Chương 189: High school of the dead (2)

The Gamer Or Hacker

Chương 189: High school of the dead (2)

Chương 189: High school of the dead (2)

Chương 189:

Vẩy tay mình hai cái, hắn mới có cơ hội nhìn lại xung quanh mình. Khung cảnh bình yên của ngôi trường lúc này không khác gì địa ngục trần gian còn hắn thì không khác gì ma vương thống trị cái địa ngục đó cả. Thật kỳ lạ. Nếu là người bình thường, họ đã sớm quỳ xuống rồi nôn ọe ra từ lâu. Nhưng hắn lại bình tĩnh tới mức lạ thường, thậm chí còn có chút hưng phấn. Hắn không kỳ thị việc giết người hay thi hành án tử hình, với hắn có những kẻ không có tư cách sống trên cõi đời này nhưng chuyện thảm sát hàng chục "người" một lúc mà vẫn thản nhiên như không thì đúng là có vấn đề lớn về não bộ.

- Mới chỉ là Rinki mà đã thế này thì không biết tới lúc thành Dorinki thì còn đáng sợ đến mức nào!? - hắn cảm thán - Hi vọng mình không biến thành cái máy chỉ biết giết chóc. Bỏ đi, Evol: Dạng Cinderella!

Biến gương mặt của Takashi thành gương mặt bản thân, hắn mới giải trừ bộ giáp. Hắn không thích rắc rối mà không mang lợi ích đủ lớn. Bây giờ đột nhiên Rei, bạn thân thời thơ ấu của tên này tới hỏi thì hắn biết trả lời sao, không lẽ nói là mình từ thế giới khác, chỉ mướn tạm thân xác mấy ngày rồi trả sao? Tiện thể biến bộ quần áo học sinh thành bộ vest đen lịch lãm, hắn mới liếc nhìn xung quanh nơi này. Nơi đây đã sớm tan tác từ lâu, có vẻ như nhờ hắn thu hút đám Zombie nên số lượng người chạy thoát đã gia tăng đáng kể. Đang định bước vào ngôi trường xem còn có ai không thì một giọng nói yếu ớt vang lên:

- Anh...anh là ai?

Ở một góc khuất, cô y tá mà hắn cứu lúc đầu đang nhìn về phía này. Đôi mắt màu nâu nhạt rưng rưng nước mắt, quần áo thì đã sớm lấm lem bùn đất. Giọng nói của cô tràn đầy sự sợ hãi, kiểu như chỉ sợ rằng hắn đột nhiên đổi ý mà trực tiếp giết chết cô. Cứu một người hơn xây bảy tòa tháp, đặc biệt đối phương còn là mỹ nữ, hắn nhẹ nhàng bước tới, tay trái đưa ra, giọng nói có phần dịu dàng:

- Cô đừng sợ, tôi không phải là một trong số chúng. Cô ổn chứ?

Gắng gượng hết sức bình sinh, cô y tá lên tiếng:

- Tôi... ổn. Tên tôi là Kyoko...Kyoko Hayashi.

- Em là Dũng, Nguyễn Đình Dũng, một du học sinh đến từ Việt Nam. - Hắn chỉ vào bộ vest rồi tiếp - Hiện em đang làm bán thời gian cho một quán cafe quản gia. Em có ý định vào trường tìm kiếm người sống sót, cô đi cùng em chứ?

Kyoko hết sức gật đầu, cô không biết vì lý do gì mình mà khi thấy hắn đánh nhau với lũ Zombie mà cô lại không chạy trốn mà nấp vào một góc. Có lẽ là do bản năng và lần này nó nói với cô là ở cạnh kẻ này sẽ an toàn.

Thấy cô ấy đồng tình, hắn đỡ cô dậy, cả hai lặng lẽ tiến vào ngôi trường. Ở dưới hành lang vẫn còn những con Zombie lẻ tẻ rời rạc, hắn trực tiếp bỏ qua chúng, con nào cản đường cứ cho một kiếm bay đầu. Theo hắn nhớ không lầm thì nhóm của Saeko ở trong phòng y tế ở tầng 2. Chỉ là khi hắn với Kyoko tới nơi thì cửa phòng y tế đã sớm khóa chặt từ lâu, có vẻ như người bên trong định cố thủ chờ người tới cứu. Đang định phá cửa xông vào thì Kyoko bất ngờ lên tiếng:

- Cô Shizuka ở trong đó phải không? Làm ơn mở cửa cho tôi với! Tôi đây, Kyoko đây!

- Cô Kyoko sao! - một giọng nữ truyền ra - Đợi tôi một lát!

Cánh cửa phòng y tế bị kéo sang một bên, nơi này có vẻ sạch sẽ hơn nhiều so với bên ngoài. Cũng không khác cốt truyện là mấy, những nhân vật nữ chính trong bộ truyện này đều ở đây, duy chỉ có thiếu nam chính thứ 2 của bộ truyện này. Sau một hồi tay bắt mặt mừng, Kyoko cuối cùng cũng giới thiệu sơ cua về hắn với mấy người trong phòng:

- Đây là Dũng, người vừa cứu tôi lúc nãy. Em làm quen nhé. Đây là y ta trưởng của trường ta, cô Shizuka Marikawa. Cô nàng tóc tím đằng kia là Saeko Busujima, người để tóc đuôi ngựa kia là Rei Miyamoto. Còn cô nàng tóc hai bím đằng kia là Saya Takagi.

- Chào mọi người, em là Dũng, Nguyễn Đình Dũng, học sinh du học thôi. - hắn mỉm cười lễ phép rồi quay sang cô Shizuka - Chỉ có từng này người thôi ạ?

- Chào cậu, tôi là Saeko. Lúc nãy nhóm bọn tôi còn một người nữa nhưng cậu ấy đã bị cắn nên là... - Saeko ngập ngừng một lát rồi đánh trống lảng - Lúc nãy cậu đánh đẹp lắm!

Nghe tới đây là hắn đã đủ hiểu. Việc cứu Kyoko đã vô tình giết chết Kohta Hirano - Người sử dụng súng tốt nhất trong ngôi trường này, nói theo cách khác thì đây chính là hiệu ứng cánh bướm. Đổi một trợ thủ đắc lực lấy một bình hoa di động, nhìn đâu cũng thấy lỗ. Bỏ đi, tái ông mất ngựa, còn chưa biết là phúc hay là họa cơ mà.

Thấy hắn có vẻ suy tư, Saeko tiếp:

- Đây không phải lúc xót thương cho người chết mà là tìm cách để sống sót. Có ai có ý tưởng gì không?

- Dùng nó thì sao? - Saya chỉ tay ra bên ngoài - Chúng ta có thể dùng xe buýt du lịch của trường, chìa khóa chắc là nằm trong túi cô Shizuka thôi. Có ai biết lái nó không?

- Cô có thể lái nó! - Cả Kyoko lẫn Shizuka bất ngờ lên tiếng dõng dạc.

- Thế còn đợi gì nữa!? - Hắn mỉm cười - Chúng ta đi thôi!

Cả nhóm nhanh chóng di chuyển ra bãi để xe. Khác với cốt truyện chính một chút, lần này bọn họ không mất quá nhiều thời gian. Nhưng thế méo nào mà nhóm của hắn vẫn đi chung nhóm của tên Shidou. Hiệu ứng cánh bướm ơi, sao mày không cứu anh bạn béo dùng súng mà lại cứu một thằng rác rưởi như thế này chứ!? Tên Shidou này nên cầu mong là sẽ không có chuyện gì xảy ra nếu không trăm phần trăm là hắn sẽ ném gã ra ngoài thùng xe rồi trói lại thành mồi cho đám zombie.

Tìm đại một chỗ, hắn ngồi phịch xuống nhắm mắt dưỡng thần, linh hồn tiến vào bên trong hệ thống. Nhiệm vụ thu thập linh hồn là cái đơn giản nhất khi mà chỉ cần dùng thanh Asachi đi chém giết là được nhưng nó lại có khả năng kéo dài lê thê nhất. Dân số của thế giới này là vào khoảng 7,5 tỷ người, chỉ cần một nửa trong số này biến thành Zombie thì có giết đến tết công gô có khi vẫn chưa xong. Về việc tiến hóa Geki lên Kageki hay Rinki lên Dorinki thì hắn thật sự chưa có hình dung nào. Tạm bỏ đi những bộn bề đó, linh hồn hắn rời khỏi hệ thống.

Bên ngoài có một khúc nhạc Radio vang lên, hình như là bài Love is Beautiful Pain. Dù đã nghe rất nhiều lần nhưng hắn vẫn thực sự không hiểu ý nghĩa của bài hát này, thứ duy nhất hắn nhận được khi nghe là cảm giác dễ chịu tới tận xương tủy và hình ảnh đôi cánh thiên thần. Hình như lúc cái MV của bài này chiếu trên ITV, có một thiên thần đã đáp xuống và ôm một chàng trai thì phải. Dần dần hắn hòa mình theo bài hát. Cảm giác dễ chịu, thiên thần, đôi cánh trắng muốt,...

Tất cả mọi thứ như chậm lại, không gian như ngưng đọng. Những tiếng ồn ào bên tai đã sớm không còn nữa, khung cảnh giết chóc đã tan biến từ lâu, cứ giống như hắn đang ở trên thiên đường vậy. Hắn biết cảm giác này, nó giống như cái lúc hắn dùng thuật chữa bệnh thần thánh. Nhưng nó không giống, nó là một thứ rất khác biệt, giống như là tận sâu trong linh hồn của hắn đã đạt được sự thanh thản vậy. Nếu như có bảng số liệu ở đây, hắn hoàn toàn có thể thấy, Geki đã chuyển dần thành Kageki lên được hơn 30% và nó còn đang tiếp tục tăng lên.

Hắn muốn sáng tạo thứ gì đó! Không giống như thuật chữa bệnh thần thánh, nó không cần chữa bệnh về thể xác, chỉ cần có thể xoa dịu tâm hồn là đủ rồi. Không cần phải hào nhoáng, chói lóa như Thánh Quang, chỉ cần một chút ánh sáng dịu nhẹ và bình yên là đủ. Hắn sẽ giống như thiên thần xoa đầu một ai đó và rồi họ sẽ khóc để nói ra những lời sâu trong lòng mình và...

BỐP!! Một vỏ chai nước rỗng trực tiếp đập thẳng về đầu hắn cộng kèm với đó là giọng lạnh như băng của hệ thống:

- Ngươi sáng tạo kỹ năng thất bại. Nếu muốn tiếp tục, vui lòng trả 1000 vàng. Nếu không kỹ năng sẽ biến mất.