Chương 193: Bản lĩnh (3)

The Gamer Or Hacker

Chương 193: Bản lĩnh (3)

Chương 193: Bản lĩnh (3)


Đang đúng lúc hắn không biết mình phải làm gì, một thứ gì đó lành lạnh nhẹ lăn xuống gò má của hắn. Khẽ đưa tay quẹt lên, hắn bất ngờ:

- Sương ư?

Đúng rồi, lúc nãy Evol đã hạ nhiệt độ xuống đến mức gần như đóng băng, công thêm với việc hôm nay trời quang mây tạnh, độ ẩm cũng vào mức tương đối khiến cho hiện tượng độ ẩm trong không khí ngưng kết thành sương. Nhưng sương thì giúp được gì trong cái hoàn cảnh thập tử nhất sinh này? Khoan hẵng, sương ư?

- Haha, trời cũng giúp ta mà! - Nở một cụ cười thật tươi, hắn khẽ hô - Evol - trạng thái Justice.

Evol lại một lần nữa biến đổi, không còn dáng vẻ oai hùng của Mobius mà thay vào đó là sự tà ác tới cực điểm. Tất cả tan biến chỉ để lại cái đầu lâu quỷ dị. hốc mắt sáng rực một màu xanh lam chết chóc, toàn thân như khoác lên một chiếc áo choàng mờ ảo. Nếu như không tính tới mấy cái Stand bá đạo tới mức nhảy xuyên qua cả vũ trụ ở mấy phần sau thì khả năng của Justice cũng được liệt vào loại khủng bố.

Như để chứng minh lời nói của mình, sương mù nhanh chóng thông qua những khe hở mà tạo thành những cái lỗ tròn sạch sẽ. Giống như những sợi dây mỏng buộc vào những con rối, Evol để lộ hoàn toàn hai bàn tay trắng muốt như xương của mình ra. Ở trong thế giới Jojo, tới một bà lão như Enya còn có thể điểu khiển cả một thị trấn thì chừng này đám zombie có ăn thua gì với hắn. Đám zombie bị điều khiển như đứng chết lặng tại chỗ nhưng hắn không có khả năng duy trì trì trạng thái này vĩnh viễn.

- Rất tiếc là tao không có thời gian chơi với tụi mày. Phong cách Akisame: Vòng tròn vĩnh cửu!!

Shigure đã từng kể với hắn, hồi còn nhỏ, khi lần đầu tiên tới đón cô ấy, sư phụ à không cha vợ Akisame đã dùng một kỹ thuật nào đó để khóa chết toàn bộ lũ sát thủ thành một vòng tròn. Thứ đó lợi hại đến mức nếu như không có sự trợ giúp từ bên ngoài thì việc thoát khỏi đó là vô dụng. So với đám sát thủ đã đạt đến cấp vĩ nhân đó, đám zombie này có xách dép cũng đuổi không kịp. Xử lý đám zombie xong, hắn thở dài một hơi:

- Tự nhiên lại nhớ mấy ông thầy đó quá! Khi nào phải về võ đường một chuyến mới được! Mà không biết mấy cái máy chết dẫm đó còn không?

- Anh...anh ơi!?

Tiếng gọi của cô bé khiến hắn cúi xuống. Alice níu lấy góc áo hắn, đôi mắt vẫn rưng rưng. Ẵm cô bé lại chỗ người bố tội nghiệp, hắn khẽ vuốt mắt cho ông ấy. Dù không biết tên nhưng ông ấy là một người cha tuyệt vời. Hi vọng sau này nếu như hắn có con, hắn cũng có thể trở thành một người ba như thế. Khẽ xoa đầu cô bé, hắn thì thầm:

- Tụi mình đi nào..

Về đến nơi, mọi người đã khuôn dọn đồ đạc sạch sẽ, cái gì có thể cầm tay đều lôi lên con Humvee hết, thậm chí hắn còn thấy Saya mang theo cả một con gấu bông to bằng cả người cô ấy. Thấy hắn về, Saeko vẫy tay:

- Chúng ta phải đi thôi! Nơi này đã không thể ở lại được nữa! Đám zombie đang tụ họp lại đây rất nhanh!

- Nhà tôi ở gần đây. - Saya vừa nói vừa ngái ngủ - Chúng ta có thể tới đó lánh nạn!

Lời nói vừa dứt, Rei liền chỉ tay:

- Thế ai sẽ lái xe? Cô Shizuka với cô Kyoko lỡ uống quá nhiều rồi!

Hết cách, hắn đành ngồi vào ghế tài xế, tay mở cái PDA lên:

- Zero, mày xử lý được không?

- Yên tâm đi chủ nhân! - Zero vỗ ngực đảm bảo - Tới Thiên Nga Trắng (tên một loại máy bay chiến đấu của Nga) tôi còn lái được thì con xe Humvee M1025 này không phải là vấn đề!

Tin tưởng tuyệt đối vào Zero, hắn bảo mọi người lên xe rồi liền lăn ra ngủ ngay trên ghế lái xe. Đã lâu lắm rồi hắn không chiến đấu liên tục với cường độ cao như thế này rồi. Và thế là chiếc xe lăn bánh tới địa điểm mới của nó: Nhà của Saya!....
OÁP!

Những tia nắng đầu tiên trong ngày nhẹ nhàng đánh thức hắn. Khẽ mở mắt ra, hắn nhìn khắp xung quanh. Chết tiệt, đây có phải là nhà của Saya đâu? Nó là cái cồn cát ở giữa sông thì có! Má ơi, thề có Chúa, nếu như không phải là cái xe này có chức năng lội nước thì trăm phần trăm là bọn hắn thành mồi cho hà bá từ lâu rồi!

- Zero! Mày bảo là mày biết lái cơ mà! - hắn hét lên vào cái PDA - Thế bọn tao đang ở chỗ quái quỷ nào đây?

- Xin ngài hãy bình tĩnh! AI như tôi rất ít khi xảy ra sai lầm. - Zero lại trở lại cái giọng lạnh như băng - Nếu theo tôi tính toán, đây chính là con đường ngắn nhất!

- Chết tiệt, đừng có nói với tao là mày tính theo đường chim bay đấy!?

- Ồ, không ngờ ngài suy luận ra nhanh như vậy! Còn nữa mong ngài hạ giọng xuống, nếu không là chúng ta sẽ có khách không mời.

Đập tay lên trán, Dũng trực tiếp cạn lời. Mẹ nó chứ, hắn quên mất là con hàng này chuyên lái máy bay chiến đấu thì hiển nhiên là quãng đường mà nó tính toán kiểu gì chẳng là đường chim bay chứ méo phải là đường ô tô! Bỏ đi, mọi người cũng đã dậy rồi, việc cần làm là nhanh chóng tới nơi thì hay hơn.

- Tính toán lại quãng đường đi tới nhà Saya cho tao, nhớ là dùng GPS hay cái gì đó tương tự cũng được. Và phải nhớ là đường cho ô tô tải đi chứ không phải là cho máy bay!

- Đã rõ! Đang tính toán lại quãng đường, dự kiến thời gian đến nơi: sau 30 phút nữa!

Chiếc xe lại một lần nữa lăn bánh, cũng may là dòng sông này không quá sâu nên bọn hắn rất nhanh chóng lên được đến trên bờ. Mọi người có vẻ vẫn còn quá mệt mỏi nên vẫn chưa có ai thức dậy. Hắn sẽ không ngạc nhiên lắm nếu chào đón bọn hắn là mấy con zombie nhưng ở bên bờ này lại trống trơn chẳng có gì cả. Một dân đi biển lâu năm từng nói với hắn rằng: bình yên trước cơn bão mới là thứ đáng sợ nhất vì có trời mới biết là chúng ta sẽ phải đối đầu với thứ gì.

Suốt cả quãng đường đi, hắn cứ cảm thấy bồn chồn không yên, cứ như kiểu say xe gần chết nhưng lại không thể nôn ra vậy. Khó chịu tới cực điểm nhưng lại không biết làm cách nào để giải tỏa. Thậm chí cả tới lúc tới nhà của Saya, cái cảm giác chết tiệt đó vẫn ám ảnh theo hắn. Cảm thấy bản thân thần hồn nát thần tính, hắn nhanh chóng sốc lại tinh thần để chuẩn bị gặp gỡ với những người mới.

Mẹ của Saya, Yuriko Takagi, đích thân ra đón tiếp bọn hắn. Nhìn cô ấy, hắn đột nhiên nhớ về mẹ của Renka, hai người họ khác nhau về hình thể nhưng đều là tuyệt đại mỹ nhân và cả hai đều có một điểm chung là vô cùng mạnh mẽ. Hắn không biết cô Yuriko kết hôn với ba của Saya vì tình yêu hay không nhưng đến cuối truyện, hai người họ đã sẵn sàng chết cùng nhau mà không có bất kỳ sự hối tiếc nào. Sống một đời người mà có một người bạn đời như vậy thì thật sự là không còn gì hối tiếc.

Thấy hắn có vẻ hơi ngẩn ngơ, Yuriko đột nhiên cười thầm rồi đưa tay ra bắt:

- Chào cậu, tôi là Yuriko, mẹ của Saya.

- Chào cô, cháu là Dũng, một học sinh bình thường thôi!...

Trong lúc đó, tại Washington,D.C, Nhà trắng - một trong những nơi được coi là an toàn nhất thế giới, hai con quái vật đang điên cuồng tàn phá tất cả những thứ gì nó cảm nhận được. Không cần phải là fan của dòng game resident evil thì cũng biết tên của con quái vật này. Thân thể dài vài mét, không có mắt, toàn thân màu đỏ rực như màu máu, dùng thính giác lẫn cảm ứng để săn mồi, hai cánh tay trước đã sớm phát triển to lớn tới mức kỳ dị, móng vuốt biến dị không có cách nào để hình dung. Tên chúng là Licker!