Chương 17: Nỗi Nhớ

Hắc Ảnh Thần Hoàng

Chương 17: Nỗi Nhớ

Ngày học đầu tiên kết thúc, Duy Phong với Lam Lam cùng nhau biến mất khi tiếng chuông bắt đầu kêu lên, trước khi làm nhiệm vụ thì tui trở về phòng giáo viên để hoàn tất công việc cuối cùng, tui đã bắt gặp được giáo viên chủ nhiệm cũ của Duy Phong.

"Thầy Han, tui có điều muốn thầy để ý đến học sinh này"

Thầy Hoàng là giáo viên chủ nhiệm cũ của Duy Phong trong bữa cuối cùng này đến tìm Thầy Han để nhờ.

"Học sinh nào vậy thầy Hoàng"

Thầy Han cũng vui vẻ hỏi lại Thầy Hoàng là người mà mình cần để ý là ai.

"Duy Phong"

Thầy Han mới đến trường bữa đầu tiên nên cũng không biết được tại sao lại là Duy Phong.

"Tại sao vậy"

Thầy Hoàng trên con mắt u buồn nhìn trên tập tài liệu cuối cùng của mình, và kể lại quá khứ của mình lúc dạy cho Duy Phong

"Tui đã dạy cho cậu ta được rất là nhiều năm rồi, 4 năm giáo viên bộ môn và 1 năm chủ nhiệm, em ấy là một học sinh rất là giỏi, nhưng lúc nào cũng cô đơn nên tui cần thầy để ý đến em ấy"

"Thầy có vẻ rất là hiểu cho em ấy đấy"

Thầy Han ngạc nhiên về sự hiểu biết đối của Thầy Hải đối với Duy Phong.

"Trường này là trường chuyên nên học phí gần như không rẻ tí nào cả, nhưng ngoại trừ trường hợp là Học sinh giỏi toàn diện là được giảm học phí 75%, và gia đình có người mất hoặc là bị mắc bệnh bẩm sinh đều được giảm đi 25%"

Lúc đến trường thì Han cũng đã nghe quy định của trường đối với học sinh, và có nghe đến trường hợp là 1 học sinh trong 5 năm chưa từng đóng tiền học phí bao giờ cả.

"Vậy nhà của em ấy có người mất với người bị mắc bệnh bẩm sinh hả"

Nếu như hắn đoán được người nhà của Duy Phong có thể chính là Nữ Hoàng.

"Đúng vậy, mẹ của em ấy, người phụ nữ tội nghiệp nhưng lại có đứa có có hiếu nhất, lẽ ra em ấy có thể kết bạn với rất là nhiều người, nhưng em ấy chỉ suốt ngày không học thì đi đến giúp mẹ mình làm việc"

"Mẹ của em ấy ở đâu vậy"

"Bữa cuối cùng tui ở lại trường nên tui sẽ đãi ông một bữa cơm"

Thầy Hoàng cuối cùng cũng vui vẻ lên và dẫn Thầy Han đến một chỗ chợ, đến bên trong đó là một quán ăn cơm, bên trong là một người phụ nữ có đôi mắt trắng như tuyết đang làm việc.

"Xin cho 2 phần cơm sườn đi"

"Được, Thương Nhi hãy mang phần ăn này đến cho bàn số 1 đi"

Han rất là ngạc nhiên khi thấy người phụ nữ đó, đó chính là Nữ Hoàng của Ám Huyền Đại Đế Quốc.

Ăn xong phần đồ ăn thì thầy Hải đã trả tiền rồi đi về trước, trong quán ăn vắng người này, Han đến bên cạnh căn bếp, nhưng Thương Nhi lại không cho vào bên trong:

"Đây là căn bếp nên quý khách không được vào"

Han vẫn mặc kệ lời nói của Thương Nhi mà đẩy cô ra bên ngoài, cô thấy vậy thì sử dụng Dị Năng ánh sáng của mình để khống chế lại hắn ra bên ngoài.

Han thấy vậy cũng ngạc nhiên khi bên cạnh của Nữ Hoàng lại có người cũng có thể sử dụng Dị Năng, nhưng sức mạnh quá yếu nên đã bị hắn phá vỡ, hắn vào bên trong cúi đầu với người ở bên trong bếp.

"Nữ Hoàng"

Thương Nhi nghe vậy cũng không hiểu được điều gì vừa xảy ra cả, Trần Bạch Ngọc cũng chỉ có thể cười lên nói:

"Nếu như ta không nhớ nhầm là ngươi chính là người lính bảo vệ Cung Điện 16 năm trước phải không?"

"Thần rất là vui khi mà người còn nhớ, thần không hiểu tại sao người lại không cùng Hoàng Tử trở về Đế Quốc vậy?"

"Duy Phong mang trọng trách rất lớn trên đôi vai nhưng bọn ta sẽ không vì điều đó mà để cho nó mất đi tuổi thơ, nếu được thì ta muốn nó cả đời sống một cuộc sống bình thường thôi"

Trần Bạch Ngọc lần đầu tiên trên mặt xuất hiện sự tức giận, Thương Nhi ở với dì hơn mấy bữa nay cũng mới thấy được là lần này Dì đã tức giận với người này, và không hiểu được điều mà họ vừa nói.

"Xin thứ lỗi về sự vô lễ của thần, thần hiện tại không phải muốn để cho Hoàng Tử
trở về, hiện tại Thống Soái Đại Nhân đang rất cao tuổi, nên những thế lực bên trong Đế Quốc đang bắt đầu tranh chấp dữ dội để ngồi lên chiếc ghế Thống Soái để thống trị toàn bộ Đế Quốc, sẽ rất nguy hiểm nếu mà Hoàng Tử trở về."

Han cảm thấy được sức mạnh không tưởng từ trên người của Nữ Hoàng bộc phát ra, điều mà ông muốn hỏi tiếp chính là tại sao người lại biến mất đột ngột khi Hoàng Đế nhưng lại không dám hỏi tiếp, nên đã giải thích về tình trạng của Đế Quốc hiện nay.

"Hiện tại ta muốn ngươi hãy để cho Duy Phong trách xa khỏi sự tranh chấp của thế lực đi! đó chính là ước muốn của bọn ta"

"Tuân lệnh Nữ Hoàng"

Dứt câu thì hắn đã biến mất khỏi quán ăn này, để lại bầu không khí đáng sợ trong quán lại, Thương Nhi không ngờ là thân thế của Duy Phong lại có thể đáng sợ như vậy được.

"Dì, thật sự dì là ai vậy"

"Con đừng có nên biết đến việc đó, hiện tại ta chỉ là một người phụ nữ bình thường thôi"

Trần Bạch Ngọc không muốn nói đến vấn đề này nữa, mà bắt tay vào công việc làm đồ ăn cho khách hàng tiếp.

Đến khi khoảng tầm 9h tối thì cả cả hai người bắt đầu dẹp đi quán ăn mà trở về nhà, Trần Bạch Ngọc ngồi lên trên ghế, trong đôi mắt trắng như tuyết nhìn Thương Nhi mà nói:

"Để sử dụng hoàn chỉnh khả năng điều khiển được sức mạnh của con thì ta cần con phải sử dụng được nó trong bóng tối"

"Làm sao để có thể sử dụng được ánh sáng ngay lúc đêm tối nhất vậy Dì, sử dụng bóng tối để tạo ra ánh sáng là điều không thể mà"

"Tất cả Dị Năng Nguyên Tố nào cũng có thứ khắc chế chính bản thân nó vậy, nhưng Ánh Sáng với Bóng Tối thì khác, cả hai đều tồn tại cùng lúc không có ánh sáng thì không có bóng tối, và ngược lại"

Cố gắng giải thích được sự hình thành của Dị Năng cho Thương Nhi, trong bóng tối cũng sẽ tồn tại ánh sáng, cả hai đều là mối liên kết hoàn mĩ nhất.

Nói vậy toàn bộ chỗ ngồi của Thương Nhi biến thành một màn đêm, Trần Bạch Ngọc nói lời cuối cùng:

"Đừng có bắt bóng tối phục tùng mình, hãy để cho nó trở thành nguồn sức mạnh của chính mình, đến khi đó thì con sẽ có thể chiến thắng được bất kì ai"

Để lại Thương Nhi bên trong không gian này, cô bé từ từ bình tĩnh lại thử tích tụ ra chính sức mạnh của bản thân mình, nhưng vẫn thất bại hoàn toàn.

Điều này cứ thế tiếp diễn đến sáng sớm, không gian đó từ từ tan biến đi, Trần
Bạch Ngọc thấy được là Thương Nhi đã vô cùng mệt mỏi khi mà phải cố gắng sử dụng dị năng của bản thân mình, cô không có đòi hỏi nhiều đến vấn đề thành công ngay từ lúc đầu.

"Lần này không làm được thì còn rất là nhiều cơ hội để làm"

Mục đích mà Trần Bạch Ngọc muốn đó chính là để cho Dị Năng của Thương Nhi sẽ không còn điểm yếu nữa, nếu con bé mà đạt được sức mạnh đó thì sẽ nắm được thứ sức mạnh thay đổi được cả mọi Đế Quốc.

Cõng con bé vào chiếc giường bên trong phòng ngủ con bé, Trần Bạch Ngọc đi ra khỏi căn phòng, ngồi trên chiếc ghế mà mình ngồi, lấy ra chiếc dây chuyền nhẫn, trên chiếc nhẫn màu đen có đến vài kí tự nguyên thủy không có ai đọc được cả.

"Cảm ơn đã cho em mượn chính sức mạnh của anh"

khuôn mặt u buồn khi nhìn thấy chiếc nhẫn này, nhớ lại những ngày quá khứ với người ấy, không cầm được nước mắt khi nhớ đến những lúc đó, những chuỗi ngày hạnh phúc khi đi khám phá những nơi khác trên toàn thế giới cùng với anh ấy.

Nếu như được có điều ước, cô chỉ mong là mình sẽ có một gia đình hạnh phúc, không vướng vào chính những cuộc chiến tranh, tranh chấp quyền lực. Chỉ mong sao cho cả 3 người mãi luôn bên cạnh nhau.
--------
Phía bên Di Tích Hắc Ám của Thần Giới.

Người đàn ông râu ria, bụi bẩn, cầm trên tay một thanh tàn kiếm và mang một cái áo choàng, ngồi ngay trên tảng đá.

Trước mặt những quân đoàn hung hãn tiến công di tích trước mặt bọn chúng là một con quái vật có thể hủy diệt mọi thứ ngồi trên biết bao nhiêu là xác chết

"Ngươi hãy tránh đường đi, bọn ta có thể sẽ tha cho ngươi một mạng"

"Ta đã từng chết rồi, sẽ không sao nếu như ta chết lần nữa đâu, nhưng ta quyết sẽ bảo vệ nơi này bằng cả mạng sống của chính mình"

Người đàn ông có vẻ như không thèm để ý đến lời đe dọa của tên Thủ Lĩnh cả, sử dụng Thần Lực của mình khuếch tán ra khí thế hủy diệt của bản thân mình ra ngoài.

Cầm trên tay thanh tàn kiếm bắt đầu chiến đấu với bọn chúng, người đàn ông biến trở thành một con rồng đen khổng lồ, tấn công những tên lính trước mặt mình. Thấy vậy bọn chúng bắt đầu tấn công mãnh liệt hơn, cuộc chiến cứ thế mà tiếp diễn.
---------
Khu Rừng Khởi Nguyên.

Nguyên một đám người mang đồ như những cận thần của Hoàng Tộc đang vội vàng tìm kiếm một người nào đó, bọn họ hét lớn lên:

"Công Chúa Luna, người đang ở đâu vậy"

Bên trên ngọn núi, một cô gái tóc xanh lá cây đang cầm trên tay một cung tên, ngắm một mũi tên thật mạnh vào hướng của đường đi của bọn cận thần.

Thần Lực của cô đã tích tụ biến mũi tên phóng ra trở thành ngọn gió xuyên tạc mọi thứ ngay trên đường chặn hết đường lên trên ngọn núi, những người khác đều không hiểu được tại sao Thần Lực của Công Chúa lại tạo ra lốc xoáy cực lớn chặn đường đi.

Cô gái tóc xanh thấy vậy cũng cầm cái balo của mình rồi đi khỏi đó, cầm trên tay bản đồ của Di Tích Hắc Ám, và trên đó có một dòng chữ Thế giới Ban Đầu. Trong lòng cô đang do dự về chính sự thật của giấc mơ những ngày nay.

"Chắc chắn là phải đến được Thế giới Ban Đầu để tìm kiếm được sự thật của giấc mơ đó"

Lập tức biến mất khỏi đó một cách nhanh chóng nhất có thể, đến khi mọi người tìm kiếm cũng không thể biết được tung tích của cô nữa.