Chương 12: Giải cứu - Những cuộc trò chuyện

Đột Kích

Chương 12: Giải cứu - Những cuộc trò chuyện

Sau một hồi điều tra, tìm kiếm. Andy và Royce cuối cùng cũng tìm được nơi Caitlyn bị bắt cóc. Đó là một nhà kho khá cũ kỹ và cực kỳ rộng lớn.Nơi này đã trải qua khá nhiều lần mưa gió nên bị xuống cấp khá nghiêm trọng nhưng vẫn còn có khả năng để chứa hàng. Trong kho hàng hiện giờ có cả trăm người đang tụ họp, ăn chơi. Bất ngờ, một người trung niên bước vào làm cả căn phòng đang nhốn nháo, ồn ào lập tức trở nên yên lặng hẳn. Người trung niên này nhìn qua cũng khá điển trai. Mặt của ông ta giống như đã trải qua nhiều nét sóng gió của cuộc đời nhưng vẫn tỏa ra nét nghiêm nghị, không giận mà uy. Người trung niên nhìn lên Caitlyn và bốn người bị bắt, ông ta đi tới họ và nói:

- Có vẻ như cô bé con ở Sở cảnh sát LA cũng ở đây nhỉ? Vinh hạnh cho ta quá.

Caitlyn cười lạnh:

- Bắt cóc thiếu niên, giam giữ người bất hợp pháp, buôn bán hàng cấm, tụ tập trái phép...Coi bộ ông sẽ bị giam rũ tù rồi đây thưa quý ngài David Renov.

David vẫn mỉm cười ôn hòa:

- Vậy à? Nhưng nếu như ta giết các ngươi thì sao?

Nói rồi, hắn lấy từ trong người ra một khẩu súng. Khẩu súng hắn cầm thuộc loại súng lục Colt khá thông dụng. Hắn chĩa vào đầu Caitlyn. Cô nhìn thẳng vào mắt hắn. Cả hai người gườm gườm nhau một lúc. Cuối cung, David thu súng lại:

- Ta nghĩ là, để hành hạ Dave thì còn vô số cách hay hơn nhiều. Ví dụ như là...cắt ngón tay hay ngón chân của con gái hắn thì hay hơn đấy. Ai bảo hắn dám tranh giành chức phó thị trưởng với ta.

Dave Morress và David Renov là hai đối thủ trên chính trường, nhưng phong cách làm việc của cả hai lại vô cùng khác nhau. Nếu như Dave dựa vào người dân cùng với những người có cùng chung ý tưởng về việc giữ gìn trật tự cho thành phố và mở rộng văn hóa thì David lại muốn dựa vào những tay xã hội đen, những tên cảnh sát biến chất và những tên trùm kinh tế thị trường dùng tiền "bẩn" để làm mọi thứ mình thích. Hắn không quan tâm gì về người dân cả vì hắn cho rằng "người dân là một lũ ngốc và chỉ cần có kẻ cai trị" là hắn thôi. Nói chung, David là một con người chỉ biết nghĩ cho mình và sẽ không từ mọi thủ đoạn để chiếm được cái mình muốn.

Caitlyn nãy giờ im lặng là để tìm cho ra thiết bị phát tín hiệu đặt biết giấu bên trong chiếc mũ của mình để bật tín hiệu lên, nhưng nãy giờ cô vẫn không thấy được. David nhìn Caitlyn rồi nói:

- Ah! Thật ngại quá, cái mũ của cưng bị bọn ta vất đi đằng xa rồi. Cưng muốn lấy lại cũng không dễ đâu nhé!

Nói rồi, hắn cười một nụ cười vô cùng lạnh lùng và đầy sát khí, David chĩa súng vào đầu Caitlyn và chuẩn bị bắn. Bất chợt, bên ngoài có tiếng "Đoàng". Một tên lâu la vào báo:

- Báo cáo ông chủ, người của ta bị một tên cảnh sát bắn tỉa đã chết vài thằng bên ngoài rồi ạ!

David nghe vậy nhíu mày, hắn đoán ra tên cảnh sát bắn tỉa đó là ai. Chỉ có thể là tên Royce Bằng khốn kiếp ấy thôi. Gã là tay súng thiện xạ nhất đã từng nhận phần thưởng của tổng thống Mỹ Barack và đại tướng Pershing trong cuộc thi săn tội phạm đó, đến cả Caitlyn cũng chỉ có thể đứng thứ tư mà Royce lại có thể đứng thứ nhất cho thấy trình độ và khả năng bắn súng của gã như thế nào. Chưa kể, gã còn hay sử dụng khẩu súng nhắm Barrett M107 của công ty chế tạo súng bắn tỉa mạnh nhất thế giới Barret Firearms sản xuất và cung cấp cho lục quân Mỹ. Bình thường thì Barrett chỉ dùng cho các mục tiêu lớn như xe tăng, trạm chỉ huy, trạm ra đa....Nhưng với Royce thì khác, công ty đã tặng hắn khẩu súng như một phần thưởng bởi chính yêu cầu của đại tướng Pershing. Gã không chỉ có tay bắn nhanh nhẹn cùng đôi mắt sắc bén mà còn cả sức khỏe kinh người. Có lẽ vì thế mà chỉ có gã mới sử dụng được khẩu súng ấy mà thôi, cả SWAT hay quân đội cũng rất ít người có thể sử dụng. David nói:

- Lập tức bắn trả vòng ngoài, xem chừng có bao nhiêu tên địch rồi lập tức báo cho ta biết! Làm ngay đi! Nhanh!

Tên lúc nãy báo cáo hấp tấp chạy vội đi, David cau chặt mày lại, rốt cuộc là kẻ nào đã cho bọn chúng biết vậy? Nhưng hắn chỉ hơi sợ hãi chút thôi. "Người đó" đã nói nếu bọn chúng không tìm ra được chỗ ma túy được cất giấu thì chắc chắn hắn sẽ an toàn. David ra ngoài để điều động và chuẩn bị phản công.

Trong lúc này, Andy và Royce đang bàn kế hoạch tác chiến. Royce nói:

- Tạm thời chúng ta chiếm ưu thế, nhưng rất nhanh bọn chúng sẽ phản công trở lại. Chắc chắn một điều là con tin đang ở bên trong, theo như camera phân tích thì hiện giờ ở trong nhà kho này có khoảng năm trăm tên đang canh gác cực kỳ cẩn mật quanh khắp các ngõ ở nhà kho. Cậu có ý kiến gì không?

Andy trả lời:

- Cách thì không phải không có, nhưng việc này sẽ khá nguy hiểm đây. Anh có con dao nào không? Cho tôi mượn.

Royce rút con dao giấu trong bao ra. Loại dao chiến đấu đặc biệt chỉ có Swat sử dụng đưa cho Andy. Hắn gật đầu:

- Ok! Kế hoạch là như thế này: Anh và đội của anh hãy tìm cách hạ gục những tên bên ngoài nhanh nhất có thể, tôi sẽ đi vào từ cửa sau và tìm cách nhanh gọn nhất giải cứu con tin. Mười phút sau thì hãy đặt bom đánh nát cái nhà kho này nhé!

Royce hơi do dực, gã hỏi:

- Cậu ăn chắc không? Tôi nghĩ là...

Andy cắt lời:

- Vậy nhé! Tôi đi đây! Chuẩn bị yểm trợ cho tôi!

Royce lắc đầu rồi không nói gì nữa. Gã đặt súng lên đất và nhắm. Đoàng! Viên đạn đã xuyên người cả hai tên đang lao đến, Andy bây giờ đã cảm thấy là sức mạnh ma cà rồng trong cơ thể hắn bây giờ không còn nữa, nhưng may là khả năng nhìn xuyên bóng đêm vẫn còn. Hắn lén lút leo lên mái nhà, ở đó có hai tên lúc nãy đã bị Royce bắn chết. Andy lấy khẩu súng lục của một tên rồi nhét vào người rồi bắt đầu chui vào hầm. Hắn bò đến một chỗ khuất, duỗi chân leo lên thì thấy một cánh cửa ngầm ăn sâu vào phòng điều khiển máy móc. Bên trong là tiếng than vãn của hai tên làm nhiệm vụ canh gác. Một tên than:

- Chán quá! Con bé ngon lành thế mà không được đụng vào! Tao không hiểu sếp làm gì phải sợ nó nhỉ? Chỉ cần giết đi là xong chuyện thôi mà!

Tên thứ hai nhìn tên thứ nhất bằng ánh mắt khinh thường. Thằng này rõ ràng là bình thường nhìn nó ngu si vậy thôi, ai ngờ hôm nay mở miệng thì không nghi ngờ gì nữa. Gã nói bằng giọng giảng đạo cho kẻ dưới nghe:

- Mày đúng là thằng ngu! Bây giờ bọn cớm đã bao vây khu vực này lại rồi, nghĩ xem nếu giết nó thì sẽ như thế nào hả?

Tên thứ nhất ngớ người. Hắn hiểu rõ, hiện giờ cảnh sát đang ở ngoài kia, tạm thời chỉ cần làm tốt nhiệm vụ canh gác không để cho bọn chúng vào là được. Andy nghe từ đầu tới cuối, hắn dùng con dao để phá cái chấn sắt trên ống thông gió và nhảy xuống. Cả hai tên gác ngục giật mình nghe tiếng "Choang" và định bắn vào Andy, nhưng Andy vốn là một sát thủ, hành động mau lẹ. Chỉ thấy con dao từ tay hắn phóng ra lao thẳng vào đầu tên thứ nhất không kịp né tránh, hắn ăn trọn con dao giữa trán và ngã gục ra. Nhanh như cắt, Andy lao đến tên thứ hai vào đấm hắn ngã xuống nền và bóp cổ hắn. Chỉ khoảng ba giây sau, cả hai tên gác cổng đều chết. Hắn rút con dao ra rồi đến phòng máy. Cửa phòng bật mở, hắn thấy có năm người đang bị trói, đó chính là Caitlyn cũng bốn người còn lại. Andy lập tức dùng dao cắt hết dây trói. Bốn người này đều là nhân viên trong nhà kho hôm nay đến để làm thủ tục nghỉ việc. Nhưng ai ngờ vừa mới bước vào thì họ lại thấy cảnh người quản lý đã chết, còn họ thì lại bị bắt làm con tin. Một người có vẻ như là có uy tín lớn nhất trong cả bốn lên tiếng:

- Cảm ơn cậu! Tôi là Louis, bọn tôi cảm...

Andy cắt lời:

- Muốn gì thì nói sau, Caitlyn, cô dẫn bọn họ ra khỏi đây nhanh đi, đi về phía cửa sau của nhà kho đấy nhé. Cầm cái này theo.

Andy rút trong người khẩu súng lúc nãy hắn đã lấy ra cho Caitlyn, cô cầm rồi hỏi hắn:

- Còn anh thì sao?

Andy trả lời ngắn gọn:

- Làm việc.

Caitlyn muốn hỏi là việc gì, nhưng hiện giờ thời gian cấp bách. Cô nhanh chóng lấy lại chiếc mũ rồi dẫn cả bốn người rời khỏi phòng giam. Về Andy, lúc này hắn đang đến một chỗ khá khuất của nhà kho.Lấy trong túi ra trái bom C4 mà Royce giao cho, Andy bắt đầu nhập mật mã và đặt xuống đất. Đương nhiên là Royce đã từng nói qua về cách đặt loại bom như thế này nhưng Andy thì khác, hắn quá rành loại bom cổ điển như C4 hay những thứ kia. Hắn lập tức nối hai đầu dây xanh và đỏ vào chốt cắm, nhấp mật mã là "776589" vào rồi bấm nút cài đặt và lập tức đặt quả bom xuống đất. Nhìn lên đồng hồ, còn 30 giây nữa là bom nổ. Hắn lập tức đến chỗ cửa sau. Thấy Royce, Caitlyn và bốn người cùng với đội SWAT có vài người bị thương đang ở trên xe thì còn lại đều ổn. Những người này bị thương cũng khá năng. Đạn trúng vào vai, chân hay vùng bụng, phải lập tức đến bệnh viện ngay. Royce hỏi Andy:

- Cậu đã cài đặt nó chưa?

Andy gật đầu:

- Đã xong! Mau lên xe rời khỏi đây thôi! Còn mười giây nữa là bom nổ.

Mọi người lên chiếc xe tải và bắt đầu chạy trốn. Royce ngồi ghế phụ lái còn một người khác ngồi trên vị trí tài xế lập tức khởi động và bằng tốc độ nhanh nhất. Đám khủng bố kia thấy bọn cớm chạy đi liền vui mừng nhưng David cảm thấy không ổn. Tại sao bọn cớm nhanh thế đã rút lui? Không lẽ...hắn biến sắc mặt, quát lớn:

- Đến phòng con tin ngay!

Một tên chạy vội lên lầu. Hắn kinh hoảng khi phát hiện ra xác của hai tên canh gác. Một có vết đâm giữa trán còn một thì mặt mày tím xanh, hiển nhiên là bị ngạt thở chết. David nghe báo cáo xong thì tức giận:

- Royce! Thằng khốn kiếp! Tao bị trúng kế rồi!

Còn chưa để hắn tức giận kịp thì những tiếng "tít...tít.." vang lên làm cả đám sợ run. Chúng lập tức tỏa ra đi tìm khắp các ngóc ngách trong nhà kho. Khi nhìn thấy quả bom thì trên mặt nó chỉ còn số "3...2...1...". Một tiếng "Bùm!" lớn vang lên khắp nơi. Cả nhà kho cháy rụi, nhiều kẻ giẫm đạp lên nhau mà trốn. Mới lúc trước còn đang tiệc tùng, cả đám còn kêu gọi "homie" với nhau mà bây giờ thì ai chết mặc kệ, phải giữ lấy mạng sống của mình. David gào lên:

- Royce! Thằng khốn nạn, còn cả thằng dám đặt bom kia! Tao có chết cũng sẽ không tha cho bọn mày!!!!!

Phẫn nộ trú hết, hắn nhắm mắt, chuẩn bị nhận mệnh. Nhưng lúc này, có một bàn tay mềm mại của một người phụ nữ đặt lên vai hắn. Hắn nhìn lên, người phụ nữ này chính là người của "họ". Chỉ thấy ả mở giọng:

- Đừng lo! Ông sẽ không chết và sẽ có cơ hội lập công chuộc tội! Tổ chức đã nhìn thấy hết rồi! Giờ hãy đi với ta để thoát khỏi đây!

Nói rồi, người phụ nữ đỡ David dậy và cả hai biến mất trong biển lửa đỏ rực đang thiêu rụi những thứ bén vào nó. Nơi này giống như trong hỏa ngục của sử thi Dante vậy, khắp nơi đều là biển lửa....

Cũng vào thời điểm này, tại một rạp chiếu phim bỏ hoang ở khu phía Đông Los Angeles, một thanh niên đang bước đến cửa. Người thanh niên này ngậm điếu thuốc trên miệng, có mái tóc vàng và mắt đang đeo một cặp kính cận. Nếu nhìn qua thì ai cũng nghĩ ràng:"Người thanh niên này là một học sinh hay sinh viên" nhưng chỉ có người trong giới ngầm mới biết được hắn mạnh bao nhiêu. Người thanh niên chính là Boy. Hắn đi đến cửa, tay gõ gõ theo âm điệu. Khoảng một phút sau, cửa mở ra. Một thiếu nữ tóc xanh, buộc hai bím có khuôn mặt dễ thương nhìn hắn và hỏi bằng giọng châm chọc:

- Wow ~ Hóa ra thủ lĩnh BPK mà cũng hạ cố đến thăm chỗ ở của bọn tôi đấy! Ngạc nhiên ghê nhỉ?

Boyc chỉ lạnh lùng đi vào, người thiếu nữ cũng không khách khí. Hắn vào xong liền lập tức đóng cửa lại. Boy đi xuống dưới hầm, thấy một người thiếu nữ khác có mái tóc ngắn màu hồng, trên mắt đang đeo cặp kính thử nghiệm. Người thiếu nữ đó cũng chả nhìn Boy, chỉ chăm lo vào những khẩu súng mà cô ta chế tạo. Một lúc sau, xong tất cả mọi việc, người thiếu nữ rửa tay. Nhìn lên thì thấy Boy đang ngồi đó, cô ta hỏi:

- Anh đến có việc gì?

Boy biết cô ta không thích dài dòng nên trả lời ngắn gọn:

- Nhờ cô tìm giúp một người.

Cô ta ngẩn ra, rồi cười một cách điên cuồng. Cô ta còn bò ra mà cười làm cho Boy hơi tức giận, hắn nói gì đáng cười sao? Sau một hồi cười thỏa thích, cô ta nói bằng giọng châm chích:

- Không ngờ thủ lĩnh BPK mà lại không biết nhờ đàn em đi tìm, lại phải hạ cố đến chỗ tôi tìm người cơ đấy. Mà tôi đâu phải là cảnh sát, tôi chỉ là một người bình thường. Anh nói xem, tôi phải làm thế nào để tìm người đây?

Boy quá biết tính cách của cô nàng, chỉ thấy hắn đáp gọn - lẹ:

- Tiền công sẽ nói sau? Cô có tìm giúp tôi hay không?

Cô ta mỉm cười:

- Tất nhiên là có...nhưng...

Cô nàng này lại bắt đầu giở trò rồi. Boy biết rõ cô ta muốn gì, hắn nói luôn:

- Tôi sẽ để Pig qua đây vài ngày, thêm 2000$ nữa, hài lòng chưa?

Người thiếu nữ mỉm cười, lộ ra núm đồng tiền xinh đẹp:

- Ok! Cho tôi vài đặc điểm đi.

Boy miêu ta lại các đặc điểm của Andy. Nghe xong, thiếu nữ nói:

- Ok! Ba ngay sau, anh sẽ được biết thông tin của "cậu bé" này! Giờ thì...chào nhé!~

Boy chỉ lắc đầu, xem ra mình cần phải nói với tên Pig về cách dạy dỗ cô nàng này mới được. Hắn bước vào xe và lái đi mất.....


Trong một biệt thự rộng lớn ở nước Italia, một người đàn ông đang ngồi thưởng thức trà với người thanh niên. Người đàn ông này vô cùng tuấn tú, điển trai, có một loại khí chất cao quý và nghiêm nghị, còn người thanh niên lúc này đang uể oải nói với người đàn ông:

- Cha à! TUần này chúng ta lại kiếm được một số tiền khủng nữa rồi! Cái công việc tính toán sổ sách và đưa ra những phương án này làm con mệt mỏi quá, chả có thời gian mà đi chơi nữa.

Người đàn ông mỉm cười:

- Tưởng cha không biết sao? "Đi chơi" trong miệng con là đi tán tỉnh phụ nữ, làm kẻ thù của đàn ông chứ gì?

Người thanh niên cứng họng, không nói gì thêm. Một lúc sau, có hai người khá bước vào, người thanh niên nói với một người:

- Mẹ! Cha lại nói con tán gái kìa! Con nào dám làm thế đâu!.

Người phụ nữ được gọi là mẹ có sắc đẹp trên cả tuyệt vời. Vẻ đẹp của người phụ nữ này thật không sao miêu tả, chỉ có thể nói đã vượt trên mọi phạm vi mà ngôn từ hình dung được. Bà đẹp đến mức không ai có thể tìm được một khiếm khuyết nào, hay thậm chí cho dù có điểm mà ai đó không thích thì bà cũng có thể cảm nhận để tự biến bản thân trở nên hoàn mỹ vô khuyết. Bà mỉm cười:

- Cha con nói đúng mà! Nhiều lần con ra ngoài dám nói là không tán tỉnh phụ nữ sao?

Người thanh niên đớ người, người thiếu nữ bên cạnh mẹ mình lên tiếng:

- Anh trai yêu dấu à, có vẻ cái danh đào hoa của anh cần phải xem lại rồi đấy...

Người thanh niên tay run run chỉ vào cô em gái của mình, lắp bắp:

- Francessca...em....em...

Người thiếu nữ nhìn anh trai mình, lên giọng:

- Em nói đó thì sao?

Bất chợt, người đàn ông lên tiếng:

- Đủ rồi, ngưng làm rộn! Ta có chuyện muốn nói.

Cả hai anh em cũng thôi cười đùa, bắt đầu trở nên nghiêm túc. Một khi cha của họ nói bằng giọng nghiêm túc thì tức là có chuyện chính. Người đàn ông hỏi vợ mình:

- Miyoko, em có nhớ là chúng ta còn một người con trai ở bên ngoài không?

Người phụ nữ run run, mắt đỏ hoe. Làm sao mà bà không nhớ được? Nhiều năm về trước, khi gia tộc bị tấn công, thằng bé đã bị bắt cóc, đến bây giờ không biết lưu lạc ở đâu. Người thanh niên cũng gật đầu một cách buồn bã, cậu em trai này từ nhỏ đã mất tích, Francessca cũng biết rằng mình còn một người anh trai nữa. Cô vỗ vỗ vai mẹ. Người đàn ông nói:

- Anh vừa nhận được tin là đã có tung tích của thằng bé rồi, thằng bé đang tự mình đi làm để kiếm tiền....