Chương thứ tám: Mẹ

Đồng Sàn Dị Mộng

Chương thứ tám: Mẹ

Má, xuất viện má cho con qua ở với má vài ngày được ko? Con ko muốn về nhà trong lúc này đâu má ơi. – Cô lay tay mẹ.

- Cũng được. Qua ở với má vài ngày cho bình tĩnh lại rồi hãy về với chồng con. Con qua cho vui nhà vui cửa, má cứ một mình lủi thủi hoài cũng buồn.

- Cám ơn má. Con thương má quá hà.

- Lớn rồi… nhõng nhẽo y như còn bé á.

- Với má con lúc nào cũng còn nhỏ mà.

Tiếng gõ cửa, đến giờ khám bệnh:

- Sức khoẻ cô nhà đã ổn định, nếu trong ngày hôm nay ko có chuyện gì thì sáng mai bác có thể làm giấy xuất viện cho cô đây.

- Dạ, cám ơn bác sĩ, làm phiền bác sĩ quá.

- Nhiệm vụ của chúng tôi thôi. Tôi xin phép.

Anh bước vào.

- Sơn, con về nghỉ đi. Ở đây có má coi chừng con Vân là được rồi.

- Con ko sao, con còn chịu được.

- Nhìn con mệt quá rồi kìa, cẩn thận sức khoẻ chứ. Má nói có má là được rồi. Với lại con ở đây…. Con Vân nhìn con nó cũng ko vui. Thôi, nó đang bệnh, coi như chìu nó chút đi con.

- Dạ.. nhưng…

- Nghe má đi, được ko?

- Dạ, vậy con về. Má coi chừng Vân dùm con, chiều con lại vào.

- Ừ, được rồi. Chạy xe cẩn thận nha con.

- Dạ, thưa má con đi.

Anh đi được một chút thì:

- Mời vào cửa không khoá.

- Dạ, con chào bác.

Cô đang nhìn vẩn vơ ngoài cửa sổ vội vàng quay lại vì nhận ra tiếng nói quen thuộc.

- My… - cô mừng rỡ.

- Vào thăm con Vân hả con? – bác gái nhìn My, ko biểu hiện gì cả nhưng trong lời nói có vẻ thân thiện.

- Dạ, con vào xem coi Vân thế nào rồi, có khỏe chưa hay còn đang nhõng nhẽo với mẹ. – My cười.

- Thấy nó mừng chưa? Gặp con là nó khoẻ liền hà, khỏi cần thuốc men gì nữa hết.

- Má.. má kì quá hà.

- Gì kì? Mắc cỡ gì nữa hả con? My…

- Dạ?

- Con coi chừng nó dùm bác một chút, bác xuống dưới tìm chút gì ăn. Chiều hôm qua đến giờ cứ lo cho nó mà bác chưa ăn gì hết, bây giờ mới thấy đói. Coi nó nha con. – bác gái muốn dành ko gian riêng cho 2 người.

- Dạ được mà, để con trông chừng Vân, bác cứ đi ăn đi ạ.

- Ừ, hai đứa nói chuyện vui vẻ hen.

- Má.. – cô lí nhí.

- Gì nữa cô hai? Má để hai đứa nói chuyện, ko chịu sao mà còn kêu với réo?

- Dạ hông, má ăn ngon miệng.

My khoá trái cửa, buông rèm cửa sổ hướng ra hành lang, bước đến giường ngồi cạnh cô.

- Sao Vân ko nói gì hết vậy? – My dịu dàng xiết tay cô.

- Vân sợ My còn giận, Vân sợ…

- Khờ quá. My hết giận rồi, nhưng mai mốt đừng nói vậy nữa. Nghe Vân nói những lời đó My đau lòng lắm. – My kéo cô vào lòng.

- Vân xin lỗi, xin lỗi vì đã làm My buồn. Vân sẽ ko bao giờ nói vậy nữa đâu, đừng bao giờ lạnh lùng với Vân nha, Vân sợ lắm!

- Sợ gì nè?

- Sợ 1 ngày nào đó ko còn My bên cạnh Vân nữa… chắc Vân ko sống nổi qua ngày đó quá. - giọng cô run run.

- Đừng nói vậy mà, cưng của My mạnh mẽ lắm mà, rồi cưng sẽ vượt qua được tất cả thôi. – My vuốt tóc cô mà khẽ thở dài.

- My nói vậy là sao? Sao My lại nói vậy? Có chuyện gì hả My? – linh tính cô báo điều ko hay.

- À, đâu có gì đâu. My nói linh tinh đó mà, cưng đừng để ý làm gì. – My gượng cười khoả lấp câu nói.

- Ko có chuyện gì thật chứ? My đừng làm Vân lo, ko có gì thật phải ko?

- Thật, có khi nào My gạt cưng ko hả? Sao lại hỏi My tới tấp như lấy cung tội phạm vậy?

- Dạ… Vân xin lỗi, nghe My nói tự nhiên trong lòng Vân lo lắng lắm, hình như có chuyện gì đó…

- Đừng nghĩ vẩn vơ, ko có gì đâu. My vẫn ở đây, vẫn đang ở bên cưng mà, cưng ko cảm nhận được à?

- Dạ được. – cô khẽ dụi đầu vào lòng My.

- ……………………

- Vân nhớ My quá! Lần trước My giận dữ bỏ đi, Vân buồn lắm…. Vân sợ mình sẽ đánh mất My khỏi cuộc đời mình… Không hiểu tại sao Vân lại yêu My nhiều đến thế nữa…

- My hiểu…

Hai ánh mắt gặp nhau, thoáng phút bối rối… nụ hôn đắm say thay thế cho những điều họ muốn nói trong những ngày qua.

- Vài ngày tới Vân qua ở với má, My đến chơi với Vân được ko?

- Được, My vừa xin nghỉ phép vài ngày để chăm sóc cho cục cưng của My nè. – My vuốt tóc cô.

- Vậy…. hihi, mừng quá, được ở bên cạnh My rồi.

- Trời, nhìn kìa, ba mươi mà như con nít á, sợ Vân luôn. – My nhăn mặt trêu cô.

- Kệ Vân, người ta mừng cũng không cho hả? – cô mắc cỡ.

- Cho, cưng muốn gì là cho hết, chịu chưa?

- Chịu… - cô như chú mèo con ngoan ngoãn trong vòng tay người yêu.

Di động reo:

- Alô My nghe!

- ………..

- Vâng, vâng, tôi sẽ ghé công ty ngay.

- ………..

- Vâng.

My nhìn quay sang nhìn cô, vẻ mặt hơi bực bội:

- Có chuyện gì vậy My?

- Công việc của My có người khác đảm trách, có vấn đề chút xíu mà cũng giải quyết ko xong làm khách hàng phàn nàn, giám đốc kêu My tới công ty để giải quyết rắc rối, bực cả mình.

- Công việc quan trọng hơn, My đi đi, chút nữa vào cũng được mà.

- Ủa, My có nói My quay lại sao? Ai nói vậy ta?

- My ko quay lại? My bỏ Vân một mình sao? – cô giận dỗi.

- Đùa tí thôi mà. My tranh thủ giải quyết rồi quay lại với Vân nha. À, nhắn tin cho My đi, lâu lắm rồi ko trò chuyện với Vân qua tin nhắn, thấy nhớ nhớ sao đó.

- Điện thoại đâu mà nhắn?

- Di động của Vân đâu?

- Vỡ rồi. Hôm trước cãi nhau với ông xã, tức Vân quá nên anh ta ném bể rồi.

- Trời, dữ chưa. Sao bạo lực với phụ nữ quá vậy? – My vờ le lưỡi.

- Vân đâu biết. Thôi, My đi đi, đừng để người khác đợi.

- Uh, vậy chút nữa My vào hen. Cưng ngoan, ăn uống đàng hoàng rồi ngủ nghen. My nghe cưng ko chịu ăn là My giận đó, biết chưa?

- Dạ… - tiếng "dạ" tràn đầy tình thương mến thương.

- Ngoan chưa kìa. Yêu cưng nhiều, bye bye! – My chồm tới hôn nhẹ lên má cô.

- Bye.

Tiếng sập cửa. My rời khỏi nhưng ko mang đi được bao rối ren cô đang mắc phải.