Chương 195: Kính sợ

The Gamer Or Hacker

Chương 195: Kính sợ

Chương 195: Kính sợ


Khẽ mở mắt ra, hắn đã thấy khí hình của bản thân. Nó đúng thực là Sautron mà hắn hình dung ra. Trông nó không khác gì một con Gundam hay con robot khổng lồ hay xuất hiện trong mấy phim siêu nhân. Đôi mắt đỏ rực như lửa nhưng lại mang cho người ta cảm giác buốt lạnh như rơi vào hầm băng, khắp toàn thân đều là giáp đen được trang trí bằng những nét vẽ đầy cứng cỏi, thậm chí phần trước ngực còn có một cái gai nhọn hoắt nhô lên. Hắn

- Keng! Chúc mừng bạn đã hình thành nên khí hình của Rinki. Khả năng của khí hình sẽ phát triển theo sức mạnh của bạn. Vui lòng đặt tên cho khí hình.

- Ma giáp Sautron! Đó sẽ là tên nó!

- Đặt tên thành công....

Vui mừng rời khỏi không gian kỳ dị kia, hắn biết rằng đây mới chỉ là khởi đầu. Sautron vẫn còn rất nhiều thứ phải hoàn thiện nhưng ở cái thế giới đã bị hủy diệt quá nửa này thì hắn có thừa tài nguyên đặc biệt kia.

Brừm! Brừm!

Tiếng xe hơi vang vọng khiến hắn chú ý tới. Một người đàn ông cao lớn. gương mặt sắc cạnh bước xuống, tay vẫn nắm chặt thanh Katana. Nếu hắn nhớ không nhầm thì đó là bố của Saya, Souichiro Takagi. Thế nhưng kẻ này lại thiếu đi cái gì đó thì phải, gã không có cái ánh nhìn sắc lạnh, cũng không có khí chất một người trên vạn người, nói đơn giản hơn thì kẻ này giống như một thuộc cấp hơn là một chỉ huy.

Tặc lưỡi cho qua chuyện, dù sao thì hắn cũng không có hứng quản chuyện gia đình nhà người ta, với lại cái hồi mà hắn xem bộ anime này cũng đã lâu lắm rồi, chắc cũng cỡ hơn 5 năm chứ có ít đâu, lỡ mình nhớ nhầm thì sao.

Bước xuống cầu thang, hắn đi loanh quanh giúp đỡ mọi người. Đã ăn nhờ ở đậu mà còn không biết điều nữa thì đúng là quá khốn nạn rồi. Đang bê một thùng dụng cụ xuống nhà kho, hắn bất ngờ gặp Saeko. Phải thừa nhận là cô ấy rất xinh, thậm chí bây giờ mặc Kimono vào khiến cô ấy còn xinh hơn nữa! Thấy hắn, Saeko ngoắc ngoắc tay:

- Dũng, lại đây. Có chuyện rồi!

Để thùng đồ vào đúng chỗ của nó, hắn nhanh chân tới chỗ cô nàng. Không nói không rằng, Saeko nhanh chóng cầm tay hắn mà kéo đi. Ở khu dành cho những người tị nạn, Saya đang liên tục tranh cãi với một bà cô nào đấy. Hắn bước tới, một tay đặt nhẹ lên vai Saya:

- Cậu có thể nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra không?

Saya còn chưa kịp mở lời, bà cô trước mặt đã xổ một tràng vào hắn. Đại loại kiểu như không muốn cứu bởi một tổ chức chính trị cánh hữu hay việc giết "người" trước mặt họ là không thể chấp nhận được. Khẽ móc lỗ tai mình, hắn thực sự bó tay với người này. Cái con mẹ gì đây, đã ăn xin lại còn muốn xôi gấc với thịt gà!? Điểm đáng ngạc nhiên là không chỉ một vài mà là rất nhiều người cũng ủng hộ với bà cô này.

Liếc qua Saya, hắn thấy hai tay cô bé đã nắm chặt thành nắm đấm tự bao giờ, bả vai run run còn nước mắt đã chực ào ra. Khẽ vỗ vai, hắn ghé sát tai cô ấy nói nhỏ:

- Chuyện này để tôi!

Nhận được cái gật đầu của tiểu thư, hắn lạnh lùng nhìn về phía bọn họ:

- Thế tóm cái váy lại là các người muốn gì?

- Cậu là cái thá gì mà xen vào chuyện này!? - Một người lên tiếng

- Đúng đó, cậu ta chắc chắn là đồng bọn của đứa con gái này!

- Nhìn kìa, cậu ta có kiếm. Chắc chắn cậu ta cũng là kẻ giết người như chúng!!

- Con bé kia là con gái của một tên Găng- Xtơ cánh hữu. Bạn bè nó cũng chẳng tốt đẹp gì!

-...

Những tiếng rủa xả cứ như vậy mà lao vào mặt hắn. Thậm chí bà cô đó còn không biết lấy đâu ra dũng khí mà chỉ thẳng tay vào mặt Saya mà nói cô ấy là con của một kẻ sát nhân! Hắn vốn định nhẫn nhịn cho qua chuyện rồi dùng lý lẽ thuyết phục nhưng xem ra trước hết, hắn phải dạy cho đám này biết cách làm người trước đã!

- Ai cho phép mi mắng cô ấy?

Dũng hỏi, giọng nói lạnh như băng.

BỐP!

Không để đối phương có cơ hội trả lời, bà cô trực tiếp ăn một bạt tai, nhất thời máu hòa lẫn răng bay ra. Tất cả đều ngây ra, mới chỉ cãi nhau sao lại đụng tay đụng chân rồi. Mọi người còn chưa kịp nói tiếng nào, hắn đã bước lên phía trước, chân dẫm lên đầu của bà cô này, dần dần tăng sức mạnh lên khiến bà cô sợ hãi không ngừng kêu lên!

- Mi mắng như vậy tức là muốn thị uy với ta sao?

Hắn vừa hỏi xong liền dứt chân xuống, về cơ bản là không cho đối thủ cơ hội trả lời. Tuy là không dùng tới nội lực nhưng cái dẫm này khiến bà cô tưởng đầu mình sắp nổ tung vậy!

- Saya là người trong nhóm của ta. Ngươi chửi người của ta là đánh vào má trái của ta, chửi ta là đánh thêm vào má phải. Nói đi, ta với ngươi không thù không oán, sao lại muốn đánh mặt ta?

Lại "bịch" một tiếng giẫm xuống xuống.

- Mi nói ta là sát nhân đúng không? Vậy hôm nay liền lấy mi khai đao đi!

Từng cái, từng cái dẫm chân xuống khiến ai nấy đều lạnh sống lưng cho rằng hắn muốn dẫm chết một người sống sờ sờ. "Bịch bịch" hai giẫm đạp xuống trực tiếp hiện thân khiến thần trí của bà cô kia vốn đã không ổn định lại càng trở nên hoảng loạn.

Mấy vụ đánh nhau ở Nhật Bản, hết 90% thời gian là đấu võ mồm, hơn nữa thằng nào ra tay trước là thằng đấy bị thiệt. Chính vì cái tâm lý đó mà đám người này mới được nước làm tới, thậm chí ngay cả vệ sĩ nhà cô ấy cũng bó tay. Nhưng lần này, bọn họ trực tiếp gặp một kẻ điên, một kẻ điên không thể dùng từ điên bình thường để hình dung!

Cảm thấy đã đủ, đối phương cũng đã thoi thóp, hắn mới nhấc chân ra, lạnh lùng quay người về phía đám người tị nạn:

- Kẻ nào muốn chết nữa, lên đây ta hóa kiếp cho một thể.

- Nghe rõ đây, banh cái lỗ tai các người mà nghe cho rõ đây. Người mà các người chửi là Saya Takagi, con gái của chủ dinh thự này, kẻ đã cứu các người. Lũ khốn các người còn không bằng cả một con chó. Zeke cho nó ăn, nó còn biết trung thành mà bảo vệ chủ nhân, cho lũ các người ăn để rồi các người làm phản à!?

- Ngay bây giờ, nếu kẻ nào cảm thấy nơi này quá tù túng có thể biến ngay. Nếu để ta phát hiện các người có ý định gây rối thì nhìn đây mà làm gương!

Một chân hắn dẫm lên tay bà cô khiến bàn tay đó nát bươm. Không phải là dẫm gãy mà là dẫm nát, giống như lấy búa thép mà đập ra vậy. Thấy mục tiêu đã đạt được, hắn cười khẩy. Cách làm hôm nay của hắn, nếu như không khiến đám người tị nạn đó không nghĩ điều gì mới gọi là lạ. Chí khí vương bá rung động, bốn phương bái lạy làm Long Ngạo Thiên, hắn chưa cho rằng mình có mị lực đến mức ấy.

Sư phụ Ma Kensei từng nói với hắn: làm lãnh đạo thì phải khiến cho thủ hạ kính sợ mình. Hứa hẹn hi vọng có thể khống chế nhân tâm. Đây là kính. Thủ đoạn lôi đình thiết huyết có thể nắm giữ thế cục, đó là sợ. Tùy vào hoàn cảnh mà làm cái nào trước cũng được. Còn đối với những kẻ cố tình phá hoại thì phải dạy cho chúng biết làm người là như thế nào!