Chương thứ bảy: Ghen

Đồng Sàn Dị Mộng

Chương thứ bảy: Ghen

Cô My, tôi cần nói chuyện với cô.

- Vâng, anh cứ nói. Tôi biết trước sau gì phải đối diện với anh thôi.

- Tôi yêu cầu cô tránh xa vợ tôi ra, ko được gặp gỡ cô ấy nữa, cô rõ chứ? - gằn giọng.

- Tôi yêu Vân, Vân cũng yêu tôi. Anh lấy quyền gì ra lệnh cho tôi?

- Tôi lấy quyền là chồng của cô ấy. Nếu cô ko nghe, đừng trách tôi. – ánh mắt anh vằn lên tia máu.

- Anh sẽ làm gì tôi nào?

- Khi ghen thì người ta sẽ ko biết trước hay kềm chế hành động của mình đâu. Tôi đã nói trước, có chuyện gì cô đừng trách tôi.

- Ha ha, tôi cũng ko dễ dàng buông rơi tình yêu của mình như vậy đâu anh à. Anh tưởng tôi sợ những lời đe doạ của anh sao? Nực cười quá đi – My nhếch mép, nụ cười khinh khỉnh như trêu ngươi người đàn ông đối diện.

- Cô…

- Tôi sao nào. Anh tức lắm sao?

- Này thì… - anh lao tới.

My loạng choạng sau cú đánh bất ngờ. Trấn tĩnh:

- Coi như tôi nhường một bước vì tôi đã cướp mất người đàn bà của anh. Nhưng ko có lần thứ 2 đâu nhá. Anh đánh tôi 1, coi chừng anh nhận lại 10. Chào anh!

- Tôi thách cô đấy. – Anh la vọng theo.

- Ha ha, hãy cư xử như 1 người có ăn học đi nào. Đừng có hành động như một thằng võ biền mà làm xấu mặt mình đấy.

Bốp, anh đấm tay vào tường. Tức giận, hờn ghen, anh lại thua một con đàn bà sao?

My không về nhà mà ghé quán café lần đầu 2 người gặp nhau. Bao nhiêu kỉ niệm ùa về, chiếu sáng tâm tư. Vẫn chỗ ngồi đó, vẫn khung cảnh đó, vẫn cành cây đó, vẫn ngọn cỏ đó… sao nay lại khoác lên mình vẻ ưu tư?

-----------
Sáng hôm sau:

- Mời vào.

- Thưa giám đốc…

- À, cô My. Cô đã suy nghĩ xong về việc đi tu nghiệp đó rồi chứ?

- Vâng. Hôm nay tôi vào đây cũng vì việc đó. Tôi…

- Sao? Cô có quyền từ chối nếu ko thích, ko sao cả. Nhưng nếu ko đi thì thật tiếc cho cô.

- Tôi đi. Với tôi sự nghiệp luôn đặt lên hàng đầu. – My nói 1 cách dứt khoát.

- Tôi mừng vì cô đồng ý.

- Còn việc này…

- Cô cứ nói, đừng ngại.

- Tôi có thể nghỉ từ đây đến khi lên máy bay ko? Tôi cần phải sắp xếp ít công việc.

- Được mà. Tưởng việc gì, cô cứ nghỉ. Công việc của cô sẽ có người khác đảm trách. Giấy tờ sẽ có người chuyển đến tận nhà, ok?

- Hì, cám ơn giám đốc. Tôi cứ sợ là ông ko đồng ý.

- Ai thì ko, nhưng cô thì được. – nháy mắt.

- Vậy.. hẹn gặp lại sau 2 năm. Cho tôi gởi lời chúc sức khoẻ đến mọi người.

- Vâng. Chờ sự cộng tác sau 2 năm. Chúc cô mọi điều tốt đẹp.

-----------
Cùng lúc đó trong bệnh viện:

- Em thức rồi à?

- …….

- Con thấy trong người sao rồi? Khoẻ hơn chưa con?

- Dạ, đỡ rồi.

- Em uống sữa nha, anh đút em uống.

- ………..

- Kìa con, chồng con nó quan tâm, sao con ko ngó ngàng gì đến nó hết vậy?

- Chắc Vân còn mệt, ko sao đâu má ạ!

- Con uống sữa nha, chứ để đói ko tốt đâu con à. – muôn đời vẫn thế, trong mắt người mẹ con mình luôn nhỏ bé.

- Má kêu anh ta đi ra đi. Có mặt anh ta ở đây con ăn uống gì cũng ko vô. – cô quay mặt hướng khác.

- Con nói gì kì vậy. Mà… thôi, Sơn, vợ con đang mệt, con chiều nó chút đi.

- Má..

- Nghe má được ko? Chứ để con Vân nhịn ăn nhịn uống như vầy hoài sao má chịu nổi?

- Dạ.. – anh tiu nghỉu bước ra ngoài.

Nắng xuyên qua rèm cửa… gió đùa trên từng ngọn cỏ. Hôm nay trời trong xanh quá!

Thoáng trong gió nghe đâu đây tiếng thở dài.

- Con sao vậy? Có chuyện gì nói má nghe được ko?

- Dạ, ko có gì đâu. Má đừng lo.

- Con đừng dấu má. Má nuôi con lớn mà, ko lẽ con thế nào má ko cảm nhận được sao?

- ………

- Chuyện xảy ra hôm qua, má hiểu phần nào. Con yêu người phụ nữ tên My đó, đúng ko?

- Ơ..

- Con đừng lo, má ko có trách gì con đâu. Má lớn tuổi, từng trải rồi, đã va chạm với cuộc đời, ko lẽ chỉ việc này mà má ko thông cảm được với con sao? - người
mẹ vuốt mái tóc con mình, tình mẫu tử.. có gì thiêng liêng hơn?

- Con khổ quá má ơi.. hức – cô dụi đầu vào lòng mẹ khóc nấc như những ngày thơ bé.

- Ừ, con cứ khóc cho vơi bớt, rồi từ từ nói cho má nghe chuyện gì đang xảy ra, nha con.

- Dạ….

Cô chậm rãi kể lại sự việc của tháng ngày qua. Kể về những tháng ngày sống bên anh nhưng ko hạnh phúc trọn vẹn vì ko có tình yêu, kể lại cuộc gặp gỡ tình cờ với My, kể lại những giây phút cô hạnh phúc bên người cô yêu… người mẹ ko nói gì, chăm chú lắng nghe. Vì bà hiểu, ko có cách nào tốt hơn trong lúc này bằng cách giúp con mình giải toả nỗi lòng.

Cô kể xong, ngập ngừng ngước lên nhìn mẹ:

- Bây giờ má la mắng thế nào cũng được, nhưng con chỉ yêu My mà thôi, con ko thể nào sống chung với anh Sơn được nữa, con sợ mỗi khi đêm về phải nằm bên cạnh người đàn ông đó. Má hiểu dùm con, được ko?

- Ừ, má hiểu cho con mà. Má chỉ có mình con, ko thương con thì má thương ai bây giờ. Dù con có hư hèn hay bệnh hoạn thế nào thì con vẫn là con của má, ko thể chối bỏ được đâu con. – Bất giác người mẹ thở dài.

- Con xin lỗi má. Má đã lớn tuổi rồi mà con lại gây ra những chuyện làm cho má đau lòng, con….

- Không, má thông cảm được cho con mà. Má chỉ mong con của má luôn vui vẻ hạnh phúc, con là tất cả cuộc đời má, con hiểu ko?

- Dạ. Má… - cô dụi đầu vào lòng mẹ. Từ khi ba mất đi, hai mẹ con nương tựa vào nhau mà sống, cô thương mẹ bằng tất cả những tình cảm mà người con có thể có được.

- Gì con?

- Con hơi ngạc nhiên... ơ, sao.. sao má chấp nhận việc này dễ dàng thế?

- Có một sự thật mà má đã dấu con lâu lắm rồi. Lúc con còn nhỏ thì má ko nói vì con ko thể nào hiểu hết mọi chuyện. Con lớn 1 chút thì ba bỏ má con mình ra đi, má muốn giữ hình tượng ba trong lòng con nên chôn kín. Rồi con lấy chồng, má nghĩ càng ko nên nói ra, cái gì đã qua thì hãy cho vào quá khứ. Ai ngờ, ngày hôm nay con của má… - ánh mắt bà nhìn xa xăm, có cái gì đó đang sống lại trong lòng, nhắc lại kỉ niệm một thời con gái.

- Chuyện gì vậy má? Má nói con nghe đi, nói con nghe đi má…

- Con uống sữa đi rồi má mới nói. Bây cứ nhịn ăn nhịn uống hoài làm má đau lòng quá đi.

- Thôi, má kể trước đi.

- Ko, con uống trước đi, để ly sữa nguội hết rồi nè.

- Dạ.

Cô nâng ly sữa uống 1 hơi. Tâm trạng đã nhẹ phần nào, người mẹ đáng kính đã thông hiểu dùm cho những khuất tất cô đang mắc phải, cô phấn chấn lắm.

- Con uống xong rồi, má kể con nghe đi.

- Từ từ, bây làm gì mà dữ vậy. Để má nghĩ coi nên kể từ khúc nào.

Người mẹ ngồi cạnh bên, xiết bàn tay con gái mình rồi bắt đầu nói:

- Ngày xưa, má là cô gái ở nông thôn. Quê mình lúc ấy nghèo lắm, quanh năm suốt tháng chỉ sống với ruộng đồng, nhưng được cái là đậm tình làng nghĩa xóm. Năm đó má mới 20 tuổi, ở quê tuổi đó chưa có chồng thì ba mẹ đã lo ngay ngáy rồi. Bao nhiêu mối dạm hỏi má đều ko ưng, dù là con nhà giàu có hay danh giá thế nào đi nữa, vì má có.. có..

- Ơ, có gì?

- Má đã thương người khác con à.

- Còn ba con?

- Từ từ, kể phải có đầu có đuôi.

- Ngày đó má chơi thân với cô Trang.

- À, cái cô trong tấm hình mà má cất giữ rồi lâu lâu lại đem ra ngắm đó phải hông? – cô sực nhớ mẹ cô có một cuốn sổ nhỏ, trong đó có tấm hình một người con gái rất xinh. Thỉnh thoảng bà lại lấy ra ngắm, rồi khóc. Lúc ba cô còn sống, mỗi khi ông thấy bà như vậy thì đều la mắng, tỏ vẻ ko vui.

- Ừ. Là cô đó đó. Nhưng cô chết rồi, cũng đã lâu lắm… - có ánh sáng vội tàn trong ánh mắt.

- Hơ, má kể tiếp đi.

- Lúc đó mới lớn lên, má ko hiểu cái tình cảm dấu trong lòng là tình cảm gì. Mà ko hiểu sao má cứ thích quấn quýt bên Trang, cô lớn hơn má 3 tuổi, xa thì lại nhớ, lúc nào cũng muốn được nhìn thấy cô Trang nói cười. Má ko thể hiểu nổi, nhưng má cảm nhận được cô Trang cũng có tình cảm giống má, nên hai chị em suốt ngày cứ quấn quýt với nhau. Mặc kệ cho những bạn cùng trang lứa chồng con đùm đề, hai chị em cứ bên nhau, thời gian cứ thế qua đi, cho đến một ngày….

- ……………..

- Hôm đó là ngày rằm, trăng tròn lắm, ánh sáng lấp lánh trên khúc sông. Má với cô Trang ngồi bên nhau trên bờ sông vắng, không ai nói một lời. Bất chợt cô Trang nhoài người ôm má vào lòng, cô ko nói, ánh mắt cứ dõi theo cái gì đó xa xôi.. rồi cô thì thầm vào tai má: "Trang thương Tuyết lắm, thương bằng tình cảm gì cũng không thể hiểu nổi. Trang muốn nói lâu rồi nhưng sợ Tuyết tức giận, chỉ biết hơn bao giờ hết Trang rất cần Tuyết… Trang ko lấy chồng đâu, Trang ở vậy lo cho Tuyết suốt đời. Tuyết cũng đừng lấy chồng nha, có được ko?". – Má ngỡ ngàng, rồi thẹn thùng cúi mặt ko trả lời, chỉ đáp trả lại vòng tay của cô, một hồi sau má mới cất tiếng: "Em cũng thương chị lắm, em ko lấy chồng đâu, em chỉ cần chị thôi!". Đêm đó hai chị em ngồi đến khuya mới về nhà, gió sông cứ lồng lộng mang theo mùi thanh thanh của hoa lục bình, đến bây giờ má vẫn ko thể nào quên giây phút đó. Cái giây phút mà…. – bà bỏ lửng câu nói, giọt nước mắt lan tròn theo nếp nhăn trên khuôn mặt già nua.

- Vậy má… con… vậy còn ba?- cô sửng sốt, đây là điều má dấu cô bấy lâu nay sao?

- Được 2 tháng sau thì má nhận được tin sét đánh. Ông ngoại bắt gả má cho ba con. Ba con là dân ăn học ở TP, về quê chơi thì tình cờ nhìn thấy má rồi đem lòng yêu. Ông bà ngoại thấy má đã lớn, ba con cũng là người đàng hoàng nên ép gả. "Cha mẹ đặt đâu con ngồi đó", má ko dám cãi mà thấy trong lòng đau như dao cắt. Ngày người ta đến đặt đồ dạm hỏi, má cứ trốn trong buồng khóc miết. Má dấu kín, ko dám cho cô Trang biết. Ai ngờ rồi cũng tới tai, cô Trang cũng khóc, nhưng khóc ít. Cô tỏ vẻ cứng rắn khuyên má nên dằn lòng để lấy chồng cho vừa lòng ba mẹ. Má đâu có cách nào bước qua lễ giáo gia phong, đành cắn răng chấp nhận. 2 tháng sau đám cưới, má ko ngờ…

- Chuyện gì xảy ra? Cô Trang sao? Cô có đến dự đám cưới má ko?

- Trước 1 ngày, cô còn qua phụ dọn dẹp nhà cửa, nhìn cô tuy có buồn nhưng vẫn miệng nói tay làm, má cũng yên tâm phần nào. Biết đâu, hôm sau đám cưới, má cứ nhìn dáo dác kiếm mà chẳng thấy cô đâu cả. Vừa lạy tổ tiên xong thì má nghe ngoài khúc sông, nơi má và cô hay ngồi bên nhau có tiếng người huyên náo ồn ã, nghe loáng thoáng tiếng ai la là có người tự tử. Má thấy trong lòng bồn chồn, linh tính xấu.. - tiếng thở dài hiu hắt khi nhớ lại kỉ niệm đau lòng.

- Má vụt chạy ra, mặc cho mọi người ngăn cản. Đến nơi, má chết sững, người nằm đó chính là Trang. Cô uống thuốc rầy rồi lại nhảy xuống nước, mọi người cứu được thì quá trễ rồi. Má ko khóc, đứng chôn chân tại chỗ rồi ngất xĩu. Khi tỉnh lại thấy nằm trong phòng, bên ngoài đám cưới vẫn diễn ra ồn ào và náo nhiệt. Rồi má khóc, khóc nhiều lắm, khóc vì đau, đau như ai cầm dao xẻ từng mảng thịt trên người, đau ko thể nào chịu nổi.

- ……… - cô muốn nói gì đó, nhưng rồi lại thôi.

- Má theo chồng về TP làm dâu. Trước ngày đi, má qua thắp cho Trang nén hương. Mẹ của cô trao cho má một phong thư. Má mở ra, trong đó có tấm hình cô Trang thích nhất, cùng với dòng chữ phía sau: "Chúc Tuyết trọn vẹn hạnh phúc bên chồng. Trang sẽ ra đi để tình cảm tồn tại mãi với thời gian. Mạnh mẽ lên để tròn bổn phận làm dâu. Mong Tuyết sẽ nhớ mãi những tháng ngày ta bên nhau. Chào Tuyết!". Đọc dòng chữ đó mà nước mắt cứ tuôn rơi. Ba con là người nhạy cảm nên cũng cảm nhận được ít nhiều, vì thế ông ko vui mỗi khi thấy má xem tấm hình đó.

Cô lặng người. Thời son sắc của má cô đã bị chôn vùi như thế sao?