Chương thứ mười một: Người xưa

Đồng Sàn Dị Mộng

Chương thứ mười một: Người xưa

Chỉ trong vòng tuần lễ, với sự miệt mài cô đã nắm được tất cả tình hình trong thời gian qua. Đầu tuần sau, anh hẹn cô ra vào buổi tan sở để nói chuyện. Hai người gặp nhau ở quán café gần công ty cô làm việc:


- Anh đến lâu chưa? – cô kéo ghế ngồi xuống.

- Cũng vừa tới.

- Xin lỗi, em đọc xong hợp đồng rồi mới đi. Hơi trễ.

- Không sao.

Im bặt, ngập ngừng… không gặp nhau bao lâu mà như người xa lạ? Cô đưa ánh mắt nhìn mông lung, hôm nay cô cảm thấy ngại khi đối diện với người đàn ông này, cô tránh hay cô sợ khi nhìn vào mắt anh ta?

- Em dùng gì?

- Một cappuchino.

- Vừa tan sở chưa ăn gì, em uống cà phê ko sợ mệt sao?

- Không sao, dạo này em uống cũng quen rồi. Uống để tỉnh táo mà làm việc.

- Nhưng bây giờ hết giờ làm việc rồi. – anh ngập ngừng, cũng như mọi lần, anh ít khi nào từ chối điều cô muốn, đơn giản, anh yêu cô!

- Một cappuchino. – cô mặc, đưa tay gọi phục vụ.

- Một cam vắt. Cám ơn.

Anh nhìn cô, ánh nhìn vẫn âu yếm tràn đầy yêu thương như ngày nào. Nhưng, cô lảng tránh sự yêu thương ấy.

- Hôm nay anh hẹn em ra có việc gì?

- Ơ, chỉ là trò chuyện với nhau thôi. Em khoẻ hẳn rồi chứ? Mấy ngày nay anh bận quá ko ghé thăm em được.

- Em cũng khoẻ. Có việc gì, anh nói đi. Đừng vòng vo, anh biết em ko thích vậy mà.
Câu chuyện gián đoạn, người phục vụ bưng nước tới.

- Anh có nhờ má nói với em về việc em về nhà, em nghĩ sao?

- Về nhà? Nhà nào? – cô hững hờ.

- Thì nhà của 2 vợ chồng mình. Trước giờ em ở đó mà.

- À.. chuyện đó, chuyện đó em chưa nghĩ tới. Em nghĩ mình cần ở nhà má để thanh thản trong tâm hồn.

- Nhưng, hơn bao giờ hết, anh tha thiết mong em quay về. Anh.. anh nhớ em lắm! – dịu dàng, ngọt ngào, đúng như bản tính anh trước giờ.

- Thanks, cám ơn tình cảm anh dành cho. – cô nhếch mép cười khẽ.

- Anh hiểu, em còn giận anh vì chuyện vừa rồi. Anh biết mình sai, mình có lỗi khi thô bạo với em. Nhưng, chỉ vì yêu em nên anh mới làm thế.

- I see.

- Anh không cần em vui vẻ như xưa. Anh chỉ mong em quay về nhà, anh chỉ mong được nhìn thấy hình bóng yêu thương sau mỗi buổi tan sở. Em đi rồi, anh cô đơn trong căn nhà rộng rãi ấy lắm.

- …. – cô cười mỉm.

- Em quay về nha, điều kiện gì em đưa ra, anh cũng chấp nhận cả.

- Tin được sao anh?

- Trước giờ anh có sai lời với em chưa?

- À, cái đó thì chưa, nhưng…..

- Anh hy vọng em suy nghĩ lại.

Tích tắc.. tích tắc… từng giây trôi qua. Không gian xung quanh yên tĩnh bởi lớp kiếng cách âm. Hôm nay quán vắng người.
5p… 10p… 20p… 30p:

- Ok, em nghĩ lại. Nếu em về, anh sẽ chuẩn bị phòng riêng cho em chứ?

- Ý em là?

- Em về nhưng mình sống riêng anh ạ! Sống riêng, 2 thế giới riêng trong 1 ngôi nhà, anh chịu không?

- Sống riêng? Em…

- Nếu muốn em quay về, chuẩn bị sẵn căn phòng có đầy đủ tiện nghi sinh hoạt, em sẽ về và ở trong căn phòng đó.

- Được, chỉ cần em đồng ý. Vậy chừng nào em sẽ về?

- Khi nào anh chuẩn bị xong.

- Thứ tư? Ok?

- Kịp chứ?

- Được, ngày mai anh sẽ nghỉ một ngày để mua vật dụng và dọn phòng cho em.

- Ok, thứ 4 gặp.

Cô về nhà, nói với má cuộc trò chuyện vừa rồi. Bà không ý kiến, bảo cô đã lớn, tự quyết định được. Đêm đó, cô đứng giữa hai dòng suy nghĩ. Cô phân vân, tự hỏi mình có sai khi đồng ý với anh? Quay về đó, đối diện con người ko yêu, đối diện con người từng làm cô đau khổ về thể xác lẫn tinh thần? Cô không muốn, nhưng con danh nghĩa vợ chồng? Người ngoài nhìn vào, họ nghĩ thế nào đây?

Cô mở laptop, online, đầu tuần, mail mới. Cô luôn mong đến ngày đầu tuần để….Khẽ run khi thấy địa chỉ mail của My, cô hân hoan đọc mail. Trong mail, lời lẽ My tràn đầy yêu thương, lo lắng và nhớ nhung. Đây là mail thứ 2 gởi cho cô, vẫn là dặn dò cô giữ sức khoẻ, kể về cuộc sống bên kia và tràn đầy lời lẽ yêu thương. Hôm nay có kèm theo file ảnh, hình My đang giỡn với đồng nghiệp. My ốm nhiều, cô thấy xót lắm. Duy chỉ có nụ cười là không thay đổi, bất chợt cô bật khóc khi nhớ về thời gian qua. Ừ thì, dù mạnh mẽ thế nào cô cũng chỉ là người đàn bà….

Chiều thứ 4, anh lăng xăng giúp cô xách đồ vào phòng. Anh chu đáo. Căn phòng rất đầy đủ: tủ áo,máy điều hoà, tủ lạnh, bàn trang điểm, giường nệm. Drap và rèm cửa đều hài hoà với màu sơn tường, tông màu cô thích. Cô đưa mắt nhìn quanh, rất gọn gàng, chỉ cần xếp quần áo đồ đạc vào là ổn.

- Cám ơn anh. Em tự sắp xếp được.

Anh định bước ra, bỗng:

- À.. anh này!

- Huh?

- Anh đem tấm hình này về bên phòng anh đi. Để đây vô ích thôi, em cho nó xuống gầm giường đấy.

Anh ngạc nhiên, thoáng buồn rồi lại cẩn thận gỡ tấm hình cưới 2 người xuống, quay đi. Cô dâu, chú rể trong tấm ảnh cười rất tươi vì hạnh phúc. Còn cô với anh hiện giờ, sao…..

Đêm đến, ngã vật ra giường, cô ngẫm nghĩ: "Giờ này My đang làm gì nhỉ? Nhớ đến cưng không nè? Ngủ ngon My nha!" Nghĩ một mình, cười mỉm một mình rồi lại tủi thân một mình. Nỗi cô đơn len lỏi cả vào trong giấc ngủ, dằn vặt người ta ngay cả trong giấc mơ.

Thắm thoát cũng đã 1 năm trôi qua. Trong căn nhà ấy, đôi khi cô tự hỏi ai sẽ là cái bóng của ai? Cô hay anh đang lặng lẽ đi về? Có lẽ anh đã chán chường vì cảnh ở chung nhà mà như người xa lạ. Cô ở trong bếp, anh đi vào, cô bỏ lên phòng khách, anh lên phòng khách thì cô đi lên lầu thắp nhang, anh tìm lên lầu, cô bỏ vào phòng ngủ. Cửa sập lại, chỉ kịp nghe tiếng anh: "Em…" Sự việc như thế kéo dài suốt năm trời, anh mệt mỏi, nản lòng cũng đúng thôi! Thật ra, cô hiểu, nhưng…. Cái gì đó ức chế trong lòng, có những khi cô muốn trò chuyện với anh thật bình thường thì lại nhớ đến khi anh đánh cô, nhớ đến những lời xúc phạm với My, giận nên lại thôi. Nói cô nhỏ nhen? Cứ cho là vậy, cô ghét ai xúc phạm người cô yêu.

1 năm, 365 ngày, không ngày nào cô thôi nhớ về My. 1 năm, ko dài, ko ngắn, mọi kỉ niệm thật đẹp đẽ hiện ra trong từng giấc mơ như vừa xảy ra ngày hôm qua. Cô thường xem ảnh My, rồi thì thầm, thì thầm lời nhớ, lời yêu.. và cả lời hờn trách: "Sao My lâu về thế? Có biết người ta nhớ My đến mức nào hay không? Có biết mỗi ngày trôi qua, tình yêu người ta dành cho My càng nhiều hơn không?". Trách yêu, để tự mình hiểu rằng: mình yêu người ta nhiều lắm. My đều đặn mỗi tuần đều gởi mail, mỗi tháng đều gởi hình và nữa tháng đều điện thoại. Lúc đầu, cô nghe điện thoại ngoài phòng khách, đôi khi lại khóc, anh nhìn thấy tỏ vẻ không vui, cứ đi ra đi vào mặt nặng mày nhẹ. Ghét, cô cho lắp hẳn điện thoại có số riêng, đem computer vào phòng riêng cùng internet. Anh tức lắm, nhưng không nói năng gì được.

Tất cả vật dụng ấy đều do khả năng tài chính của cô mà ra. Anh và cô tuy ở chung một nhà, nhưng thôi "góp gạo thổi cơm chung" lâu lắm rồi. Tiền điện, nước, internet đều share sòng phẳng. Có khi anh trả, cô lại nhất quyết gởi lại phần mình cho bằng được, anh buồn! Trong lòng người đàn ông đó, sự yêu thương, nỗi hờn, tủi, ghen tức cứ dồn nén, vợ anh đang yêu người khác, hay chính xác là đang ngoại tình trước mũi mà anh lại không thể làm gì, gần như là bất lực trước việc này. Đến một ngày, sinh nhật cô. Nghe điện thoại của My xong, 7h tối, cô trang điểm nhẹ rồi đi với đồng nghiệp đến 2h sáng mới về. Mở cửa, mùi rượu, anh ngồi đó mắt vằn lên sự giận dữ. Cô không quan tâm, định đi vào phòng thì anh gọi giật giọng:

- Em đứng lại cho anh.

- Anh say rồi, ngủ đi. Em mệt, sáng mai nói chuyện sau.

- Đứng lại, anh muốn nói chuyện với em.

- Có gì sáng mai. – cô quay mặt, bất chợt bị kéo giật mạnh về sau.

- Tại sao em hờ hững với anh vậy hả? Dù sao anh cũng còn là chồng em, CHỒNG EM, em có biết không? – anh dồn cô vào góc tường.

- Biết, biết chứ, biết nên mới chấp nhận về lại đây, không thì đi lâu lắm rồi!

- Quá đáng… trong mắt em anh còn là cái gì?

- Người, chứ không lẽ ma quỉ?

- Em học cách nói chuyện ấy từ khi nào? HẢ? – nghe những lời nói ấy, tức càng tức hơn.

- Lâu rồi. Từ cái lần anh đánh tôi đó, nhớ ko?

- Chứ ko phải từ khi cô yêu con quỉ đó rồi trở mặt với tôi?

- Dùng từ cẩn thận, nếu không đừng trách tôi. – cô lách người ra tính bỏ đi.

- Cô… - anh nhào tới.

- Sao? Anh muốn đánh tôi à? Đây, đánh đi, tôi đứng cho anh đánh này. Chẳng phải anh đã đánh để giết luôn con mình rồi đó hay sao? – cô đứng lại, vẻ mặt bất cần.

- Ưh… - nghe đến đó, anh chùn tay.

- Ko đánh thì tôi đi, đừng kêu!

Cô vào phòng, bỏ mặc anh ngồi ôm đầu, lần đầu tiên từ khi trưởng thành, anh khóc! Tuổi thơ anh quá nhiều bất hạnh. Lên 5 ba mất trong tai nạn xe cộ, lên 6 mẹ bỏ đi lấy chồng khác, nội ngoại không nhìn nên đưa anh vào cô nhi viện. Anh nỗ lực đi trên đôi chân mình để đạt được vị trí ngày hôm nay. Vật chất, người đàn ông ấy không thiếu, chỉ thiếu tình thương. Cứ ngỡ lớn lên sẽ êm ấm, sẽ hạnh phúc trong mái ấm gia đình. Mà…..

Sau lần cãi nhau, anh và cô càng ít lời hơn. Thưa hẳn những câu chào hỏi xã nhau, thưa hẳn những lần đụng mặt nhau trong nhà, cô làm về thì ở miết trong phòng, chỉ ra khi cần thiết. Tan sở, anh đi với đồng nghiệp đến khuya mới về, lần nào cũng có hơi men. Thỉnh thoảng cô có nói: "Anh cẩn thận sức khoẻ!", vậy thôi! Đôi lần cô viết đơn ly dị, anh không kí. Anh cố gắng chối bỏ lý do cô đưa ra, anh cố níu kéo, dù chỉ là chút hy vọng mong manh. Anh thầm mong ngày nào đó cô trở lại là cô, người vợ ngoan hiền ngày xưa, để tiếp tục cùng anh vun vén mái ấm gia đình. Ừ thì, cứ hy vọng, rồi một ngày không xa sẽ biết đó là tuyệt vọng!

Qua vài lần mâu thuẫn, rồi lại thôi, tình hình chẳng khá lên hơn. Đã gần hai năm rồi, cô vẫn "đóng băng", anh thật sự mệt mỏi. Dường như tất cả tình yêu, tất cả sự nồng nàn cô đã dành trọn cho người phương xa, mong mỏi ngày người ấy quay về đôi lứa lại hạnh phúc bên nhau.
Còn khoảng 2 tháng nữa My về, cô vui ra mặt. Cô đếm từng ngày, gạch bỏ từng con số trên tờ lịch. Thỉnh thoảng đứng thẩn thờ ngoài ban công, mường tượng đến cảnh đón My ở sân bay, lúc đó cô sẽ thế nào nhỉ? Vui cười hay lại bật khóc đây? Nếu cười thì hay, cô muốn My thấy cô vui vẻ và khoẻ mạnh. Nhưng nếu bật khóc thì sao? Thế nào My cũng lau nước mắt rồi cười cô trẻ con cho xem. Nghĩ một mình, tủm tỉm cười một mình. Thư kí cô trêu: "Dạo này chị Vân lạ quá nha. Cứ tủm tỉm cười hoài, có tin vui hả chị?"

Cô ỡm ờ, lại cười! Thời gian xa nhau là thời gian cô phấn đấu nhiều nhất. Cô đang đứng ở vị trí đáng nể trong công ty, ban giám đốc xem trọng và sợ "vuột mất" cô, người phụ nữ có năng lực giải quyết vấn đề rất xuất sắc và khả năng quyết đoán cao đến mức đang kinh ngạc. Có ai hiểu đó là nhờ động lực của tình yêu thúc đẩy, trong cô luôn tự nhủ phải cố gắng nhiều hơn nữa để xứng với người cô yêu.

Bỗng một tuần trước khi về My gởi mail, lời lẽ khá buồn, đại loại là khoá học có vấn đề nên My không về bây giờ được, phải dời lại thêm 1 năm nữa để hoàn tất chương trình. Đọc mail, nụ cười vụt tắt trên môi. Cô hụt hẫng theo từng con chữ trong thư điện tử. Buồn, ừ, cô buồn. Thêm 12 tháng trời mong nhớ, sao trớ trêu vậy nè? Đếm từng ngày, từng ngày rồi từng ngày đó nay dài thêm ra, mệt mỏi!

Thứ 3 tuần sau, đúng ra giờ này cô phải ở phi trường đón My, giờ lại ngồi trong văn phòng thẩn thờ cùng những con số. Đang chăm chú vào màn hình vi tính thì điện thoại reo, bản Because I Love U quen thuộc ngày nào, cô mở điện thoại, bỗng dưng sững sờ vì màn hình hiện lên số di động quen thuộc của My và hình My đang nhìn cô cười âu yếm. Hai năm, hai năm rồi cô không được thấy tấm ảnh này, số điện thoại này hiện lên trên cell phone. Thân thiết quá, gần gũi quá! Nhưng người ở đầu dây kia đã off, cô càng thêm thẩn thờ: "Chắc ai trêu mình đây. My chưa về, sao gọi cho mình được?". Thẩn thờ trong giây lát, cô tiếp tục làm việc.
Trời hơi u ám, một mùa mưa nữa sắp đến.

- Alô, Vân nghe!

- Thưa chị có người cần gặp. – giọng thư kí.

- Ai vậy em? Có hẹn trước không?

- Dạ, không có, em cũng không biết người này là ai nhưng rất muốn được gặp chị.

- Ok, em mời vào đi!

Tiếng gõ cửa:

- Cửa không khoá, mời vào!

- Dạ, lối này ạ. – thư kí đóng cửa quay ra.

Không có lời đáp, chỉ có tiếng bước chân tiến lại gần. Cô đang kí tên lên xấp hồ sơ, chưa vội ngẩng đầu:

- Mời anh ngồi.

Không lên tiếng. Cô kí xong tờ giấy cuối cùng, ngẩng lên định xem ai, sao chẳng thấy người đàn ông này trả lời.

Cạch… cây bút trên tay rơi xuống bàn, vang lên tiếng khô khốc. Tưởng chừng đang mơ, cô không dám tin đây là sự thật. Bước ra khỏi bàn, một tay che mặt kềm nén cảm xúc, cô từng bước tiến đến đối diện người khách, run run bàn tay vuốt nhẹ theo từng đường nét trên khuôn mặt người ấy rồi..

- My…. – tiếng gọi vỡ oà trong cảm xúc nghẹn ngào.

Cô ôm chầm My vào lòng, gục đầu lên bờ vai thân quen, những giọt nước mắt vui mừng cứ lăn tròn trên má. My khẽ khàng vuốt mái tóc cô, nâng nhẹ cằm rồi lau vội cho cô dòng nước mắt:

- Cưng khờ quá, đừng khóc! My về bên cưng rồi, cưng không vui sao?

- Vui.. Vân vui lắm! Vui lắm…. – cô càng xiết chặc My hơn trong vòng tay mình.

-................. – My không nói, chỉ lặng lẽ vòng tay qua người cô, cảm nhận hơi ấm từ thân thể người yêu trong hạnh phúc và xót xa khi thấy bờ vai cô gầy guộc.

Im lặng, cả hai im lặng để cảm nhận niềm vui sướng đang tràn dâng mạnh mẽ. Từng giây tíc tắc trôi, rồi… một nụ hôn kéo dài bất tận, hôn cho thoả nỗi nhớ thương sau bao ngày xa cách, hôn để biết người đã về bên ta, và hôn để hiểu rằng ngọn lửa tình yêu ngày nào nay sẽ tiếp tục bùng cháy và thắm đượm hơn xưa.

Mưa… mưa quất ràn rạt vào khung cửa sổ, gió mang theo cái lành lạnh nao lòng. My kéo cô ra bancông, ôm cô trong tay mà mắt nhìn xa xôi: "Ở phương trời xa ấy,
My nhớ mưa Việt Nam, nhớ đến da diết. Nhớ đến mùa mưa ngày nào, mình có nhau trong vòng tay. Nhớ… nhớ lắm! Nhìn mưa xứ người rồi tự hỏi: "Người My yêu có nhớ mong gì đến kỉ niệm xưa ấy?"… Nhớ không em?" Cô dụi đầu vào lòng My, nhỏ nhẹ: "Nhớ.. Trọn đời này Vân không bao giờ quên, không bao giờ quên mùa mưa năm đó, mưa đã mang My đến bên đời Vân… và mùa mưa này mình được bên nhau trong tình yêu nồng cháy. Vân hạnh phúc lắm My ơi!". Nụ hôn hoà cùng cung đàn mưa. Hôn trong mưa và ôm nhau trong mưa, họ đứng đó, đếm từng hạt mưa bay, từng giọt.. từng giọt đua nhau rơi… nhiều như tình yêu họ đang dành cho nhau.

Tối đó, My rước cô đi ăn. Lúc cô đi, 7h tối mà anh chưa về. Từ sáng đến giờ cô cứ cười mãi không thôi, nỗi hân hoan hiện rõ lên nét mặt. My cũng vậy, cười nói suốt. Đúng rồi, vui là phải thôi…!

Lúc ăn, cô trách My:

- My kì lắm, dám chọc người ta. Nói là 1 năm nữa mới về, làm Vân buồn cả tuần lễ nay. Ghét My ghê!

- Hì hì, định tạo cho cưng bất ngờ mà. Sorry mà! Dù sao cũng về rồi, Vân không vui sao nè? Không vui My đi nữa nha.

- Ừ, ko vui, đi đâu thì đi đi. Biết người ta nhớ, người ta mong mà còn….

- Vân nói đó nha. Ok, mai vào nói giám đốc cho đi thêm 2 năm nữa, để cho cưng vừa lòng. – My vừa nói vừa cười.

- Đi nữa thì đừng về. Vân cũng đi luôn cho My coi.

- Đi đâu?

- Đi tu, được chưa?

- Sao đi tu? – My ngạc nhiên trước câu trả lời.

- Đời ko còn ý nghĩa thì lánh đời chứ sao? – cô hờn dỗi.

- Ha ha, đi tu để quyến rũ ma-sơ hay sao vậy nè? Định phá đường tu của người ta hay sao vậy? – My nói xong thì ôm bụng mà cười.

- Coi kìa, cười… giận luôn cho coi!

- Thôi mà, giỡn tí. Cưng ăn nữa đi, cưng ốm nhiều lắm đó.

- Thương yêu gì mà cưng, Vân lớn hơn My đó nha!

- Hì hì, hông biết, làm người yêu của tui là tui kêu bằng cưng hà.

Ăn xong, My chở cô đi dạo mát. Đi ngang bến Bạch Đằng, My vừa quay lại nói thì cô cũng lên tiếng:

- Hay mình dừng ở đây nha? – câu nói trùng hợp làm cả hai cười khúc khích.

My gởi xe. Cô bước ra bến sông, đứng khoanh tay nhìn dòng nước lững lờ trôi. My đến sau lưng, nhẹ nhàng vòng tay ôm eo, gác cằm lên vai cô: "Cưng đang nghĩ gì vậy? Cho My biết đi!" "Nghĩ về lần đầu tiên Vân trong vòng tay My, cũng tại nơi đây.. thời gian nhanh quá nhỉ" "Ừ.. nhanh" Gió sông lồng lộng mang theo mùi thanh thanh khó tả. Vẫn như hai năm trước, ánh đèn đường vàng vọt, hiu hắt soi lên bóng hai người đang quyện vào nhau. Nhưng hai năm sau, bây giờ, họ đã là của nhau, cả thể xác lẫn linh hồn.

-

Trước khi về mấy ngày, My nhờ người nhà lên Tp sắp xếp ổn định cả. My vẫn ở chỗ cũ và đi chiếc xe cũ. Tóm lại không có gì thay đổi nhiều so với hai năm trước. Duy nhất, có lòng người thay đổi!

Khoảng 11h My đưa cô về. My cũng cần nghỉ sớm sau chuyến bay dài. Hôn tạm biệt, nhìn bóng My khuất xa, cô mở cửa bước vào nhà. Trong nhà không mở đèn, hình như anh chưa về? Bỗng, cô nghe có tiếng động trong phòng anh. Có ánh sáng hắt ra từ trong phòng, cửa phòng không đóng. Cô không quan tâm, định đi vào phòng mình thì nghe âm thanh khó chịu. Tò mò, cô bước đến xem, trước mắt cô là hai cơ thể trần trụi đang quần nhau trên giường, những âm thanh phát ra làm không gian xung quanh thật gợi dục. Cô vô tâm trước cảnh ấy, cảnh mà người đàn ông cô gọi bằng chồng đang hùng hục trên cơ thể cô gái khác. Cô không cảm xúc, không ghen cũng chẳng chút tức giận.

Định quay đi, vô tình làm rớt chùm chìa khoá, nghe tiếng động hai cơ thể trên giường giật mình dừng cuộc chơi. Anh hoảng hốt khi nhìn thấy cô, bối rối kéo mền che lại, người con gái mắc cỡ quay nơi khác. Ánh mắt bình thường, hơi khinh bỉ, cô lướt qua rồi nhếch mép cười mỉm, nói: "Có làm gì thì cũng kín đáo tí. Không cần phô diễn vậy đâu. À này cô gái, cô rên hơi to đấy! Vào nhà người lạ thì phải kềm chế mình tí chứ.", rồi cười to quay đi.Sập cửa phòng, người cô bức rức lắm, thú thật là những âm thanh kích dục khi nãy có ảnh hưởng ít nhiều đến cô. Dù sao thì… cũng xa nhau 2 năm rồi mà. Phân vân giây lát, cô call My:

- Alo, My hả?

- Yes, cưng. Không ngủ được hay sao mà gọi cho My vậy nè?

- Vân qua nhà My nha, chịu không?

- Bây giờ? Hihi, bộ nhớ tui lắm hả? – My cười vang trong điện thoại.

- Ừ nhớ. Bây giờ có cho Vân qua không, nói đi.

- Cho, hồi nãy định nói Vân ngủ lại mà My hơi ngại, nên thôi. Ok, thay đồ đi, My qua rước.

- Thôi, Vân đi taxi được rồi.

- Đừng, đi taxi My không yên tâm đâu. Chuẩn bị đồ mai đi làm luôn đi, 15p sau My qua tới. Cưng đợi nha!

- Ok, chút gặp My ha.

Off phone, xếp lại đồng phục, lấy lọ nước hoa cùng ít mỹ phẩm bỏ vào giỏ, cũng vừa đúng lúc My nhá máy báo hiệu My qua tới. Cô ra, phòng anh đã khép cửa kín. Cười một mình rồi khóa cửa nhà. Xe lướt đi. Vài tiếng chó sủa vang đâu đây trong hẻm vắng.