Chương 192: Bản lĩnh (2)

The Gamer Or Hacker

Chương 192: Bản lĩnh (2)

Chương 192: Bản lĩnh (2)

Đang suy nghĩ vẩn vơ thì một tiếng ho nhẹ phá tan những dòng suy tư đó. Saeko xuất hiện phía sau hắn, một tay cầm bánh mì, một tay cầm cốc cà phê:

- Ăn đi chứ! Ăn rồi mới có sức mà sống được.

Tiếp lấy đồ ăn từ phía cô nàng xinh đẹp, Dũng nhanh chóng xử lý sạch sẽ chỗ bánh mì, không quá nhiều nhưng vẫn đủ no. Cầm cốc cà phê lên, hắn hỏi chuyện:

- Cậu vẫn chưa ngủ à?

- Chưa. - Saeko lắc đầu nhẹ nhàng rồi cười duyên - Tôi cứ tưởng cậu là Robot, ai ngờ cũng có một mặt xấu hổ đấy chứ!

Xấu hổ cười một cái, hắn nhấp ngụm cà phê rồi tiếp:

- Đàn ông con trai mà, nửa dưới là bản năng nhưng nửa trên là bản lĩnh đấy. Nói thật lòng, thấy mấy cảnh đó mà tôi còn chưa hóa thú là may mắn lắm rồi đấy.

- Thế hả? - Saeko vẫn tiếp tục trêu hắn, cô có cảm giác như mình đã gặp được đồng loại vậy - Lâu lắm rồi mới có người coi tôi là phụ nữ đấy!

Nghe xong câu này, hắn liền cười ha hả:

- Trừ phi là đám con trai bị mù và bị điên còn nếu không thì người muốn theo đuổi chị chắc đủ xếp hàng quanh núi Phú Sĩ đấy!

- Thế là cậu còn chưa biết gì về tôi rồi!

Á!

Những tiếng la hét phát ra nhanh chóng thu hút sự chú ý của cả hai. Quả nhiên không lâu sau đó giống như nguyên tác có một số người liền chạy tới đây dẫn cả một bầy Zombie phía sau, nhưng vẫn không thoát khỏi số phận bị chúng bắt lấy.

Bây giờ thì hắn hiểu tại sao nơi này lại được hệ thống chọn làm map đặc thù, đồng thời lại đưa ra các yêu cầu như thế rồi. Zombie không mạnh nhưng chúng thắng ở số lượng lớn. Một con có thể yếu nhưng mười con, mộ trăm, thậm chí một nghìn con,...thì đó lại là câu chuyện hoàn toàn khác. Thậm chí, kẻ địch của mi không chỉ có Zombie mà còn là chính bản thân mi. Nếu mi không biết phân bổ thể lực, sức mạnh, tài nguyên hợp lý thì có là cấp huyền thoại cũng bị dìm chết.

Chính vì thế việc đầu tiên mi bước vào đây không phải là chém giết càng nhiều càng tốt mà là sinh tồn càng lâu càng hay. Hắn chính là bị nhiệm vụ che mắt nên chỉ tập trung chém giết mà không biết phân bổ thể lực sao cho hợp lý nhất. Giờ để ý lại, hắn mới ngẫm ra. Có lẽ chính bản thân nhiệm vụ cũng là một dấu hỏi cho lương tâm của hắn.

Geki đại diện cho chính nghĩa mà muốn đạt được trạng thái tối thượng của nó là Kageki thì không chỉ cần thành thạo Tam Thuật (Tâm - Thể - Kỹ) mà còn cần tâm niệm bảo vệ mọi người. Rinki thì ngược lại, chỉ có kẻ đủ mạnh mới có thể vượt qua mà muốn đạt được trạng thái tối thượng của nó là Dorinki thì người sử dụng cần đạt tới phẫn nộ cực đại. Mà đã đạt được trạng thái đó thì rất có thể thế giới quan của hắn sẽ chẳng khác gì mấy thằng điên trong Thiên Ma Tông, cho rằng cái thế giới này quá xấu xa, cần phải thanh trừng tất cả bằng máu tươi!

- Mẹ nó chứ! - hắn thầm chửi - Sao mày không ghi thẳng luôn ra là tao muốn làm anh hùng hay làm ác nhân!?

Tiếng khóc la của một đứa bé bất ngờ vang lên. Đoạt lấy cái ống nhòm từ tay Saeko, hắn liền nhận ra đó là cô bé Alice và cha cô bé. Joker từng nói là: trong những phút giây cuối cùng… con người sẽ cho mày thấy bản chất thực sự. Ban đầu thì hắn không tin nhưng giờ thì khác rồi! Cha con Alice, cả hai chạy vào một nhà dân lánh nạn. Từ khẩu hình miệng của ông ấy thì chỉ cần con gái ông sống thì ông sẽ làm tất cả. Cánh cửa mở ra nhưng không phải để chào đón họ như trong tiểu thuyết hay game mà thứ đón họ lại là một lưỡi dao sắc lạnh xuyên qua bụng ông ấy. Cha của Alice nhanh chóng gục xuống, ông ấy thậm chí còn không kịp để lại di ngôn nào cho cô bé.

Răng rắc!

Tiếng nhựa vỡ khiến hắn chợt nhận ra là mình sắp bóp vỡ cái ống nhòm này. Không thể đợi chờ thêm nữa, hắn lập tức vơ lấy thanh Asauchi. Thế nhưng Saeko đã nhanh chóng cản hắn lại:

- Nếu bây giờ cậu xuống đó, chưa biết là có cứu được cô bé hay không nhưng cậu sẽ đặt bản thân vào trạng thái nguy hiểm. Thanh kiếm đó sắc bén nhưng không đủ cho tất cả đâu. Đừng nói với tôi là cậu không biết chúng phản ứng lại với tiếng động.

- Hơn nữa, nếu những người sống sót thấy chúng ta, họ sẽ tập hợp lại đây. Dĩ nhiên là chúng ta không có đủ sức giúp tất cả mọi người.

Khẽ đặt tay lên vai hắn, Saeko khẽ gằn giọng:

- Làm quen đi! Thế giới này đã trở thành nơi mà những ý định cao quý hoàn toàn không thể giúp chúng ta tồn tại. Tôi không thể để chúng ta mất đi người có lực chiến mạnh nhất nhóm được!

Mạnh mẽ gạt tay cô ấy ra, hắn cầm thanh Asauchi lên rồi cười thật tươi:

- Tôi từng nói rồi phải không. Nam nhân bên dưới là bản năng nhưng bên trên là bản lĩnh. Nhưng muốn có bản lĩnh thì phải vượt qua bản năng cái đã!

- Yên tâm đi! Tôi sẽ không chết, cũng tuyệt đối kéo thêm zombie về đâu! Hứa đấy!

Nhìn về phía bóng lưng hắn, mặt cô đột nhiên ửng đỏ lên. Xem ra thế giới này đã biến thành địa ngục nhưng không phải ai cũng là ác quỷ. Khẽ liếm môi một cái, Saeko thì thầm:

- Bản lĩnh sao? Tôi đột nhiên rất muốn để bản năng đó chiếm hữu anh đấy!

Còn ở phía bên ngoài ngôi nhà, hắn hít một hơi sâu, thanh Asauchi cũng nhanh chóng biến thành một màu đen kịt, cả người cũng đã khoác lên bộ giáp Hắc Tê. Muốn đánh nhanh thắng nhanh, xem ra phải dùng chút lực rồi.

- EVOL. Trạng Thái Mobius, lãnh vực quân vương phát động!

Evol nhanh chóng biến đổi thành hình dạng khác. Bóng người cao lớn, ánh nhìn đầy lạnh lẽo như băng giá, toàn thân mang giáp xanh lam. Mobius - Hoàng đế của băng giá! Stand sẽ biến đổi theo ý chí của người sử dụng. Hồi còn ở trong thế giới Jojo, ngay khi gặp White Album, hắn đã mường tượng ra hình dạng của Evol khi dùng kỹ năng của nó. Quả nhiên, hoàng đế băng giá dùng kỹ năng đóng băng là quá hợp cmn lý. Lũ zombie vốn đã chậm chạp lại gặp cái lạnh của Evol khiến chúng gần như bất động tại chỗ. Nếu như mà là con người thì chúng đã sớm bị chết vì sốc nhiệt tự đời nào rồi.

Lãnh vực quân vương rộng tới cả trăm mét, uy lực hoàn toàn không cần phải bàn cãi, không tiêu hao mana nhưng nó hao tổn tinh thần vô cùng khủng khiếp. Mới chỉ kích hoạt thôi mà não của hắn cảm giác như muốn nổ tung ra vậy! Cố gắng chịu đựng cảm giác ấy, hắn nhanh chóng lao về phía trước. Từ nhà cô Shizuaka tới chỗ của Alice chỉ khoảng hơn trăm mét nhưng quãng đường này gần như đã bị lấp kín bởi lũ Zombie. Tiếng chó sủa càng ngày càng dữ dội hòa cùng với tiếng khóc của Alice càng lúc càng khiến hắn gấp gáp hơn. Cố gạt đi cái mùi hôi thối của xác chết, hắn như con trạch trơn tuột liên tục vượt qua bọn chúng. Một thân một kiếm, hắn về cơ hồ là mở đường máu tới chỗ cô bé.

Cơ bắp của hắn căng cứng, tuy đã có bộ giáp che chở nhưng hắn vẫn cảm nhận cái lạnh như cắt da cắt thịt của Evol đang thẩm thấu vào tận xương tận tủy.

Nhanh, nhanh hơn nữa! Phải nhanh hơn nữa!

Gồng hết sức, hắn bật mạnh qua hàng rào đã tiếp cận được chỗ của Alice. Ngay khi hắn vừa tới, con chó con đang sủa vô cùng hăng liền lập tức im bặt. Không phải là vì sợ hãi mà là vì sốc nhiệt. Tuy nói Nhật Bản cũng có tuyết nên lông của nó cũng dày nhưng đang từ 27 độ C dùng cái xuống còn 0 mà còn chưa chết thì các cụ nhà chó chắc là phải gánh còng lưng. Vốn định bỏ qua con chó nhưng Alice thấy một bóng đen lù lù xuất hiện tới, cộng thêm với việc cún cưng của mình đột nhiên lăn ra chết thì càng khóc dữ hơn. Hết cách, hắn đành nhanh chóng chữa trị cho con chó rồi tắt bộ giáp đi:

- Cô bé, đừng sợ! Lại đây với anh nào!

- Đằng...đằng sau anh!

Phía sau hắn không phải là một mà có tới hơn chục con zombie lúc nha lúc nhúc như gián. Không thể phí thời gian với lũ này được, trèo ra phía bên ngoài thì quá nguy hiểm. Ngoài đường, lũ Zombie đã đứng chật kín, gần như không có khe hở. Mất đi hiệu lực của Evol, chúng đã bắt đầu di chuyển. Chỉ cần thêm một lúc nữa, chúng sẽ bắt đầu điên cuồng tấn công nơi này.