Chương 6: Sự trả thù

Đột Kích

Chương 6: Sự trả thù

Caitlyn Morres, con gái của phó thị trưởng Los Angeles Dave Morres, là một nữ điều tra viên cực kỳ tài giỏi. Khi còn bé, cha cô vừa ra khỏi tòa thị chính bị tấn công, một mình cô trong thời gian ngắn đã tìm được hang ổ của chúng và báo cho những cảnh sát biết vị trí rồi cứu cha ra. Tài năng của cô không chỉ ở truy tìm mà phải thêm vào việc phá án, điều tra. Hơn hết, cô có một ngoại hình khá xinh đẹp, làm cho bọn con trai phải điên đảo. Mái tóc dài, mượt màu tím làm cho cô thêm phần nữ tính, dịu dàng, đôi mắt có màu biển vừa mang vẻ đẹp trời ban, nhưng cũng rất sắc bén giúp cho cô tìm được những manh mối quan trọng. Cô mới 12 tuổi, nhưng thân hình gần như đã khá phát triển với những người bạn cùng tuổi mình. Cô có một thân hình có thể nói là rất thon thả mặc dù chưa phát dục hết. Tuy là vậy, nhưng cô là thành viên trẻ nhất của "Biệt đội điều tra tội phạm LA".

Sáng nay, khi cô đi rút tiền trong ngân hàng, chưa kịp bước ra thì gặp đám cướp ngân hàng, tuy đã báo cảnh sát nhờ một thiết bị đặc biệt luôn giấu trong váy. Cô lại phát hiện ra một điều hết sức thú vị: một chàng trai chắc phải lớn hơn cô vài tuổi, bị dí súng vào đầu mà vẫn thản nhiên như chưa có việc gì xảy ra, lại còn có thể đánh gục đám Ghoul mà cảnh sát rất vất vả nhưng vẫn không thể bắt được nữa chứ. Nhưng quan trọng nhất, chính là những kỹ năng võ thuật của anh ta. Khả năng anh ta giết chết bọn chúng nói thẳng ra rất là dễ dàng nhưng có thể anh ta sợ mang phiền phức, cô lại để ý rất kỹ, những chiêu của anh ta được đặc công SWAT hoặc những người trong quân đội hay sử dụng nhưng rất khó thành thục. Vậy mà chàng trai này lại có thể sử dụng một cách mau lẹ, hơn nữa còn có thể biến chiêu, thay vì đấm thẳng vào mang tai, anh ta lại tung cú đấm móc để knock out đối thủ. Thực sự là con người này...rất thú vị.

Caitlyn về tới biệt thự, quản gia của gia đình cô, Josh ra mở cửa. Ông kính cẩn nói:

- Thưa tiểu thư, ông chủ đã về nhà rồi ạ!

Nét mặt của Caitlyn mang theo ý cười nhẹ, gật đầu rồi đi vào trong thư phòng. Bên trong là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi mốt tuổi, đang xem những văn kiện quan trọng của thành phố và uống loại trà yêu thích của mình. Nghe tiếng gõ cửa, ông ngẩng lên:

- Vào đi!

Caitlyn mở cửa bước vào, cô sà vào lòng ông và làm nũng:

- Cha ơi! Con sợ ~~

Dave nở nụ cười hiền từ như bao người cha khác, ông xoa đầu cô:

- Con lớn rồi,đừng làm rộn nữa! Có chuyện gì nói cha nghe nào?

Caitlyn kể lại câu chuyện ngày hôm nay với cha mình. Ông nhíu mày trầm tư, người thiếu niên trong miệng con gái này, nghe ra có vẻ là một người không hề đơn giản chút nào. Caitlyn lên tiếng với ánh mắt chớp chớp:

- Cha à! Đi điều tra giúp con về người đó nha ~~~

Ông cười, dù sao thì con gái mình sức tò mò vô cùng lớn, nhưng trí thông minh cũng rất cao. Đừng xem thường cô bé chỉ mới mười hai tuổi này, rất nhiều lần, ông đã nghe những lời ghen tị từ các đồng nghiệp về việc cô con gái bé bóng của ông đoạt giải nhất trong cuộc thi săn lùng tội phạm của thành phố. Ông gật đầu:

- Được rồi! Ta sẽ đi điều tra về cậu ta.

Caitlyn chồm lên, hôn vào má ông:

- Hooray! Cảm ơn cha nhiều ~

Về phần Andy, sau khi rút tiền xong, hắn dự định đi ăn một bữa ra trò cũng như mua thêm vài vật dụng cá nhân. Nhưng hắn chợt cảm thấy một thứ, sát khí. Mắt hắn bắt đầu tìm kiếm xung quanh thì thấy có khoảng mười đến mười hai tên mặt mày bặm trợn, tay chân xăm trổ đi đến chỗ hắn. Tên cầm đầu hỏi:

- Mày là Andy?

Hắn trả lời:

- Thời nay vẫn còn chuyện chó thả rông ngoài đường sao? Thật thất vọng à ~

Vừa nói hắn vừa thở dài, làm ra vẻ tiếc hận lắm. Tên cầm đầu biết hắn đang nói mình liền muốn nổi điên lên nhưng rất nhanh, gã nhịn xuống. Gã sẽ đập thằng này một trận ra trò sau. Cau mày, gã nói:

- Đi theo tụi tao!

Cười nhạt, Andy cũng đi theo, vừa đi vừa xét xem mình sẽ dùng đòn nào với bọn này. Chợt thấy ở ngoài kia, một thanh niên cỡ mười sau tuổi đang đi đến. Thanh niên này có một mái tóc vàng, đôi mắt ẩn sau cặp mắt kính ánh lên một tia nhìn bí ẩn. Khuôn mặt còn trẻ con, nhưng cơ thể lại là cơ bắp đầy mình, trái ngược với nhiều người. Trên miệng hắn luôn ngậm một điếu thuốc, cho dù là đang làm gì hay đang ở bất cứ đâu.
Mỉm cười, người thanh niên lên tiếng:

- Chà chà ~ Ai đây? Thiệt không ngờ là thằng Clerk của băng Jork lại đến đây đấy~~

Tên cầm đầu được gọi là Clerk co rút khuôn mặt, dĩ nhiên hắn biết người thanh niên này là ai. Hắn là thủ lĩnh đứng đầu một băng nhóm đối lập với Jork, tên này rất nguy hiểm, nhìn hắn cười cười nhưng một số kẻ biết rằng, lúc hắn cười chính là lúc hắn tức giận.

Clerk đáp:

- Chuyện hôm nay không có liên quan gì đến băng BPK của bọn mày, hôm nay tụi tao chỉ muốn đưa thằng nhãi này đi thôi.

Boy cười nhạt:

- Thật không đấy? Dám bắt người trên lãnh thổ của BPK tụi tao sao? Từ khi nào mà băng Jork bọn mày độc chiếm vùng này thế?

Clerk lạnh lùng nói:

- Boy! Ý mày là gì? Tao không muốn gây chiến với BPK nhưng nếu thích thì tao cũng không ngán mày đâu!

Gã Boy cười, không nói gì mà lại tháo mắt kính của mình xuống, khiêu khích:

- GIỏi thì đến ăn đi.

- Con mẹ nó, là mày muốn chết!!!

Hô lớn, Clerk lao mình về phía Boy định tung cú đấm dứt điểm hắn. Nhưng Boy là thủ lĩnh của một băng đảng lớn mà lại bị đánh gục sao? Chỉ thấy hắn chặn đòn tấn công của Clerk và thúc cùi trỏ vào xương sườn của gã. Gã còn chưa kịp đau đớn thì Boy lại dùng hai bàn tay trần tát một phát nữa vào đầu Clerk. Nhìn Boy nhỏ con hơn Clerk nhưng hắn lại có sức mạnh rất bất phàm. Boy cười lạnh:

- Lũ khốn chúng mày cút ra khỏi đây đi! Lần sau thì không phải may mắn như vậy đâu! Mà chắc bọn mày cũng biết hai thủ lĩnh còn lại của BPK không phải là người hiền lành gì đâu nhỉ?

Cả đám Jork hoảng sợ vội kéo tên Clerk đang gục xuống rồi lập tức dùng tốc độ nhanh nhất để trốn. Đùa chắc? Một gã Boy đã đủ nguy hiểm rồi, thêm hai thủ lĩnh còn lại của BPK chắc bọn chúng chết mất. Quay đầu sang, Boy không thấy ai cả, hắn khẽ lẩm bẩm:

- Tên nhóc đó thật đúng là, không chịu có một lời cảm ơn hay gì cả. Nhưng không sao, từ từ anh sẽ tóm được chú mà thôi.

Nói rồi, Boy nhổ cái điếu thuốc đã tàn hết ra, lấy từ trong gói một điếu thuốc mới, châm vào rồi để lên miệng. Hắn lập tức khuất vào đám người nhanh chóng. Về phần Andy, hắn không có hứng thú nào với cái tên tóc vàng kia cả, gã thích thì hắn cho gã oai. Hắn hiện giờ đang hướng về khu mua sắm để mua cho mình vài bộ quần áo mới.

Trong một góc khuất của phố, một người thanh niên báo cáo:

- Thưa ông chủ, đã tìm thấy tung tích của cậu ba rồi ạ!

Đầu dây bên kia là một người đàn ông, người này khẽ cười nhẹ nhàng, trong mắt ánh ra những tia sáng của tình phụ tử, ông truyền lệnh:

- Cố gắng tìm kiếm nó đi, hy vọng gia đình ta sẽ sớm lại được sum họp.

Nói rồi, ông cúp điện thoại, nhìn vào một bức ảnh gia đình. Trong ảnh là hình ảnh của một gia đình hạnh phúc...