Chương 190: Kiềm chế

The Gamer Or Hacker

Chương 190: Kiềm chế

Chương 190: Kiềm chế

Người luyện võ có câu là: Đốn Ngộ chỉ có thể xem cơ duyên chứ không thể cầu.

Đốn ngộ hay cảm ngộ, theo lời của trưởng lão Hayato Fūrinji là cảnh giới huyền diệu, mỗi người cũng có thể tiến vào, thậm chí những người chưa từng học qua võ đạo cũng có thể tiến vào. Một chiêu đốn ngộ, bạch nhật phi thăng, mặc dù nó khuếch đại quá lớn nhưng đốn ngộ đối với bản thân mà nói là một chuyện có lợi, có thể đột nhiên tiến bộ rất lớn. Người bình thường đốn ngộ có lẽ là bởi vì suy nghĩ cẩn thận một chuyện gì đó nhưng võ giả đốn ngộ lại là cảm ngộ võ đạo.

Cũng giống như lúc tác giả viết truyện vậy, bình thường có thể rất lười nhưng một khi đốn ngộ tới thì có thể ngày đi vạn chữ, đêm viết vạn câu, thậm chí viết bằng đốn ngộ có khi còn hay hơn nhiều so với lúc suy nghĩ. Mà cái trạng thái này hoàn toàn xem xét vào vấn đề cơ duyên, ngươi càng cầu thì càng khó có được nó.

Hắn luyện võ ở thế giới Kenichi cũng gần ngót ngét 20 năm, tính luôn thêm cả thời gian ở trong thế giới Jojo nữa là gần 40 năm, có nghĩa là gần sống nửa cuộc đời mà cũng chưa từng tiến vào trong trạng thái này. Chỉ cần một chút nữa thôi là hắn có thể sáng tạo ra nhiều thứ khác, cũng có thể hiểu ra nhiều vấn đề thâm sâu.

Thương nhân có câu: đoạn tài lộ như giết phụ mẫu song thân thì đối với võ giả mà nói thì kẻ ngăn người học đốn ngộ không khác gì oán thù diệt môn. Nếu như không phải thứ hắn tu luyện là tĩnh động nhất hống, yêu cầu phải giữ sự bình tĩnh trong lúc tức giận nhất và là học trò của những người thầy ở Lương Sơn Bạc - những người theo con đường Nhu Quyền, đặc biệt là lời hứa với Sakaki - sensei là không giết người bừa bãi thì thằng khốn nạn trước mặt hắn đã sớm chầu diêm vương từ lâu rồi! Vận khí một chút, cuối cùng cơn tức giận cũng đã nguôi ngoai khá nhiều trong hắn.

Thế nhưng, trần đời này lại có những kẻ không biết sợ chết là gì:

- Mẹ nó, tai mày điếc à! Tao bảo mày xuống xe!

Phủi phủi tay hai cái, Dũng nhẹ nhàng đáp trả:

- Có câu quá tam ba bận. Ta không biết lý do mi ghét ta nhưng.... -

Nói tới đây, hắn nhẹ nhàng rút kiếm ra:

- Lần thứ nhất, ngươi ném vỏ chai vào người ta, lý do mi còn sống là vì ta đã hứa với sư phụ của mình là không giết người vô tội. Lần thứ hai người chửi ta, ta vẫn nhẫn nhịn vì nếu giết ngươi sẽ trái với đạo tâm của ta từ đó dẫn tới những vấn đề vô cùng phiền phức.

Một đường kiếm sắc lẹm trực tiếp chém bay một bàn tay của gã côn đồ xấu số. Nhanh như gió, tốc độ như sấm sét, đó chính là kiếm pháp của Shigure - sư phụ và cũng là một trong những người vợ của hắn. Tiếng gào thét của gã côn đồ xấu số vang vọng khắp cái xe khiến Shizuka đang lái xe cũng buộc lòng phải dừng lại. Bình tĩnh lau vết máu, hắn cất thanh Asauchi vào vỏ rồi mỉm cười:

- Cánh tay đó là lời cảnh báo. Nếu còn lần thứ ba, chắc mi hiểu vấn đề chứ? Nhân tiện, đây cũng là lời cảnh báo cho những kẻ còn lại, lòng kiên nhẫn của ta là có giới hạn đấy!

Tên Shidou vừa định đứng ra hòa giải, thấy cảnh này liền ngay lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng. Gã thừa biết nếu như mình chỉ cần nói một câu thôi, chắc chắn cái tên nhóc mặc áo vest kia sẽ ngay lập tức giết gà dọa khỉ, chém gã ra làm hai. Luật pháp ư? Đừng đùa nữa, tình hình ở đây đã tệ tới mức mà quân đội đã sẵn sàng nổ súng vào bất kỳ kẻ nào có ý định đi qua cầu để rời khỏi nơi này, cảnh sát có khi tự cứu mình còn chẳng xong chứ đừng nói đến việc giúp đỡ người khác. Thế nhưng Shidou lại vừa được bầu làm thủ lĩnh, nếu gã không làm gì thì lòng người sẽ tan rã.

Thấy mọi người có vẻ sợ hãi, hắn nhẹ nhàng:

- Bắt đầu từ bây giờ, tôi là thủ lĩnh. Hiện tại xe đã dừng, các vị, ai không muốn đồng hành với tôi, bất luận là ai muốn xuống xe đều có thể. Hậu quả các vị tự lãnh.

- Sao... Sao bọn tôi phải xuống chứ!? Nếu có người xuống thì đó phải là anh! Với...với lại bọn tôi vừa mới bầu thủ lĩnh là thầy Shidou rồi!

Một tên đầu nấm, mắt kính dày cộp run rẩy lên tiếng. Đã có kẻ khởi đầu thì hiển nhiên cũng có người theo sau. Rất nhiều tiếng xì xào vang liên tục, tên Shidou thấy vậy liền tranh thủ thời cơ:

- Tôi thấy em ấy nói đúng. Chúng tôi không thể đồng hành với kẻ sát nhân như em được. Có ai biết khi nào đấy em đột nhiên nổi điên rồi cho mỗi người một kiếm!? Sao chúng ta không...

Chưa để tên Shidou nói xong, một cú đấm đầy uy lực trực tiếp đánh ộc máu mũi khiến gã ngã dúi dụi ra sàn.. Đánh người xong, hắn vẫn rất bình tĩnh:

- À, ý thầy là tsujigiri, cụm từ chỉ việc samurai chém một ai đó để thử độ sắc của kiếm hả? Còn về lý do tại sao tôi ở lại ư?

Hắn tự chỉ vào bản thân mình:

- Tôi một thân một kiếm một giáp có thể giết hàng chục con zombie. Kỹ năng bắn súng của tôi cũng thuộc vào hàng nhất lưu.

Bước tới chỗ tên Shidou, khí thế của một đại vĩ nhân trực tiếp tràn ra:

- Các vị thì sao!?Các người có biết chém giết zombie, biết bắn súng, biết đề ra đường lối sách lược hay không. Nói đơn giản hơn, các người có giá trị gì không?

- Còn nữa, khi ta nói ta làm thủ lĩnh thì đó là mệnh lệnh! Các người có thể không ưa thích, có thể không hài lòng nhưng không thể cự tuyệt. Kẻ kháng cự - CHẾT!

Nhanh như cắt, hắn lao tới, mỗi tay một tên. Rất nhanh chóng, tên côn đồ vừa nãy ném chai nước vào hắn, gã Shidou và cả tên đầu nấm liền trực tiếp bay ra khỏi xe. Rất nhanh thôi, tiếng la hét đã truyền tới. Xử lý nhân tố bất ổn xong, hắn thản nhiên quay lại chỗ ngồi:

- Như đã nói, ai muốn xuống xe, tôi không phản đối. Tự làm tự chịu. Các vị có 3 phút để suy nghĩ.

Bình tĩnh lấy ra một chai nước, hắn ngồi xuống quan sát phản ứng của mọi người. Ý tứ của Dũng rất rõ ràng, ngay bây giờ cho dù tất cả xuống xe hắn cũng không cần vì hắn tự tin có thể một thân một kiếm tung hoành chỗ này, hoàn toàn không cần đến đồng đội. Còn bọn họ thì sao, chỉ cần rời khỏi cái xe này, đừng nói là việc ăn uống xuống xe một cái là liền trở thành mồi cho zombie không biết chừng.

Thế nhưng vẫn có rất nhiều người xuống xe. Dù sao thì ở trên cùng một xe với một thằng điên có thể chém mình bất cứ lúc nào thì thà rằng xuống xe tìm một chỗ khác có khi còn an toàn hơn. Hắn không bất ngờ về việc có nhiều người xuống xe nhưng chuyện làm hắn bất ngờ là những nhân vật chính của bộ truyện này lại không hề rời khỏi. Saeko với bản tính khát máu của mình với Kyoko được hắn cứu còn có thể giải thích nhưng còn những người khác thì sao?

Thấy hắn nhìn mình, Rei đỏ mặt:

- Đừng nhìn tôi như thế! Tôi tình nguyện ở lại với cậu còn hơn đi với tên Shidou kia!

- Tôi có phải lũ ngốc kia đâu?- Saya khẽ nâng kính lên - Khi cậu ra tay, bất luận là ánh mắt hay trạng thái đều rất bình tĩnh, không một động tác thừa chứng tỏ đây không phải là lần đầu cậu làm chuyện này. Ở cạnh một người có đầy đủ vũ khí còn được huấn luyện quân sự chuyên nghiệp thì hiển nhiên là tỷ lệ sống sẽ cao hơn rồi!

- Thế còn cô thì sao, cô Shizuka?

Ở ghế tài xế, cô Shizuka nhún vai:

- Cô chỉ cảm thấy là đi với ai cũng được mà!