Chương 3: Ra tay cứu người

Đột Kích

Chương 3: Ra tay cứu người

Sau một tuần nằm viện, mọi vết thương trên người của Andy đã lành, sức khỏe cũng tốt hơn, vì vậy hắn đã đủ điều kiện để xuất viện.Chính bác sĩ còn phải ngạc nhiên vì ông biết, vết thương trên người hắn nếu là người khác thì không chết đã là phúc đức lắm rồi. Thật không ngờ người thiếu niên này có thể trong một tuần lại hồi phục tốt như vậy, ông còn muốn kiểm tra vài thứ nhưng Andy không cần. Mùi thuốc ở đây làm hắn ngạt thở chết mất. Lúc biết Andy không có tiền thanh toán viện phí, bác sĩ mới nói:

- Cậu đừng lo! Đã có người thanh toán cho cậu rồi!

Andy ngạc nhiên vô cùng, hắn rất rõ ràng là mình không cha không mẹ, là một cô nhi, vậy thì ai đã thanh toán giúp hắn? Chỉ nghe bác sĩ nói tiếp:

- Nếu cậu đang tính hỏi là ai đã giúp cậu thanh toán viện phí thì xin lỗi, tôi cũng không biết rõ.

Andy không nghĩ ra thì hắn cũng không muốn nghĩ đến nữa. Người tốt bụng này, hắn sẽ tìm và sẽ trả lại nhân tình cho đối phương. Hắn là người rất ghét thiếu nợ người khác.

Đi ra ngoài cổng bệnh viện, Andy hít một hơi khoan khoái. Hắn suy nghĩ: "Sau này mình nên làm gì kiếm tiền nhỉ? Giờ mình không có việc lại không có chút giấy tờ gì cả! Thôi thì đành phải nghĩ cách thôi!"

Vừa đi vừa suy nghĩ, bất chợt Andy nghe tiếng hét thất thanh, kèm theo đó là tiếng cứu. Hắn lập tức đến xem thế nào thì thấy trong hẻm, ba - năm tên thanh niên đang vây lấy một ông lão. Ông lão run rẩy, sợ hãi vô cùng, mồ hôi lạnh chảy ra ướt đẫm cả áo. Cả năm tên đều có hình xăm kín người. Tên thanh niên đội mũ, có vẻ là cầm đầu cất giọng:

- Thôi nào lão già! Níu kéo làm gì! Lão đã già, không cần phải xài tiền làm gì, tiền này nên cho bọn tôi đi thì hơn!

Nói rồi cả đám cười ha ha ra vẻ rất khoái chí. Ông lão run rẩy trả lời:

- Khô...không được! Xin...Xin các cậu tha cho tôi đi mà!

Thanh niên cầm đầu cười lạnh:

- Là do ông muốn thế đấy nhé!

Nói rồi, cả năm tên cầm cây sắt, gậy bóng chày định phang ông lão. Lúc này, một giọng nói đầy vẻ châm chọc và khinh thường vang lên:

- Tưởng sao ~ Hóa ra cướp thời đại này lại thảm đến thế đấy! Cướp tiền của một người bình thường thì không nói gì. Đằng này lại đi cướp tiền của một ông lão già nua, thật đúng là làm người khác mất hết mặt mũi.

Thanh niên cầm đầu quay lại nhìn thì thấy, một thiếu niên khoảng 14 tuổi với mái tóc vàng nhạt xuất hiện. Hắn mặc chiếc áo thun màu xanh lá có tên mà "Andy" thích nhất và một chiếc quần jean đen. Thiếu niên này rõ ràng là Andy. Chỉ thấy hắn cười nhạt:

- Sao thế? Bị tao nói trúng tim đen của bọn mày rồi hả? Chậc chậc ~ không ngờ lũ bọn mày lại yếu đến mức này! Phải đi cướp của một ông già để kiếm sống.

Vừa nói, Andy vừa lắc đầu, bộ dạng tiếc hận làm cho tên thanh niên cầm đầu nóng máu. Từ bao giờ mà có thằng nào dám chọc hắn mà còn sống đâu? Thanh niên cầm đầu cực kỳ phẫn nộ, nói bằng một giọng âm trầm đến đáng sợ:

- Thằng nhóc con, ban đầu là định để mày chân tay dặt dẹo mà thôi. Nhưng bây giờ tao sẽ cho mày biết thế nào là sống không bằng chết! Anh em! Lên!!!!

Nói rồi, hắn cầm một cây gậy sắt lao lên định phang vỡ đầu Andy. Nhưng Andy là ai? Hắn là một sát thủ khét tiếng ở kiếp trước, cả thế giới đều phải run sợ trước biệt danh "Madness King" của hắn. Chỉ thấy Andy chộp cây gậy sắt lại, sau đó bẻ tay của một tên cầm gậy bóng chày rồi để cho cả hai tự đánh vào nhau. Lúc này, Andy lại mở giọng châm chọc:

- Sao thế? Lục đục nội bộ hay sao mà phải đánh nhau vậy?

Tên thanh niên cầm đầu đứng dậy, ba tên khác cũng lao đến, Andy liền dùng một trong những kỹ thuật đặc biệt của mình "Parkour". Chỉ thấy hắn bật người lên, nắm 2 cánh tay của thanh niên cầm đầu rồi đu ra đằng trước đá cho 2 tên đàn em bất tỉnh, sau đó, hắn dùng một đòn vật của Kichboxing làm cho tên đàn em thứ ba đo đất. Tên thanh niên cầm đầu cảm thấy tê dại, đây là loại người gì? Có thể giải quyết cả năm người bọn hắn trong vòng không đến ba mươi giây. Gã vội vàng bỏ chạy, trước khi bỏ chạy còn để lại lời hăm dọa:

- Mày ngon đấy nhóc, nhưng băng Jork bọn tao sẽ làm thịt mày. Bọn tao sẽ cho mày biết thế nào là lợi hại!

Andy lắc đầu, muốn thì cứ đến, thằng nào đến giết thằng đó. Hắn là sát thủ khét tiếng của Shield, bọn này vậy mà muốn dùng băng nhóm để đe dọa mình làm hắn muốn cười vỡ bụng. Quay đầu lại, Andy đỡ ông lão đứng lên rồi hỏi thăm:

- Ông không sao chứ?

Ông lão lúc này đã bớt hoảng sợ, cười cười một chút:

- Tôi không sao! Cũng may là có cậu! Nhưng mà cậu không sợ bọn chúng báo thù sao?

Báo thù? Andy chỉ cười nhạt trong lòng, thằng nào muốn chết thì cứ việc báo. Không trả lời câu hỏi đó, hắn định xoay người bỏ đi. Trước khi bỏ đi, hắn hỏi ông lão:

- Ông có thể cho tôi biết nơi nào cần nhân viên không? Tôi đang thiếu tiền nên cần phải kiếm việc làm.

Ông lão ngạc nhiên, nhưng rồi lại mừng rỡ. Cậu thiếu niên này rõ ràng là một người đánh đấm rất giỏi. Có tên này thì việc kinh doanh của ông ta sẽ thuận lợi hơn. Ông lão mỉm cười:

- À có! Ta quên tự giới thiêu: ta là Simon, hiện tại phòng vi tính của ta đang thiếu nhân viên trông coi mà ta thì chỉ có một mình, cậu có thể làm được không?

Andy suy nghĩ rồi gật đầu:

- Được! Tôi đồng ý! Tiệm của ông có bao ăn ở không?

Simon mỉm cười:

- Có! Nhưng chỉ bao ăn thôi! Tên của cậu là gì?

- Tên tôi là...Andy.

Ông lão gật đầu rồi viết địa chỉ của mình vào giấy ghi chép rồi đưa cho Andy. Ông lão nói:

- Đây là địa chỉ của tôi, ngày mai khoảng 8h sáng cậu hãy đến nhé!

Nói rồi, ông lão liền đi mất, bộ dạng như chỉ sợ gặp cướp lần nữa. Andy thở dài:

- Thiệt tình! Mà thôi về nhà vậy!

Nhà của hắn nằm trong một khu hẻm phía đông Los Angeles. Gọi là "nhà" cho sang chứ nó không khác gì một cái chòi cả, chỉ có vài vật dụng mà người ta vất đi được "Andy" sử dụng một cách hiệu quả. Nhìn lại địa chỉ của ông lão rồi nhẩm tính ; hóa ra khá gần, đi vài phút bằng xe điện là tới ngay. Hắn vào trong nhà, bắt đầu ngồi xuống và nghỉ ngơi cho lại sức cho ngày hôm sau.