Chương 18: Rắc Rối

Hắc Ảnh Thần Hoàng

Chương 18: Rắc Rối

Ngày 1 tháng 2 năm 2116

Sau 1 buổi tối chiến đấu bên đó, Duy Phong đã thống nhất với Lam Lam là phải thành lập nên một tổ chức có thể bảo vệ tất cả mọi người thoát khỏi Tận Thế.
Lúc dịch chuyển về Viện Nghiên Cứu thì Duy Phong buồn ngủ quá, cậu lên nằm trên cái ghế sofa trên văn phòng của mình, kiếm 1 cái chăn để đắp, cậu chìm vào trong giấc ngủ.

Trong giấc mơ, một hình ảnh con quái vật hắc ám, kẻ tiêu diệt hết toàn bộ mọi sự sống trên đường đi, cứ khi mà đến lúc mất kiểm soát là hắn trổi dậy mà phá hủy mọi thứ.

Hắn đi đến nơi đâu thì nơi đó chỉ còn là tàn tích, bất cứ kẻ đến tiêu diệt hắn thì đều chết thảm. Duy Phong không ngừng mà mơ thấy hình ảnh của chính nó trong tâm trí của mình.

"Anh làm sao vậy"

Thấy Duy Phong tình trạng lúc ngủ vô cùng nghiêm trọng, cảm thấy như gặp phải ác mộng chiếm hữu, trên bàn tay bắt đầu xuất hiện dấu hiệu, Lam Lam phải trực tiếp gọi dậy cậu lên.

"Chỉ là ác mộng thôi"

Duy Phong tỉnh lại, nhìn trước mặt mình là Lam Lam thì ôm thật chặt cô ấy, giống như không muốn bao giờ phải buông tay ra, cậu sợ cảm giác, hình ảnh đó, cái hình ảnh lúc tỉnh lại không còn bất cứ cái gì cả, dưới chân mình chỉ còn đống xác chết, khắp nơi là chiến trường.

"Anh đừng có lo gì cả, vì bất cứ lúc nào cũng sẽ có em bên cạnh anh thôi"

Lam Lam nở nụ cười trong khi được Duy Phong ôm.

"Vậy em có muốn thành lập 1 tổ chức hùng mạnh có ở mọi quốc gia không?"

"Miễn là có anh ở bên thì bất cứ điều gì em cũng sẽ đồng ý"

Chỉ cần Duy Phong không bỏ cô thì bất cứ việc gì cô cũng không để ý cả.
Hiện tại muốn thành lập nên tổ chức thì ta cần phải gia tăng sức mạnh, nhưng khác với những người khác chính là cách họ tu luyện dị năng lực cần một khoảng thời gian tích lũy kinh nghiệm, còn nhóm Duy Phong thì chỉ cần hấp thụ nguyên tố là có thể lên cấp.

Với Duy Phong thì chỉ cần vào ban đêm cậu có thể hấp thụ hoàn chỉnh toàn bộ nguyên tố bóng đêm để đề thăng sức mạnh của mình lên, còn Lam Lam thì khác, cô phải tìm được nói lạnh giá nhất để có thể hấp thụ, chưa kể căn bệnh của cô còn chưa được chữa hoàn chỉnh nữa.

Duy Phong đến phòng thay đồ, đổi 1 bộ đồ ngủ thành 1 bộ đồng phục học sinh của trường học, Lam Lam cũng thay đổi bộ đồ ngủ thành đồng phục để đi đến trường cùng cậu.

Khi đến Đại Nam Việt Đế Quốc, Lam Lam có mang theo cả chiếc Harley của ông nội mình, giúp ích cho việc đi lại của cả 2, Duy Phong thấy vậy cũng buồn thôi rồi.
Làm đàn ông, mình lại không kiếm nỗi một phương tiện đi lại đàng hoàng, còn phải mượn đi xe cùng Lam Lam.

Cuối cùng Duy Phong vẫn phải chở Lam Lam đến trường cùng mình, khi mọi người thấy mình chở công chúa băng tuyết thì đều oan uổng, là mình sống bao nhiêu năm rồi còn chưa được chở gấu một lần, còn tên Duy Phong thì mới gặp 1 lần thì đã có gấu rồi.

Công chúa băng tuyết là biệt danh mấy người cùng khối đặt cho Lam Lam, vì vẻ đẹp tuyệt đẹp và sự lạnh lùng, vẻ đẹp của Lam Lam rất là đẹp nên không ai có thể cưỡng lại được cô nên đã được xếp vào trong 10 đại mĩ nhân của khối
.
Bất cứ thằng con trai nào cũng đang nguyền rủa Duy Phong, một thằng không có COCC, khuôn mặt cũng bình thường, tóc tai thì suốt cả tháng không thèm cắt, chỉ có việc đi học mà suốt ngày lại chỉ cắm mặt vào bàn, không hề xứng đáng với công chúa của bọn chúng.

Vậy mà hôm nay lại đi học cùng Công Chúa Băng Tuyết, Lam Lam nở nụ cười dịu dàng, đã làm cho biết bao thanh niên yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Khi đi đỗ xe trong bãi gửi xe của trường, thì Lam Lam đã đi trước khi Duy Phong kịp tìm thấy chỗ đỗ xe, phải mất một lúc mới tìm thấy cô ấy.

Đang đi đường ra khỏi bãi đỗ xe 1 lúc, thì cậu đã bị chặn đường bởi một đống người mang huy hiệu lớp 12, tên cầm đầu ra mặt:

"Tao thấy thích cái xe mày chạy với cái con bạn gái mày đó, mày để hết toàn bộ lại cho tao đi"

"Nếu như tao không thích thì mày làm cái quái gì được tao"

Nghe vậy tên đó tức giận lên, kêu hết toàn bộ anh em ra mà đánh nhau, tụi nó thủ sẵn dao trong người, nhưng thế này chưa đủ để đánh nhau với Duy Phong.

Từng tên một lên đều bị cậu xử đẹp bằng 1 chiêu bất tỉnh ngay lập tức, thấy vậy tên thủ lĩnh cầm đầu rút khẩu súng ra khỏi quần, nhắm trực tiếp đầu của Duy Phong tới..

Đạn bay rất nhanh nhưng cậu cũng chỉ né nó một cách đơn giản, những người bên ngoài thấy được Duy Phong né thì ngạc nhiên, hỏi hết toàn bộ thông tin về cậu.

Duy Phong đến bên cạnh tên thủ lĩnh, hắn cố bắn thêm một phát nữa, nhưng lần này cậu không cố né tránh trực tiếp bắt lại viên đạn, cầm trên tay viên đạn rồi ném thật mạnh đến góc tường hắn đứng, viên đạn giống như đã được lên nòng và bắn qua người hắn, hắn không thể tin được nên đã bỏ chạy như là thấy được quái vật vậy, nhưng mới ra khỏi sân sau thì đã bị bảo vệ trực tiếp bắt lại.

Mang những hung khí gây nguy hiểm đều sẽ bị bắt giam, làm việc với nhà trường về vấn đề nghiêm trọng này, tất cả những người tham gia đều đã bị cảnh vệ bắt lại, lấy lời khai từ bọn chúng.

Điều ngạc nhiên là Duy Phong từ lúc nào đã trốn thoát không để lại bất cứ tiếng động nào, mặt bọn chúng khi biết là cậu biến mất đi như gặp thấy ma vậy.
----
Ngay lúc Duy Phong đang đánh nhau, bên chỗ của Lam Lam đang ngồi trên ghế đá, cô lạnh lùng nói:

"Các ngươi có thể xuất hiện được rồi"

Giọng nói băng lãnh nói ra, một lúc sau mới có người áo đen xuất hiện, cô có vẻ như không có ngạc nhiên về người này:

"Tuyết Phong ám sát đoàn, ông nội đúng kêu hết lực lượng của mình đến Đại Nam Việt Đế Quốc, không lo sẽ bùng phát chiến tranh lần nữa rồi"

Tuyết Phong Ám Sát Đoàn là quân đoàn những điệp viên được huấn luyện tinh nhuệ bởi Phan Tín Lâm, bao gồm những người có những dị năng đặc biệt với sức mạnh vô cùng lợi hại, bất cứ nhiệm vụ gì đều sẽ được hoàn thành một cách hoàn mĩ.

"Tiểu thư xin hãy trở về Thiên Bắc Đại Đế Quốc đi, chúng thần không thể bảo vệ người ở nơi này được"

Người này chính là Đội trưởng của Quân Đoàn tên Diệp Hà, một trong số những quân bài chủ lực của Đế Quốc, nghe nói khả năng chiến đấu ngang tầm với một Đại Tướng Cấp bậc bên Ám Huyền Đại Đế Quốc, bên Ám Huyền Đại Đế Quốc là quốc gia có sức chiến đấu hùng mạnh và khó đoán nhất.

"Ta có thể tự bảo vệ chính bản thân mình ở đây, bọn ngươi hãy tự rút lui đi!"

Sự lạnh lùng của Lam Lam đã thể hiện sự quyết tâm không chịu trở về Thiên Bắc Đại Đế Quốc, Diệp Hà từ chối lời nói của cô:

"Điều này là không thể thưa Tiểu Thư, có một người đang rất là nguy hiểm bên trong trường, đến cả người của chúng ta còn không thể đấu ngang tay dễ dàng đâu"

Cô biết người đó rất là mạnh cho dù mình đấu tay đôi cũng không thể chiến thắng được, nếu một khi thân phận của tiểu thư đã bị lộ thì có thể nguy hiểm đến người, cho dù kêu hết quân đoàn ra thì sẽ dẫn đến động tĩnh của những tên khác, việc này rất là không tốt đẹp gì cả.

"Vậy tên mà cô nói là ai?"

Kẻ có thể chiến đấu ngang tầm với đội trưởng Tuyết Phong, Lam Lam cảm thấy hứng thú với kẻ có thể làm cho đội trưởng uy phong lẫm liệt của Tuyết Phong quân đoàn sợ hãi.

"Hắn chính là….."

Diệp Hà chưa kịp nói xong tên thì đã bị Lam Lam tạo ra Không Gian Băng, không gian này tạo bởi dị năng Băng của cô, có thể tách rời ý thức và sự tồn tại của người bị nhốt bên trong ra và giam cầm ý thức đó trong một khoảng thời gian nhất định, điều đặc biệt là không ai có thể cảm nhận được sự tồn tại của nó.
----------
Duy Phong đi một lúc thì bắt gặp Lam Lam đang ngồi trên ghế đá của nhà trường, cậu đến ngồi bên cạnh cô:

"Chắc anh Phong đã mệt rồi"

"Ừ, buồn ngủ thôi rồi, mà còn gặp mấy thằng thích gây sự nữa"

Hiện tại mặc dù cũng gần đến lúc vào lớp, nhưng Duy Phong lại muốn nằm ngay dưới gốc cây phượng này, Lam Lam để đầu của cậu kê lên đùi mình mà nằm ngủ, cả 2 nhìn vào mặt nhau mà cười.

"Nếu như có thể thì anh muốn những ngày tháng này tồn tại mãi mãi, không cần phải nhắm mắt lại ở một nơi lạnh lẽo"

Duy Phong nhắm mắt lại mà nằm ngủ, cậu tận hưởng cái cảm giác này, mong là những ngày tháng này sẽ tồn tại mãi mãi.

"Sẽ tuyệt vời nếu như là mình không cần phải để tâm đến việc Tận Thế xảy ra, chúng ta sẽ không thể sống bình thường nếu như chưa tìm hiểu việc đó được"

"Anh với em sẽ đi tìm sự thật và nguyên nhân của nó, chỉ cần được những ngày yên bình như thế này thì chúng ta phải thay đổi"

Lam Lam không bao giờ muốn chứng kiến lại cảnh tượng đó lần nữa, các Đế Quốc bị diệt vong trong 1 ngày, ông nội đã hi sinh bảo vệ mình, chạy trốn và chiến đấu với những quái thú.

Con người mất đi nhân tính, vì mạng sống của bản thân mình mà giết cả người thân của mình, lợi dụng lòng tốt mà để chính mình được hưởng lợi, không có ai là người tốt đẹp hết.

Đến khi Lam Lam gặp được Duy Phong thì mọi việc đều khác, cô ngưỡng mộ được sự lãnh đạo của cậu, cậu vì những khác hi sinh biết bao nhiêu điều, đổi lại cậu cũng nhận sự phản bội của người khác, bất cứ ai cũng sợ hãi chính cậu, nhưng cậu không bao giờ quan tâm đến việc đó, cứ tiếp tục bước đi trên con đường cô độc.

Duy Phong chỉ vì hai biến cố trong quá khứ đã thay đổi hoàn toàn con người, từ một người mang đến hi vọng cho những người khác thành một kẻ cô độc lạnh lùng gần như không còn tồn tại nụ cười, hiện tại là bây giờ anh ấy rất là vui vẻ hơn xưa nhưng Lam Lam cảm giác tại sao cậu ấy vẫn còn điều gì muốn nói trong lòng nữa.

Chiếc mặt nạ Duy Phong làm ra chỉ để nhắc lại những sai lầm mình đã làm trong quá khứ, nhưng lần này bất cứ sai lầm cậu mắc phải kiếp trước thì kiếp này cậu sẽ trả lại hoàn toàn mọi thứ với những kẻ gây ra với cậu.

"Lịch học sáng sớm là tiết của thầy chủ nhiệm, nên chúng ta không cần phải quan tâm đến việc đi muộn hay sớm đâu"

Sẽ rất mệt mỏi nếu như mà phải leo lên 3 tầng cầu thang nên Duy Phong chỉ có thể lười biếng mà lên ngồi ghế đá cùng với Lam Lam

"Bây giờ nghi ngờ của anh là những người nào nữa không?"

Lam Lam đã chắc chắn là vài người trong lớp vô cùng khả nghi, nhưng tốt nhất nên hỏi Duy Phong cho chắc.

"2 người mới chuyển đến nữa"

Vậy là suy đoán của cô cũng đã đúng, từ hôm qua đã cảm thấy điều gì rất là không bình thường của cả hai người đó, giống như bọn họ không giống với bất cứ những người khác

"Anh nghĩ sao về bọn họ"

Nếu như có cơ hội thì Duy Phong sẽ đưa toàn bộ thông tin về cả hai người đó, cậu nóng lòng xem vẻ mặt của cả hai người khi thấy tài liệu về họ.

"Bọn họ theo dõi chúng ta rất nhiều đó, nhưng che dấu sự hiện diện của họ vẫn còn kém lắm"

Mục đích chắc Duy Phong cũng đã đoán ra từ lâu rồi, nhưng không thể tin là nhanh như vậy bọn họ đã hoạt động, nếu như bọn họ cố tình gây khó dễ với cậu thì cậu sẽ không khoan nhường để cho bọn họ sống sót đâu.

"Vậy đó là lý do sao anh lại không muốn đi bằng đường chính"

Ngày đầu tiên mà Duy Phong đã lôi cô vào hành lang cuối góc trường, sử dụng dị năng của chính mình để dịch chuyển ra bên ngoài.

"Ê…Duy Phong với Lam Lam đang nằm và nói chuyện thân thích chưa kìa"

Người nói là Trâm Diệp, một trong số những bạn nữ trong lớp, thấy được cậu với Lam Lam thì kêu lên.

Mọi người trong lớp thấy vậy cũng ngạc nhiên thôi rồi, bọn con trai trong lớp thì đang muốn giết chết Duy Phong khi thấy được điều này, có mỗi Minh Hùng là không quan tâm đến thôi, cậu cũng đã đoán được là Lam Lam có mối quan hệ đối với Duy Phong.

"Các em đi xếp hàng rồi tập bài thể dục đi, còn Duy Phong thì đừng ngủ nữa để Lam Lam còn ra tập nữa"

Thầy Han thấy mọi người bu lại bên cạnh Duy Phong với Lam Lam thì gọi họ lại, thấy cậu với cô còn đang nằm say xưa thì kêu cậu dạy lại.

"Hôm này em mệt lắm, còn Lam Lam thì sức khỏe yếu lắm nên không tập thể dục được đâu"

"Cái lí do nghe không được thích hợp đâu, vào bên trong hàng mà tập đi"

"Thôi được rồi, nếu thấy có thể đánh bại em thì em sẽ học đàng hoàng cho"

Duy Phong đang cố gắng khiêu khích được giáo viên chủ nhiệm mới, để thám thính thực lực của thầy.

"Bớt giỡn dùm thầy đi, thầy giáo không được quyền đánh nhau với học sinh"

Han thầm nghĩ lẽ nào Duy Phong đã phát hiện được, không thể nào cậu không có phát hiện ra bản thân mình lúc trận chiến bữa trước, chắc chắn đang muốn gây chuyện đây.

"Vậy thì ta tập thôi Lam Lam"

"Ừ, anh Phong"

Mọi người nghe Lam Lam nói chuyện thân mật như vậy đã chắc chắn là Duy Phong có mối quan hệ rất không bình thường với cô ấy.

Trong khi đi vào trong phòng thay đồ thể dục, bên phía con gái.

"Lam Lam, cậu có mối quan hệ gì với Duy Phong vậy"

"Hai cậu là người yêu của nhau hả"

"Không thể nào, mới quen được 1 ngày mà đã như vậy rồi"

Rất nhiều bạn nữ trong lớp đều để ý đến cái chuyện mà Duy Phong ngủ trên đùi của Lam Lam, nên mới cố gắng hỏi mối quan hệ của họ.

"Ừ, các cậu nói vậy cũng đúng rồi đó"

Lam Lam từ trước giờ đều không bao giờ thích nói dối, nhưng nói ra mối quan hệ của cô với Duy Phong làm cho mặt của cô rất là đỏ, muốn trốn xuống cái hố nào để khỏi thấy mặt luôn.

Họ nghe vậy rất là ngạc nhiên, Duy Phong mới vài ngày không gặp đầu tóc dài như con gái vậy, che gần hết toàn bộ khuôn mặt, vậy có thể tán được 1 cô gái xinh đẹp như vậy.

Bọn con gái trong lớp bắt đầu tụ tập bên Lam Lam mà trò chuyện liên miên, làm cô cũng không biết phải làm như thế nào luôn, rùng mình cảm giác bên ngoài vừa xảy ra vấn đề, nên đã ra khỏi phòng thay đồ.

Trong khi bên nữ đang xôn xao về chuyện này, còn bên phía phòng nam thì đang nguy hiểm tột độ, bọn con trai đều đang nhìn Duy Phong bằng ánh mắt giết chóc.

"Vậy mối quan hệ của cậu đối với Lam Lam là gì vậy?"

Tên này là Quốc Phú, tướng mạo cũng có chút ánh tuấn, chiều cao khoảng tầm 1m65, một người anh em vô cùng tốt với bạn bè với người thân, kiếp trước cũng nhờ cậu nên Duy Phong mới có thể kiếm được việc làm thực tập.

Kiếp trước sau, khi tận thế bắt đầu thì Duy Phong đã mất liên lạc với Quốc Phú, khi bắt đầu chuyến đi địa ngục đó, thì cậu đã đi cùng Minh Hùng ban đầu đi tìm hắn nhưng lại không có bất kì thông tin gì hắn cả.

"Ừ người yêu thôi"

Duy Phong cũng trả lời liền, điều này đã khiến cho bọn con trai còn lại đang muốn trực tiếp nhào vô đánh cậu, vì đã bọn họ 16 năm FA chưa biết được cảm giác nắm tay gấu là gì, còn cậu thì mới gặp 1 ngày đã có gấu và được gấu cưng chiều cho nằm trên đùi ngủ luôn.

Quốc Phú với Minh Hùng nghe vậy cũng ngạc nhiên, nhưng cũng không để ý đến lắm, Quốc Phú trêu đùa kiểu tóc quá dài của Duy Phong

"Mới vài ngày không gặp mà sao tóc mọc dài nhanh vậy? thì ra là để tóc dài hơn sẽ có được gấu"

Sống trong Tận Thế lâu lắm rồi nên Duy Phong đã quên đi những cách gọi hài hước trước đây, với việc cắt tóc thì cậu cũng không để ý đến lắm, nếu cái vấn đề này mà bọn họ không nói ra thì cậu cũng suýt quên đi luôn rồi, thầm than:

"Mấy bữa nay lười cắt tóc quá, đã vậy không còn đồng tiền nào cả"

"Khỏi lo đi, cứ cầm tạm cái này mà kẹp tóc đi, mày để tóc dài quá che hết cả mắt luôn rồi đó"

Quốc Phú cầm cái kẹp tóc đưa cho Duy Phong, cậu kẹp tóc mình cho khỏi vướng tầm nhìn của cậu, mọi người nhìn lại khuôn mặt của cậu, họ cảm thấy vô cùng tự ti khi thấy cậu kẹp tóc lên thể hiện khí chất với vẻ đẹp trai của cậu, cậu cũng không thể hiểu được tại sao bọn con trai khác lại đau khổ như vậy.

Cuối cùng cũng lôi cả 2 thằng kia ra bên ngoài cùng mình, cả bọn cùng cười vui vẻ đây chính là việc mà cậu mong muốn khi những ngày đấy xuất hiện.
---
Lúc mọi người đang ở bên trong phòng thay đồ, Thầy Han còn đang đứng bên ngoài nhìn về chỗ ghế đá ban nãy Duy Phong với Lam Lam mới ngồi, sử dụng Dị Năng của mình lên nắm đấm, đấm một phát toàn lực phá hủy Không Gian Băng.

"Han... Sao ngươi lại ở đây"

Diệp Hà vừa mới thoát khỏi giam cầm thì thấy Han.

"Không ngờ là đội trưởng của Tuyết Phong lại có thể bị giam cầm vào bên trong Không Gian này"

Han thấy vậy cũng ngạc nhiên, hắn cảm nhận được sự tồn tại của ai đó bên này nhưng lại đột nhiên biến mất, không thấy được gì nên đã sử dụng thử Dị Năng, không ngờ lại bắt gặp được người quen.

"Hiện tại ta đang làm nhiệm vụ, ngươi có mục đích khi gì đến gây khó chịu cho nhiệm vụ của ta"

Han đang không rõ mục đích tại sao mà Diệp Hà lại đến đây, nếu như suy đoán của hắn là đúng là mục đích của bọn chúng đã phát hiện ra sự tồn tại của Hoàng Tử, nếu như vậy thì ta phải hù dọa bọn chúng thôi, khí thế đáng sợ của một Đại Tướng cấp bậc.

Nếu như chiến đấu thì Han không bao giờ sợ nhưng nơi này là Đại Nam Việt Đế Quốc, còn có sự tồn tại của người mình cần bảo vệ nữa không tiện chiến đấu ở ngay sân trường.

Cảm thấy được khí thế của Han là thật sự, Diệp Hà rất là sợ hãi vì một khi Han đã nghiêm túc thì đừng có nói là Tuyết Phong quân đoàn, cho dù kêu thêm được cả Đại Đội Trưởng ra cũng không làm gì nhiều được hắn

Han lấy ra được một thanh kiếm với khẩu súng D.E từ bên trong túi áo mình ra, Diệp Hà cũng bắt đầu lấy ra những thanh đoản kiếm của cô ta ra.

Thủ sẵn vũ khí lên, cả hai gần như sắp bắt đầu chiến đấu thì những học sinh khác đã từ bên trong phòng thay đồ ra ngoài sân trường, Diệp Hà nhân cơ hội trốn khỏi đó, âm thầm quan sát Lam Lam nếu như có gì bất chấp cũng phải bảo vệ mạng sống của cô.

Han thấy vậy cũng lập tức rút lại khí thế của bản thân mình lại, đỡ mất công là bị phát hiện thân phận, đi đến bên cạnh của những học sinh khác mà trò chuyện.