cô là Kuro, mang ý nghĩa là muốn cuộc sống cuộc sống đó thì chính bản thân mình phải mạnh mẽ lên để nắm giữ cuộc sống mình.

Kuro đã hỏi Shiro là có muốn rời khỏi Đỉnh núi này mà đến thế giới bên ngoài không, cậu biết rằng thế giới bên ngoài là một thế giới tốt đẹp hơn nơi này gấp nhiều lần, nhưng cậu muốn giành được danh hiệu kế thừa tộc của mình để chứng minh cái tên của cậu không phải là nỗi hổ thẹn với cái tên được đặt bởi cô.
----
Đến một ngày Kuro biến mất khỏi núi, Shiro cố gắng đi khắp toàn bộ núi để tìm cho bằng được cô ấy, một kẻ cô đơn lại muốn cố gắng để tìm kiếm một thứ tình cảm không được phép tồn tại bên trong mình.

Trong tuyệt vọng để tìm kiếm đi Kuro, một tiếng tru dài từ trên đỉnh núi, nó thông báo lên là đã đến lúc tập hợp lại để tổ chức dịp kế thừa của bộ tộc.

Khí thế của tiếng tru vô cùng khủng bố, nó kêu gào hết toàn bộ bộ tộc Sói, bất chấp mọi sức mạnh của nó, Shiro vẫn không quan tâm tiếp tục đi tìm trong tuyệt vọng.

Thứ tình cảm này không được phép tồn tại ngay bên trong những con sói của tộc Bạch Lang, khi tộc trưởng biết được có một kẻ có thể chống lại khí thế của mình, thì vô cùng tức giận, coi kẻ đó là kẻ phản bội, huy động hết toàn bộ mọi Bạch Lang chiến đấu giết chết.

Shiro khi bắt gặp hết toàn bộ tộc Bạch Lang trên núi, cậu vẫn sẽ không để bất kì ai ngăn chặn mình đi tìm Kuro, cho dù là bộ tộc của cậu.

Khí thế vô cùng đáng sợ của Shiro đã khiến cho bọn chúng vô cùng ngạc nhiên khi thấy nhưng bọn chúng không quan tâm đến một kẻ vừa sinh ra chưa được bao lâu, chỉ cần biết Shiro đã không chấp hành mệnh lệnh của Bộ Lạc.

Bọn chúng bao vây cậu, do kinh nghiệm chiến đấu với Kuro vô cùng nhiều nên cậu cũng có khả năng đánh với một số ít người, nhưng bộ tộc rất là nhiều người tấn công nên cậu cũng không cầm cự được bao lâu.

Sau một lúc, trên người của Shiro đã có rất nhiều vết thương, còn bên kia thì cũng không có dừng lại mà trực tiếp tấn công rất là nhiều.

Bề mặt tuyết do sự chấn động thì đối chiến của Shiro với Bạch Lang khác mà sụp đổ xuống, cả 2 bên đều bị rớt xuống, nhưng Shiro thì bị rớt xuống chỗ sâu nhất, khi tỉnh lại thì cậu đã bị bao vây, trên người vết thương càng nặng hơn.

Tưởng rằng như Shiro đã chết thì từ đâu xuất hiện một tia sáng khiến cho những bạch lang khác bị đóng băng, hiện lên đó là một bóng hình một cô gái, ánh mắt cô vô cùng mệt mỏi, trên người tỏa ra khí thế đáng sợ đến rùng mình.

Cô đến bên cạnh Shiro, giọng nói có chút u buồn:

"Lại thêm một thời đại nữa bị hủy diệt, một tồn tại nữa đã bị lãng quên theo thời gian."

"Muốn tồn tại được trên thế giới này, trước hết phải có được sức mạnh mới có thể điều khiển chính cuộc sống của bản thân mình, có thế thì không bao giờ có kẻ muốn đấu tranh"

Shiro cơ thể vô cùng mệt mỏi, trên người vết thương vô cùng nặng nhưng cậu lại không quan tâm đến nó, cậu cứ bước đi tìm kiếm, người trước mặt cậu mà cản đường thì cậu cũng sẽ chiến đấu với cô ta.

Thấy Shiro vẫn để hình dạng sói của mình để trực tiếp chiến đấu, Cô thấy vậy cũng không biết từ khi nào mà xuất hiện bên cạnh Shiro, một tia tinh thần lực truyền vào trong cậu:

"Nếu cậu muốn có sức mạnh để thay đổi chính bản thân mình, thì hãy lập giao ước với ta"

"Ta cho cậu sức mạnh và 10 năm để đi tìm người mà cậu cần tìm, đổi lại cậu sẽ phải bảo vệ ta hơn 1000 năm sau"

Shiro không thể ngờ được là có người mạnh như vậy lại cần cậu bảo vệ hơn 1000 năm, nhưng để tìm được Kuro thì cậu cũng đồng ý với điều kiện.

Trên tay của cô xuất hiện một quả cầu trắng, quả cầu trắng đó tách ra một phần vô cùng nhỏ vào trong cơ thể của Shiro, nó làm cho cậu vô cùng lạnh cóng nhưng cậu vẫn cố chịu.

Cô thấy vậy cũng vui vẻ khi mà thấy Shiro vượt qua được, cô giới thiệu bản thân với cậu:

"Vậy thì xin giới thiệu lại, ta tên là Shiva, hiện giờ là tinh linh của Băng Phách Thần Kiếm, điều kiện là 10 năm sau vào lúc này ngươi hãy trở lại đây mà tìm ta"

Shiva chia tay Shiro, kêu cậu phải đem hết những bạch lang bị đóng băng đó ra bên ngoài, chỉ tiếp xúc ánh nắng thì bọn chúng sẽ phục hồi nhưng sẽ không nhớ những điều xảy ra sau đó nữa.
----
Mười năm sau, Shiro chu du khắp mọi nơi của Phía Bắc này, tiếp xúc với biết bao nhiêu là nền văn hóa bên ngoài, những con người tuyệt vời của thế giới, nhưng cậu vẫn không thể tìm được Kuro, nhưng cậu cũng không từ bỏ mà tiếp tục tìm kiếm, đến hạn chót của giao kèo với Shiva, cậu cũng không thể phản bội lời hứa của mình nên đã trở về.

Khi Shiro trở về dãy núi tuyết năm xưa, điều đầu tiên mà cậu làm chính là trở về bộ tộc của mình, những người khác vô cùng ngạc nhiên khi thấy cậu trở về, nhưng họ e ngại cậu.

Shiro biết rằng quãng thời gian đi lâu như vậy mà mình chưa kịp thực hiện nghi thức kế thừa của bộ tộc, nên cậu đã quyết đấu với tộc trưởng.

Sức chiến đấu của Shiro đã được mài dũa sau bao nhiêu năm tháng với thêm sức mạnh được Shiva ban cho, nên cuộc chiến của cậu cũng không kéo dài lâu, nhưng khác với mọi nghi thức khác, cậu không giết tộc trưởng, cậu muốn cho mọi người thấy cái sức mạnh mà cậu cố gắng tranh đấu để đạt cái tên Shiro của cậu.

Điều mà Shiro đã yêu cầu tộc trưởng là thay đổi đi cái phong tục lạc hậu đó, để cho mọi tộc dân của tộc Bạch Lang được sống cuộc sống tốt đẹp hơn.

Khi đến lúc mà Shiva tỉnh dậy, cô giải thích cho Shiro là phải bảo vệ cô đến khi ma trận được hoàn thành, kêu cậu hãy bảo vệ Thanh Kiếm thoát khỏi bất kỳ kẻ đến đây.

Shiva trực tiếp đánh một trận pháp phong ấn vào bên trong Shiro, khóa chặt gần hết toàn bộ mọi sức mạnh của cậu, sau đó trên màn đêm, Shiva đã múa ra một trận hình, phá tan mọi đêm tối.

Ma trận khi hoàn tất, tất cả mọi thanh kiếm từ lúc nào xuất hiện đến bên cạnh Shiva, từ từ cô hóa trở lại thành một thanh cổ kiếm, dần dần ma trận kiếm cũng hoàn thành, từ từ trên đỉnh núi bắt đầu xuất hiện lên một hào quang 7 sắc bao phủ ngọn núi.

Shiro đã quyết định là sẽ bảo vệ ngọn núi này bằng tất cả sinh mệnh của mình, mặc dù cậu có thể bỏ lại toàn bộ mọi thứ để đi tìm Kuro, nhưng cậu đã từ bỏ điều đó để thủ hộ lời hứa của mình.

Kể từ đó hơn 1000 năm sau, Băng Phách Thần Kiếm lại xuất thế một lần nữa, khác với mọi lúc là được đánh thức trực tiếp bởi chính chủ nhân của mình.
----
Sau khi nghe nguồn gốc tồn tại của Núi Thất Sắc, Lam Lam và Emi cũng không thể tin được là có một sự tồn tại như vậy, hào quang 7 sắc đã là thứ nghịch thiên rồi, mà tồn tại của Băng Phách Thần Kiếm còn đáng sợ hơn nữa.

Không quan tâm đến Thanh Kiếm nữa, Lam Lam nhờ Emi cố gắng mà băng bó những vết thương, đi từ đỉnh núi trở về dưới chân núi, do tuyết vào ban đêm vô cùng nhiều nên để tìm được phương tiện di chuyển cũng mất một tí thời gian.

Lam Lam khi tìm thấy chiếc Harley cùng Emi trực tiếp phóng nhanh ra khỏi núi, còn Bạch Lang Vương Shiro trực tiếp hóa thành dạng Quái Thú tăng tốc mà chạy theo.

Trên đường đi đến không phải Phan gia của Đế Quốc, con đường mà Lam Lam đi đến là một nơi gần sát biên giới của Nam Việt Đại Đế Quốc mà đến.