Chương 11: Phá án - Mất tích

Đột Kích

Chương 11: Phá án - Mất tích

Sau khi nắm được chứng cứ và đã có những suy luận hết sức thuyết phục để bắt thủ phạm, Andy và Royce liền gọi Bobby lại và hỏi:

- Anh nói là anh ở bến cảng tập thể dục. Vậy tôi muốn hỏi là: anh có nhân chứng gì không?

Bobby đáp:

- À có, tôi có gọi cho một người bạn để cùng tập chung, nhưng anh ta bảo là có chuyện bận nên không đi được. Anh có thể hỏi anh ta.

Royce gọi điện thoại cho người mà Bobby nói. Điện thoại đổ chuông, sau đó có một giọng đàn ông lên tiếng:

- Alo! Xin chào, là anh à Bobby?

Royce trả lời:

- Không phải! Chúng tôi là cảnh sát, tôi muốn hỏi anh! Vào khoảng bốn mươi phút trước, anh Bobby đây đã gọi điện thoại và kêu anh ra tập thể dục, đúng không?

Bên kia im lặng một chút, giống như là đang suy nghĩ vậy, khoảng ba phút sau, anh ta mới nói:

- Quả nhiên là anh ta có gọi tôi đi tập thể dục tại bến cảng chung với anh ta, nhưng lúc đó tôi đang bận thảo luận với khách hàng về vài việc quan trọng nên từ chối anh ta. Xin hỏi, anh ta có chuyện gì sao?

Royce trả lời:

- Hiện giờ anh ta là nghi phạm của một vụ án mạng, tôi muốn biết lời của anh ta có phải là sự thật hay không. Dù sao thì cũng xin chân thanh cảm ơn sự hợp tác của anh.

Đầu dây bên kia, người đàn ông im lặng, thầm nghĩ: "Quả nhiên là cảnh sát đã bắt đầu nghi ngờ rồi." Gã liền gọi điện cho một số điện thoại khác và nói:

- Lập tức bắt con gái của lão phó thị trưởng đi, con bé đó sẽ là lá chắn của chúng ta đấy!

Royce nhíu mày, lời của người đó chính là bằng chứng hữu hiệu nhất cho Bobby, gã quay sang Andy rồi hỏi:

- Cậu có cách nào để bắt tên Royce này không? Tôi thấy gã này hình như đã chuẩn bị sẵn mọi thứ để đối phó chúng ta.

Andy gật đầu:

- Có cách rồi! Làm theo lời tôi nhé!

Nói rồi, hắn giả vờ vỗ vai Royce một phát làm như chợt nhớ ra điều gì đó, nói:

- Royce này! Anh nói là anh đang điều tra về vụ buôn bán ma túy lớn đang ở LA đúng không?

Royce ngạc nhiên, không hiểu sao Andy lại hỏi tới vấn đề đó, nhưng anh ta cũng rất phối hợp và nói:

- À có! Nhưng kẻ cầm đầu này luôn không lộ danh tính, mà hắn lại có những tên đàn em có thể nói là rất khá nên tôi không thể bắt được chúng một cách dễ dàng được.

Nói xong, Royce nhìn Andy thì thấy hắn đang dùng ánh mắt đánh ám hiệu về Bobby. Gã ban đầu còn bình thường nhưng khi vừa nghe đến vài từ "buôn ma túy", "đàn em" thì sắc mặt không khỏi xám lại. Biết chắc chắn Bobby là hung thủ và là kẻ buôn ma túy, Royce quay sang Caitlyn và nói:

- Em với Steven đi về sở trước nhé! Anh với Andy phá vụ án này xong thì sẽ ra ngay.

Caitlyn nhìn sang Royce rồi nhìn sang Andy,cô gật đầu rồi đi ra ngoài. Trên đường ra, cô bị ai đó giật mất chiếc mũ yêu thích của mình. Chiếc mũ đó là quà sinh nhật của mẹ cô khi cô vừa tròn mười một tuổi. Kể từ khi đó, cô luôn thích đội nó trên đầu bất kể là việc gì đi chăng nữa.

Caitlyn đuổi theo đến một ngõ hẻm vắng. Lúc này, cô chợt cảm thấy có thứ gì đó không ổn. Bốn phía xung quanh trống vắng, không có một bóng người. Lúc này, tên đã giật chiếc mũ của cô bước ra nở nụ cười lạnh lùng:

- Wow wow wow! Đây không phải là cô cảnh sát của biệt đội chống tội phạm LA sao? Cô muốn lấy lại chiếc mũ này đúng không? Có giỏi thì lấy lại từ trên tay ta xem.

Caitlyn lao tới, dùng đòn Judo để cướp lại chiếc mũ từ tay gã, đồng thời ném gã ra một hướng xa. Hắn đứng dậy, quệt vết máu và nói:

- Chỉ vậy thôi sao? Xem ra cũng không lợi hại như ta tưởng.

Nói rồi, hắn lao đến, đấm thẳng vào Caitlyn, Caitlyn dùng tay đỡ, nhưng sức của hắn quá lớn. Cô bị lực phản chấn nên hơi lảo đảo, gã giật mũ lại đến. tấn công liên tục làm cho cô hơi mất tinh thần. Cuối cùng, gã đã tung một cước thẳng vào người Caitlyn làm cho cô loạng choạng. Cô nghiến răng:

- Chỉ có như vậy mà muốn hạ ta, không dễ vậy đâu!

Tên giật mũ cười cười:

- Đương nhiên là không đủ để hạ cô bé, nhưng nếu như ta có một chút hỗ trợ thì sao?

Caitlyn bắt đầu cảm thấy không ổn. Đầu óc dần dần mơ hồ rồi cô mê man đi...

Về phần Royce và Andy, cả hai đã khống chế Bobby và bắt hắn thành công. Phải nói là gã này vô cùng nguy hiểm, tên Bobby này hình như là sát thủ thì phải, gã có nhiều chiêu thức khiến Royce hơi lúng túng. Nhưng dù sao, gã đã bị bắt, vụ án cuối cùng cũng xong. Gã giải Bobby lên xe cảnh sát, đưa mắt nhìn lên thì thấy xe của Caitlyn vẫn còn ở đây, gã nhíu mày ; không phải là đã bảo con bé lên xe về sở trước rồi mà nhỉ? Gã lại gần thì thấy Steven đang ngồi bên trong chờ đợi. Gõ gõ vào tấm kính, Royce hỏi:

- Caitlyn đâu? tôi bảo con bé về với cậu trước rồi mà sao cậu còn ở đây vậy?

Steven khá ngạc nhiên, anh ta không hiểu gì cả. Nếu Caitlyn đã ra thì anh ta đã thấy rồi, Steven nói với Royce:

- Sếp à! Em có thấy con bé đâu, em còn tưởng là con bé đang ở trong đấy với anh rồi.

Royce biến sắc mặt, gã lập tức gọi cho Caitlyn. Máy đổ chuông liên tục nhưng không ai bắt. Gã lúc này đã bắt đầu thấy không ổn, Andy đứng bên cạnh vội nói:

- Bình tĩnh nào, chúng ta hãy xem cuốn nhật ký của nạn nhân xem, biết đâu nó sẽ cho chúng ta một đầu mối nào đó.

Royce gật đầu, lập tức lấy cuốn nhật ký của nạn nhân ra xem xét lại. Lật từng trang, từng trang, Royce không thấy điều gì bất thường. Nhưng khi gã đã lật đến trang cuối cùng thì thấy một vết rách, bên đó còn ghi lại:"Tôi phát hiện được bí mật kinh hoàng của anh ta. Anh ta là.."

Tới đây, cuốn nhật ký dừng lại, Andy bỗng lấy trong túi ra tờ giấy mà hắn thấy dưới bàn trang điểm. Đưa cho Royce, hắn nói:

- Tôi tìm thấy thứ này, chắc nó có liên quan đến cuốn nhật ký.

Tờ giấy bị rách, giống như là ai đó xé ra vậy. Tuy nhiên, mặt giấy trống trơn không có một dòng chữ nào. Royce nhíu mày:

- Tại sao không có dòng chữ nào trên tờ giấy vậy, rõ ràng chỉ là một tờ giấy trắng trơn.

Andy suy nghĩ, hắn nói:

- Hay là nó được viết bằng một thứ gì đó không hiện chữ được.

Royce gật đâu, nói với Andy:

- Cậu có cách nào để thấy dòng chữ không?

Andy đáp:

- Có vài cách, lấy cho tôi một cái hộp quẹt.

Royce đưa hộp quẹt của mình cho Andy, hắn hơn qua một hồi nhưng vẫn không thể hiện chữ. Hắn lại lấy đèn để hơ qua, nhưng vẫn không được. Bỗng, hắn nhớ ra một cách cổ điển của người Anh: dùng than chì. Hắn nói với Royce:

- Lấy cho tôi một cây bút chì, nhanh lên!

Royce lập tức bảo Steven đưa cho Andy một cây bút chì. Andy cầm lấy và chà chà lên tờ giấy. Lập tức, tờ giấy hiện ra đòng chữ:" một người buôn bán ma túy chuyên nghiệp và là một tên ma cô chuyên lợi dụng những học sinh cấp hai để bán hàng cho anh ta. Anh ta nói với tôi là anh ta có một kho hàng bí mật ở bến cảng LA, nơi đó sẽ tiêu thụ những nguồn ma túy lớn nhất của cả thành phố."