Chương 12: Tìm Kiếm

Hắc Ảnh Thần Hoàng

Chương 12: Tìm Kiếm

Sáng ngày 28 tháng 1 năm 2116

Trên đường đi đến gần biên giới của Thiên Bắc Đại Đế Quốc và Đại Nam Việt Đế Quốc, có 2 cô gái đang đi trên chiếc Harley theo sau là một con sói trắng.

2 cô gái đó là Lam Lam với Emi, với tốc độ vô cùng nhanh nên họ cũng đã đến được gần biên giới, khi đến nơi này hoang mạc vắng bóng, nó khác vô cùng với mọi vùng đất của Thiên Bắc Đại Đế Quốc do đường xích đạo đã là chia cắt ra 2 bên khí hậu, một bên lạnh và một bên nóng.

Mục đích của Lam Lam lần này đó chính là đến tìm được Bích Hỏa Hoa, loại cây chỉ tồn tại nơi quanh năm nóng lạnh, cây này có đặc tính khó hái là muốn hái được nó phải chịu đựng sự dần vặt của cái lạnh với cái nóng trong cơ thể hơn 2 ngày.

Lam Lam phải cố hái được nó để làm cho được thuốc chữa, căn bệnh bí ẩn của cô, căn bệnh này khiến cho sinh mạng của cô chỉ có thể sống đến 18 tuổi thôi, nhưng kiếp trước Phan Tín Lâm hi sinh hết toàn bộ Dị Năng của mình để cho cô có thể sống đến 20 tuổi, sau đó không được bao lâu là Tận Thế xuất hiện.'

Trong tuyệt vọng mà cố sống sót, Lam Lam đã đóng băng hết toàn bộ cảm xúc của cô, mục tiêu của cô chính là phải sống sót, trên đường đi cô gặp rất là nhiều kiểu người.

Không được bao lâu thì Quái Thú đã tụ tập mà tấn công căn cứ, lần đầu tiên tất cả những người bên trong Tận Thế một lần chiến đấu cùng nhau, Lam Lam qua bao nhiêu tháng ngày trở nên vô cùng lạnh lùng với tất cả mọi người, cô không bao giờ quan tâm đến những người khác.

Nhưng chỉ có một người mà cô là thấy hứng thú, đó chính là Duy Phong, đeo trên khuôn mặt chiếc mặt nạ che đi một nửa khuôn mặt, mái tóc có phần đen và trắng rất rõ rệt, đôi mắt chứa đựng một nỗi buồn cô đơn, tuyệt vọng.

Lam Lam không hiểu được tại sao một kẻ như hắn lại có thể đôi mắt như vậy, trên chiến trường, hắn như mảnh thú nuốt hết toàn bộ mọi sinh linh vào trong bóng đêm vĩnh cửu, nhưng lại không bao giờ kết thân với một người bên phía mình.

Mục tiêu của Hắn chính là tìm kiếm một điều gì đó quá xa vời, không bao giờ có thể ở lại một nơi quá lâu, luôn luôn mặc kệ hết mọi thứ, sẵn sàng tiêu diệt hết tất cả mọi kẻ ngăn chặn hắn.

Còn điều Lam Lam muốn đó chính là muốn xây dựng lại toàn bộ Thiên Bắc Đại Đế Quốc của ông, cố gắng để nó không còn như xưa nữa.

Lam Lam luôn muốn tìm hiểu Duy Phong, nên luôn đi theo cậu, mặc dù ban đầu cũng phải chiến đấu ác liệt nhưng hai người vẫn chỉ đấu ngang tay thôi, theo thời gian, từ lúc nào tình cảm của hai bên ngày càng nồng đậm hơn.

Trong một lần đi, Lam Lam không thể kìm chế lại được căn bệnh trong cơ thể, khiến cho cơ thể của cô ngày càng yếu dần, Duy Phong không thể để điều đó xảy ra được, cậu lập tức thôi thức lên ý niệm của Thung Lũng Hắc Ám, bên trong đó những tồn tại nền văn minh rất lâu đời nên cũng tìm ra cách chữa.

Cơ thể cô mắc phải căn bệnh do Ám Huyền Đại Đế Quốc, kĩ thuật ám sát này không phải trực tiếp giết chết đối phương mà là khiến cho người mắc phải chịu dần vặt đến một lúc rồi sẽ chết.

Nhưng điều kiện để chữa được là vô cùng khó khăn, cần Bích Hỏa Hoa để dùng đặc tính nóng của nó đốt hết toàn bộ độc tính tồn tại bên trong, Thiên Diệp Hắc Ám để dịu đi sức mạnh của độc tính thấm trong cơ thể, 7 sắc hào quang để tăng cường sức đề kháng với độc tính.

Những thứ này đều là những thứ khó có thể lấy được, nhưng Duy Phong là chúa tể của Thung Lũng Hắc Ám nên tìm được Thiên Diệp Hắc Ám rất dễ dàng, Bích Hỏa Hoa thì cứ được 2 năm là xuất hiện một lần, 7 sắc hào quang thì tồn tại trong Vực Âm Băng, nơi băng giá nhất gần như đã vượt xa khỏi nhiệt độ ngay bây giờ.

Điều kiện cuối cùng để chữa trị được chính là phải có máu của người của Ám Huyền Đại Đế Quốc, tồn tại dị năng hắc ám mới có thể thôn phệ đi hết toàn bộ độc tính của nó.

Duy Phong biết rằng không thể hủy diệt độc tính của nó, điều đó khiến cho cậu đau khổ khi biết bao nhiêu thời gian để tìm thuốc giải mà lại không thể cứu được người.

Trong tuyệt vọng Duy Phong lấy 1 giọt máu của mình trộn với thuốc, cậu chỉ mong là Lam Lam không phải còn chịu dằn vặt.

Kì tích xuất hiện, Duy Phong thấy được Lam Lam khỏi hoàn toàn, thì ôm thật chặt cô, không muốn phải buông cô ra nữa, cậu không muốn mất bất cứ ai lần nữa, nhưng điều đáng tiếc sau đó, họ phải bước đi trên con đường khác nhau mà bỏ lại tình cảm của mình.

Sau đó câu truyện khác cũng đã thay đổi tất cả mọi thứ nữa, nhưng điều này sẽ được kể lại sau.
----

Trong sa mạc khô cằn này, để tìm được nơi có được cả khí lạnh với nóng tụ tập chính là gần bên căn cứ Quân Đội của Đại Nam Việt Đế Quốc.

Căn cứ của Đại Nam Việt Đế Quốc nằm giữa vùng phân tách của hoang mạc với núi tuyết, địa hình tuyệt vời để bảo vệ với tránh đi cái nóng của xa mạc.

Hàng rào phân chia căn cứ rất xa, thường ngày thì sẽ điều động rất là nhiều quân lính để canh phòng nghiêm ngặc, để vào được bên trong thì rất khó khăn.

Lam Lam, Emi với Shiro mặc dù tìm thấy được căn cứ của Quân Đội nhưng điều khó để làm chính là phải đột nhập vào bên trong căn cứ mà không được phải giết chết bất cứ ai cả.

Đến tối, khi đã bàn bạc kết hoạch cẩn thận, Lam Lam và Emi sẽ làm nhiệm vụ đột nhập vào bên trong căn cứ để tìm kiếm Bích Hỏa Hoa, còn Shiro thì bên ngoài giám sát hết toàn bộ

Emi lợi dụng dị năng sương mù đen của chính mình mà làm cho tồn tại của Lam Lam với chính mình biến mất hoàn toàn, không ai biết điều gì vừa xảy ra cả.

Bằng cách đó Lam Lam đã vượt qua hàng phòng vệ máy tính một cách dễ dàng, vào trong phòng nghiên cứu thí nghiệm, bên trong có hơn 10 mấy người giáo sư đang nghiên cứu về Bích Hỏa Hoa, loại hoa này vẫn đang được nghiên cứu tác dụng.

Lam Lam trực tiếp đóng băng hết toàn bộ mọi người bên trong, lấy đi được Bích Hỏa Hoa còn thiếu vài ngày trưởng thành, và cô viết một tờ giấy về hết toàn bộ tác dụng của nó, để đề bù cho tổn thất mất đi vật nghiên cứu.

Khi ra bên ngoài thì Lam Lam không ngờ có người lại đứng bên ngoài chờ đợi cô với Emi, trên người hắn mang áo khoác dài đen in hình thánh giá, mái tóc màu đen, sau lưng cầm một thanh kiếm Claymore chữ T,hắn lớn tiếng nói:

"Không ngờ là cũng có kẻ đột nhập vào đây, lâu ngày không được làm giãn gân cốt rồi, xin giới thiệu ta là Đao Phủ của Giáo Hội, tên Tuấn Cường."

Cầm trên tay thanh kiếm dị thường đó, khí thế của hắn không phải dạng bình thường, ít nhất cũng thuộc loại cấp S đỉnh phong nhưng chưa xác định được Dị Năng của hắn thuộc tính gì.

"Mục tiêu của ta chỉ là bông hoa này thôi, ta không muốn phải chiến đấu vô ích nữa"

"Nhiệm vụ của ta chính là đao phủ, chém đầu những kẻ xâm lược đánh nước, bảo vệ mọi người của đế quốc khỏi mọi nguy hiểm, ngươi mà không đánh bại được ta thì sẽ không thể ra khỏi đây"

Lam Lam cố gắng giải thích nhưng lại không được gì cả, Tuấn Cường là kẻ yêu đất nước này nên bất chấp hết mọi thứ để tiêu diệt kẻ địch, để bảo vệ tương lai của đất nước.

Tuấn Cường trực tiếp tấn công, thanh kiếm dị thường chữ T đánh mạnh trực tiếp về phía Lam Lam, cô trực tiếp thôi thúc dị năng khiến nó trở thành thanh kiếm băng, hai kiếm va vào nhau, nhưng cô lại ở trong thế bị động, vì thanh Claymore T đó quá nặng khiến cho cô không thể đỡ trực tiếp được.

Emi trực tiếp ra đằng sau lưng của Tuấn Cường, nhưng hắn không chỉ đơn giản mà để cô ra đằng sau, nhát chém về hướng cô, sử dụng 2 con dao đỡ một thanh kiếm, sức nặng làm vết nứt vỡ trên vũ khí hiện rõ ra nhưng lưỡi dao khác của cô cũng đâm trúng đối phương.

Vết thương cũng rất trí mạng nhưng Tuấn Cường cũng không quan tâm đến.

Emi nhìn thẳng vào đôi mắt của Tuấn Cường, có một loại ảo giác chết chóc khiến cho cô không thể cảm nhận được, như một cái máy chém đầu người vậy, còn cô trở thành nạn nhân bị đưa ra chém đầu.

Tuấn Cường không nhân nhượng một phát chém như tử thần trảm xuống mắt người thường, thì Lam Lam đã trực tiếp đóng băng hắn lại.

Emi trực tiếp bất tỉnh đi, vẻ mặt vô cùng đau đớn, như trải qua địa ngục vậy.
Lam Lam nhân lúc Băng Ngục có tác dụng thì cõng Emi ra khỏi đó nhanh nhất có thể, một lúc sau những quân lính khác đến bên cạnh thấy Tuấn Cường bị đóng băng thì giải thoát hắn ra khỏi đó.

"Chỉ Huy, ngài để bọn đột nhập thoát rồi sao?"

Tên lính hỏi Tuấn Cường

"Đợt này ta quá phân tâm nên mới để bị thua, lần sau sẽ không đơn giản như vậy đâu"

Tuấn Cường trả lời:

"Nhưng con bé kia đã dính phải Dị năng của ta rồi, muốn chữa được thì chỉ có thể đánh bại được ta thôi"

Lần này may mắn là Emi làm hắn phân tâm vài giây để khiến cho hắn dính phải Băng Ngục của mình, thấy được sự trung thành đó của Tuấn Cường thì Lam Lam vô cùng hâm mộ Đại Nam Việt Đế Quốc, không chỉ mọi người đều sống cuộc sống tốt đẹp, còn có những người trung thành sẵn sàng hi sinh mạng sống để bảo vệ đất nước.

Thiên Bắc Đại Đế Quốc được mệnh danh là đất nước thông minh, mạnh mẽ, hung tàn nhất tồn tại trên thế giới này nhưng sau đó lại là đất nước đau khổ nhất, tất cả mọi tội ác đều xuất hiện bên trong Đế Quốc.

Lam Lam bây giờ cần phải chữa trị căn bênh của mình, nếu muốn thay đổi được Đế Quốc thì chính bản thân cô phải có được sức mạnh để bảo vệ mọi người.
Bây giờ trước mắt Lam Lam đang trên đường đi khỏi biên giới, trở về thủ đô của Thiên Bắc Đại Đế Quốc.
----
Ngày 28 tháng 1 năm 2116

Sáng 11 giờ, Thành Phố Quyên Âm

Trong lúc bất tỉnh, Duy Phong không nhớ hết toàn bộ sự việc, cậu chỉ nhớ là mình quá mệt mỏi nên đã không đủ tỉnh táo để dịch chuyển trở về, nên đã lệch khỏi mục tiêu thành phố Hoàng Linh mà thành thành phố Quyên Âm

Duy Phong nhận vết thương vô cùng nặng tỉnh dậy trong ngôi nhà nhỏ đơn sơ, trên người cậu được băng bó đàng hoàng, bên cạnh cậu là một người thanh niên tầm 22 tuổi, có mái tóc nâu.

Cậu đã nhận ra người đó chính Ám Binh trong giải đấu thế giới ngầm mà cậu tham gia, nếu cậu không tham gia giải đấu cậu cũng sẽ nhận ra ân nhân cứu mạng mình một lần.

Thấy Duy Phong tỉnh dậy, Ám Binh cũng không nhận ra cậu chính là người đợt trước đánh cho cậu thua vào giải đấu lần trước, một câu nói của cậu đã làm hắn nhận ra:

"Sau vài ngày không gặp mà lại không nhận ra hả"

Ám Binh nghe giọng nói rất là quen thuộc nhưng lại không nhận ra, đến khi Duy Phong đeo mặt nạ vào, tóc cậu chuyển thành màu trắng, lúc đó Ám Binh mới nhận ra cậu.

"Không ngờ Tử Thần Hắc Ảnh lại cũng bị kẻ khác đánh cho tơi bời như vậy"

Lời nói khiêu khích của Ám Binh làm cho Duy Phong vô cùng tức giận mà nói:

"Nếu ngươi muốn sống thì ngậm bớt cái mồm đi"

"Ngươi đừng tưởng ta sợ ngươi"

Nghe thấy lời nói của Hắc Ảnh thì Ám Binh vô cùng bực mình, khí thế bùng nổ ra.

"Anh mà dám đánh nhau thì em sẽ giết anh"

Khí thế của một phụ nữ, vô cùng đáng sợ làm cho Duy Phong vô cùng sợ hãi, không ngờ có người phụ nữ lại nắm giữ một sức mạnh như vậy.

"Chị xin lỗi em vì cái tên này lúc nào cũng muốn gây chuyện"

"Xin giới thiệu em, chị tên là Nguyễn Thiên Linh còn cái tên này là Lê Bảo Thiên"

Duy Phong cũng rất ngạc nhiên khi thấy chị Thiên Linh giới thiệu bản thân mình, cậu chắc chắn người này chính là người vợ của Ám Binh trong kiếp trước.

"Vậy xin thứ lỗi vì đã gây chuyện, em tên là Trần Duy Phong, xin hãy gọi là Duy Phong là được rồi"

Duy Phong cởi trên khuôn mặt chiếc mặt nạ xuống, mái tóc của cậu trở lại màu đen như ban đầu.

"Vậy sao em lại bị thương nặng như vậy?"

Nguyễn Thiên Linh hỏi nguyên nhân Duy Phong sao lại bị thương nặng như vậy
Duy Phong nhìn vào màn hình tivi, thấy vậy Bảo Thiên và Thiên Linh mới để ý thấy một mảnh rừng bị phá hủy hoàn toàn, còn lại tàn tích của Thi trường ở nơi đó.

Duy Phong nói đúng một câu:

"Anh Linh Hội"

"Lại cái đám khốn nạn đó nữa, thoát khỏi bọn chúng 2 năm rồi, mà bọn chúng vẫn không chịu buông tha cho tất cả mọi người"

Lê Bảo Thiên nghe được từ Duy Phong nói, tức giận mà nói

Duy Phong thấy họ cũng biết về Anh Linh Hội nên đã kể về hết sự việc xảy ra trong tối hôm qua, Lê Bảo Thiên nghe vậy cũng không thể tin một mình cậu có thể đối đầu với Invor, phải biết là mình đánh với Invor cũng bị đánh bại rồi, chứ nói gì đến gần như toàn bộ quân lính của bọn chúng tại Đại Nam Việt Đế Quốc.

Duy Phong nhìn biểu lộ trên khuôn mặt 2 người rất khác thường, cũng suy đoán ra Anh Linh Hội có liên quan đến hai người, nhưng cậu lại không muốn hỏi việc đó ngay bây giờ

"Ở đây có điện thoại không?"

Thiên Linh cầm trên tay điện thoại đưa cho cậu, Duy Phong đánh một mã số:

"Dorothy hả, đã phá giải hết toàn bộ thông tin của Anh Linh Hội chưa"

"Chủ Nhân đang ở đâu vậy, sao lại sử dụng số điện thoại lạ này"

AI Dorothy rất là lo lắng cho Duy Phong, khi cậu dịch chuyển Thi Trường ra khỏi Thành Phố thì đã mất đi tín hiệu liên lạc, nhưng cô tin tưởng chủ nhân sẽ không có vấn đề gì nên đã tìm hiểu hết toàn bộ về tổ chức đó.

"Hiện giờ đang ở thành phố Quyên Âm, tất cả thông tin đã tìm được chưa"

"Tất cả thông tin về thành viên của Anh Linh Hội mà Chủ Nhân đề ra đã được hoàn thành, thông tin của tổ chức cũng đã phá giải hết nhưng ta lại cần ID của những tên cấp cao trong bọn chúng mới thể xem được"

Nhiệm vụ của Duy Phong giao cho AI Dorothy đã hoàn thành nhanh nhất có thể.

"Tình hình là trên tivi đã phát hết toàn bộ sự việc xảy ra trong Thi Trường, có khả năng là cũng có người chứng kiến việc này và đã quay lại hết toàn bộ trận chiến"

"Cứ thế làm đi, hình như điện thoại kia đã bị đánh rơi ở đâu rồi đó, hãy xóa hết toàn bộ thông tin về ta và điện thoại đó đi"

Duy Phong nói ra mệnh lệnh, rồi quay sang phía Lê Bảo Thiên và Nguyễn Thiên Linh, kêu 2 người ra khỏi nhà cùng mình, để kiếm gì ăn.