Chương 13 - 2: Vô đề

Đột Kích

Chương 13 - 2: Vô đề

Sáng sớm hôm sau, Boy đi đến rạp chiếu phim và gõ cửa. Chờ khoảng một phút sau thì cửa mở và một khuôn mặt ngái ngủ xuất hiện. Đó chính là người thiếu nữ với mái tóc xanh được buộc 2 bên và hiện giờ cô đang mặc rất "mát mẻ";chiếc áo ngủ trễ vai có thể dễ dàng nhìn xuyên thấu bên trong. Thiếu nữ nhìn về người đằng trước rồi đi vào trong, Boy hiểu ý của cô, hắn cũng bước vào và đóng cửa lại. Xuống dưới hầm, Boy thấy người thiếu nữ tóc hồng đang ngồi chải chuốt lại. Hắn mở giọng:

- Tôi tưởng cô đang làm gì, hóa ra là chải chuốt cơ à, ngạc nhiên thật! Chắc hôm nay trời mưa bão lớn đây!

Người thiếu nữ tóc hồng cũng chả buồn để ý đến hắn. Cô chải tóc xong rồi đưa tay lấy một tập hồ sơ trên bàn làm việc. Đưa nó cho Boy, cô nói:

- Thứ mà anh cần đây.

Nói xong, cô xuống chỗ bếp của rạp để làm đồ ăn sáng. Một lát sau, người thiếu nữ tóc xanh cũng đã thay đồ và ra ngoài. Cô mặc một bộ đồ da màu đen, tay cầm sợi roi điện và đi ra ngoài. Thiếu nữ tóc hồng hỏi cô:

- Alyssa, em không ăn sáng à? Ăn chút gì rồi đi!

Thiếu nữ có tên Alyssa mỉm cười trả lời:

- Không cần đâu chị ạ! Chút có gì đến khu "Đấu trường" em ăn luôn! Vừa đúng lúc hôm nay có tổ chức vài cuộc đấu võ đài nữa.

Vừa nói, cô vừa mang tất và giày vào. Đi ra cửa, cô quay sang nhìn thiếu nữ tóc hồng và mỉm cười tạm biệt:

- Em đi trước nhé chị Vi! Tối nay em về sớm!

Nói rồi, cô bước ra ngoài và leo lên một chiếc xe Jeep rồi đi mất. Vi thở dài:

- Thật tình! Mà thôi, vào ăn với tôi đi Boy!

Dọn đồ ăn ra và đặt lên bàn xong, cô hỏi dò:

- Tại sao anh muốn tôi tìm tư liệu về cậu ta? Tôi thấy cậu ta cũng bình thường thôi mà, y như tất cả người Mỹ bình thường vậy!

Boy rít một hơi thuốc rồi nhả khói ra, hắn cười cười:

- Cậu nhóc này khá thú vị nên tôi muốn điều tra.

Hắn quay sang Vi, cười rồi nói tiếp:

- Mà có ai ngờ được, thiên tài Nasa và người mà Bộ Quốc Phòng Mỹ truy sát bây giờ lại là cô chứ, phải không Violet?

Trên trán hắn tự nhiên xuất hiện một khẩu súng, là của Vi chĩa vào Boy. Cô lạnh lùng nói:

- Đừng bao giờ nhắc lại cái tên đó trước mặt tôi! Nếu không thì cho dù anh là bạn của Pig đi chăng nữa thì khẩu súng này cũng không "kiềm chế" được đâu.

Boy nhìn Vi bằng ánh mắt thách thức, cả hai người gườm gườm nhau như đang chơi trò "ta dùng ánh mắt giết ngươi". Sau một hồi "đấu mắt", Boy thở dài:

- OK! Không nhắc thì không nhắc! Cô làm khó tôi quá đấy, Vi ạ!

Vi thu hồi súng và chạy ra mở cửa. Đứng ngoài cửa là một thanh niên có khuôn mặt hung dữ, quả đồi trọc, cùng với hàm răng sắc nhọn như loài thú dữ khiến người e dè. Thân hình cơ bắp cuồn cuộn, đúng chuẩn một con người đã từng trải qua huấn luyện quân đội. Vi vừa nhìn thấy thanh niên đó liền chạy vào ôm chầm lấy hắn. Dụi dụi vào ngực, cô gọi:

- Pig! Anh đến rồi sao? Em chờ lâu quá!

Pig nhìn cô, cười cười chút rồi đi vào trong. Hắn thấy Boy ngồi đó liền chào hỏi chút rồi bước vào nhà tắm.Boy để cọc tiền lên bàn rồi nói:

- Thỏa thuận đã xong! Tôi ra ngoài đây, không làm phiền hai người nữa!

Đáp lại gã chỉ có tiếng thở dốc của Vi trong nhà tắm. Boy cảm thấy hơi buồn nôn nên đứng dậy và chạy vội ra ngoài rồi leo lên xe chạy đi.

Tối đến, Andy lại cảm thấy rạo rực khắp người. Kể từ lần giết tên Jack đến nay cũng được hơn vài tháng, hắn không khỏi cảm thấy cơn khát máu lại lần nữa bùng lên trong người như ngọn lửa đỏ sau một thời gian không cháy nay lại được bùng lên dữ dội. Hắn thay bộ quần áo đen vào, mở cửa rồi bước ra ngoài. Bóng đêm giống như đang bao bọc lấy xung quanh Andy. Hắn lướt nhẹ trong bóng đêm và vừa lướt, hắn vừa tìm kiếm con mồi. Bất chợt, hắn thấy người thanh niên lúc chiều đã nhìn hắn giờ đang đứng trên mái nhà nhìn xuống, ngay chỗ hắn. Andy hơi ngạc nhiên, người thanh niên đã mở miệng:

- Không ngờ là ma cà rồng đấy!

Nói rồi, người thanh niên nhảy xuống, đứng đối diện với Andy. Andy hỏi người thanh niên:

- Anh là ai? Sao biết tôi là ma cà rồng?

Người thanh niên trả lời:

- Tôi là ai không quan trọng! Còn về biết, nói thật, cậu đã có toàn bộ những đặc điểm của ma cà rồng rồi! Tôi tự hỏi, nếu như đánh bại cậu thì sao nhỉ?

Andy bắt đầu nghiêm túc, anh ta nói như vậy tức là sẽ có một trận chiến đây. Cũng may, đây là khu phố vắng, không hề có người đi qua. Người thanh niên bất ngờ lướt tới phía trước và đá thẳng vào vai Andy. Hắn chỉ dùng tay đã bắt được chân của người thanh niên và xoay ngược lại. Người thanh niên không hề hoảng hốt, anh ta đã đoán trước sự việc này. Chỉ thấy sau khi bị quật ngã, người thanh niên nhanh chóng mượn đà đẩy lên tung thẳng một cú đấm mạnh vào Andy, hắn nhanh chóng né sang một bên. Cú đấm hụt tạo thành một lỗ khá to trên tường. Andy hơi ngạc nhiên, không ngờ người này lại mạnh đến như vậy. Hắn bắt đầu nghiêm túc, hai mắt trở nên đỏ rực. Andy tìm điểm yếu của đối phương nhưng người thanh niên không đồng ý. Anh ta tiếp tục tấn công Andy với một tốc độ càng ngày càng nhanh, dần dần, Andy không thể theo kịp tốc độ của anh ta nữa. Lúc đầu, hắn còn bình tĩnh đưa ra phán đoán nhất định về đối phương, nhưng chỉ sau mười chiêu, hắn đã hoàn toàn bị đối phương áp đảo về mặt tốc độ, thứ mà có thể nói là thứ hắn khá tự hào. Tốc độ của người thanh niên này càng ngày càng nhanh và anh ta liên tục biến hóa khiến cho hắn trở tay không kịp, liên tiếp mắc nhiều sai lầm. Sau một hồi giằng co, hắn đã thấm mệt, còn người thanh niên lúc này vẫn có vẻ nhàn nhã. Anh ta nhìn hắn với một ánh mắt đầy ngụ ý rồi nói:

- Cậu còn quá yếu, chưa xứng đáng trở về "nơi đó"!

Nói rồi, người thanh niên bỏ đi mất, để lại cho Andy vô cùng ngạc nhiên, anh ta nói "nơi đó" là nơi nào? Tại sao lại trở về? Chẳng lẽ Andy còn bí mật gì khác sao? Hắn đã hạ quyết tâm, từ từ tìm hiểu sau. Đêm nay, sẽ là một đêm dài.

Trong một góc phố khuất, người thanh niên lúc nãy nhìn quanh, sau khi chắc chắn là không có ai, anh ta mở điện thoại lên gọi, bên đầu dây kia, người đàn ông giống như vừa thưởng thức bữa ăn xong nghe máy:

- Cậu làm việc đến đâu rồi Jayce?

Người thanh niên lập tức hồi báo:

- Thưa gia chủ, tôi đã thử sức với cậu chủ, nhưng hiện giờ, cậu chủ vẫn còn quá yếu, chỉ có khả năng phán đoán, còn tốc độ, sức mạnh đều bị tôi áp đảo qua!

Người đàn ông đó chính là Patrick, ông nói với Jayce:

- Được rồi! Cậu hãy làm việc này cho ta ; tìm cách để Gabriel tham gia vào quân đội đi, đồng thời, cậu hãy ở đó với tư cách là một thầy giáo hướng dẫn. Ta sẽ nói chuyện với Pershing về việc này.

Jayce kính cẩn đáp:

- Vâng, signor!

Cúp điện thoại, anh ta lại mất hút vào trong bóng tối tĩnh lặng của màn đêm.