Chương thứ mười hai: Yêu thương

Đồng Sàn Dị Mộng

Chương thứ mười hai: Yêu thương

Buông nhẹ, chiếc áo đầm ngủ ôm gọn theo đường cong trên cơ thể. Chấm ít nước hoa, cô bước vào phòng ngủ. Cô vừa nằm lên giường.. tách, phòng ngủ mờ ảo trong ánh đèn hắt qua khung cửa sổ.

My vòng tay qua ôm eo cô, ghì sát vào người mình. Cô chưa kịp phản ứng, My đặt vội lên môi cô nụ hôn mời gọi. Không còn nhẹ nhàng theo từng động tác vuốt ve, không chậm chạp trong vòng tay ôm ấp, mà là mãnh liệt, là cuồng nhiệt trong bàn tay tham lam ve vuốt, là tiếng rên đầy khoái cảm trong cuộc mây mưa.

Đêm đó, căn phòng nhà My rừng rực lửa yêu đương.

----------

Đêm khoái lạc rồi cũng qua, ngày làm việc căng thẳng rồi cũng hết. Cô về nhà vào chiều hôm đó, ko có ai, có dòng nhắn gửi ngắn gọn: "Anh đi công tác, tuần sau về."

Huýt sáo vu vơ điệu nhạc nào đó, cô đi tắm rồi điện thoại cho My rước đi ăn.

Lại hết 1 ngày......
----------
Mọi việc cứ êm đềm trôi theo quĩ đạo, cho đến 1 buổi chiều:

-Anh sẽ qua Sing làm việc rồi định cư bên đó. Thật lòng anh không muốn đi, em hiểu là anh còn yêu em nhiều lắm mà. Chỉ cần em nói 1 tiếng, anh sẽ từ chối lời đề nghị đó.

-Anh nên đi, điều đó tốt cho tương lai của anh mà. Em thế nào, suốt thời gian qua anh cũng hiểu, đừng níu kéo trong tuyệt vọng anh à.

-Em... trong em, anh ko còn là gì nữa, phải ko?

-À, còn! 1 người bạn - cô mỉm cười.

-Ừ, bạn....

Nắng thôi đùa trên mảng cỏ trong công viên. Nhường chỗ cho cơn gió chiều xào xạc thổi lá khô bay...

-Nơi này.. lần đầu tiên chúng ta hẹn hò, đúng ko anh?

- Ừ, hôm đó anh cũng ngồi trên chiếc ghế này... và cũng tại nơi này anh cầu hôn em. Sao giờ đây xa quá! - giọng anh miên man buồn.

-Thời gian làm thay đổi mọi thứ anh ạ. Nghĩ về tương lai đi anh. Tương lai anh đang chờ anh bên Sing, đừng níu kéo cái quá khứ đau buồn ở đây nữa. Vả lại... em không còn xứng đáng với anh đâu. - cô quay mặt đi.

-Ko. Ko gì là xứng đáng hay ko xứng đáng cả. Tình yêu có lý lẽ riêng của nó, đúng ko em?

-Dạ...

-Em đã lựa chọn, anh mong em hạnh phúc với sự lựa chọn của riêng mình.

-Vâng, em sẽ cố.

-Vậy... mai anh sẽ kí hợp đồng. Chắc khoảng nữa tháng sau anh đi.

-Anh hãy làm gì mà anh cảm thấy tốt nhất. Thế nào đi nữa... em ủng hộ anh!

-Cám ơn em. - ánh nhìn xa vắng.

-Ngồi lại nơi kỉ niệm này, em thấy vui vui. Quá khứ nên trân trọng và cất giữ nó đi như 1 kỉ niệm thật đẹp, anh ha. - mỉm cười.

-Anh... anh có thể nắm tay em, lần cuối, được ko?

-Hihi... nghe anh nói, em nhớ lại lần đầu mình mới quen. Được, ko gì đâu anh. - cô đưa tay, gần giống cái bắt tay khách sáo hơn là nắm tay thân mật.
Anh nắm tay cô, xiết chặc. Bàn tay mềm mại, ngón tay thon thon... bất chợt anh nghe khoé mắt cay cay. Quay vội đi... gió vô tư đùa trên tượng đá vô tâm. Yêu rồi đau!

Trong công ty gần đây cứ xôn xao bàn tán chuyện của cô. Hình như là có người nào đó vô tình nhìn thấy cô ôm eo My tình tứ trên đường. Cô phớt lờ, phớt lờ tất cả. Đến với My, cô chấp nhận đối đầu với mọi khó khăn cơ mà.

Tòa xử ly hôn. Đêm trước khi đi, cô phụ anh sắp đồ vào valy, dù sao thì cũng sắp kết thúc rồi. Phủi bụi mờ trên khung hình cưới, anh đặt vào valy. Xếp gọn những album hình chụp ngày bên nhau, anh thẩn thờ. Lén nhìn dáng anh từ phía sau, cô nghèn nghẹn. Ngày đưa anh ra phi trường, nắng giăng đầy trên các nẻo. Ôm cô vào lòng, vuốt nhẹ mái tóc, anh thì thầm:

-Giữ gìn sức khoẻ em nha. Anh luôn cầu mong mọi điều tốt đẹp nhất sẽ đến với em. Nhớ một điều: anh mãi yêu em... yêu nhiều lắm!

-Anh cũng vậy. Cẩn thận sức khoẻ, làm việc tốt. Em mong anh gặp người tốt hơn em. Anh xứng đáng để nhận lấy niềm hạnh phúc đó.

Anh khuất sau phòng cách ly. Bước ra xe mà nghe lòng nhoi nhói, xa cái gì đó thân quen lắm.

Anh đi được thời gian, cô dọn qua ở hẳn với My. Căn nhà khóa cửa để đó, cô dự định bán nhưng nghĩ đi nghĩ lại rồi thôi. Khi yêu, nhìn đâu cũng thấy tốt, thấy đẹp. Đến khi dọn về ở chung rồi mới nhìn thấy được tất cả những tật xấu của nhau. Cô hiểu điều đó, My hiểu điều đó, cả hai cố gắng dung hòa để hạnh phúc hơn. Tình yêu nào mà không sóng gió?

Đêm Noel, My ôm cô vào lòng:

-Mình có con nha, được không?

-My đùa... hi hi, sao có con được nè? - cô mắc cỡ dụi đầu vào lòng My.

-Mình có khả năng tài chính, lo gì mà không được hả em?

-Em....

-Em sao? Thấy thế nào thì cứ nói, My muốn nghe ý kiến của em mà.

-Dạ, thì... thì.... dạ, có con!

-Vậy nha, em hứa đó nha. Mai My đi liên lạc với bác sĩ. - My mừng rỡ reo lên.

-Dạ, hứa!

-Yêu quá đi!
----
Bệnh viện phụ sản:

-Tôi có thể giúp cô đây có con, nhưng....

-Nhưng sao bác sĩ?

-Về vấn đề pháp lý, tôi xin nói trước, các vị hãy tự chịu trách nhiệm.

-Bác sĩ đừng lo, chuyện đó tự chúng tôi sẽ lo liệu trên mặt luật pháp.

-Vậy thì được. Tôi đã kiểm tra sức khoẻ của cô đây, rất tốt để có thể mang thai. Tất cả chuẩn bị xong, đây là giấy hẹn, vào ngày này cô hãy đến, chúng ta sẽ bắt đầu.

-Vâng, cám ơn bác sĩ, chúng tôi về!

Tốt. Người cha mãi là một ẩn số.

-----
Cô mang thai, bụng tròn tròn sau áo đầm nhìn xinh lắm. Mọi người trong công ty nhìn mà ko nói, nghe loáng thoáng: "Chồng đi rồi sao chỉ lại có thai? Kì vậy?"

------

Cô chuyển dạ vào ban đêm. Nhìn My luống cuống đến tội nghiệp. Đưa cô vào bệnh viện, ở ngoài chờ mà My đứng ngồi không yên.

-Con ngồi xuống đi, không có gì đâu. Con đi qua đi lại hoài má chóng mặt quá hà! - bác gái cũng có mặt ở đây từ đầu buổi.

-Con lo quá má ơi. Hồi nãy thấy Vân đau, con xót quá hà.

-Con này ngộ, đẻ mà ko đau?

-Con biết, nhưng....

-Từ từ, đừng có gấp. Mà sức khoẻ con Vân ra sao? Bác sĩ nói thế nào?

-Dạ, thì suốt thời gian Vân mang thai tụi con theo dõi đều đặn lắm. Thai phát triển tốt mà sức khoẻ của Vân cũng rất tốt, hồi nãy bác sĩ nói rất ok mà.

-Vậy được rồi, lo gì nữa? Ngồi xuống dùm má cái, má nhức đầu quá rồi nè.

-Dạ, ngồi.

Y tá đẩy cửa bước ra, trên tay có bế 1 em bé:

-Người nhà của cô Vân đâu ạ?

-Tôi, tôi... - My vội vàng chạy tới.

-Chúc mừng mọi người, mẹ tròn con vuông. Một bé gái ạ.

-Con thấy chưa. Có gì đâu mà nãy giờ luống ca luống cuống. Đâu, đưa ngoại bồng cái coi. - bác gái đỡ bé từ tay cô y tá.

-Xinh ghê ta ơi. Đáng yêu quá - My dùng ngón tay vuốt nhè nhẹ lên má con.

-Chị được đưa vào phòng, mọi người có thể vào thăm được rồi, phòng số 101.

-Cám ơn cô, phiền cô quá.

-Dạ, xin phép được bồng em bé vào để gần mẹ - cô y tá quay đi.

Bước vào phòng, cô nằm đó, vẻ mặt xanh xao mệt mỏi nhưng có nét gì đó rất hạnh phúc. My bước lại gần giường bệnh, ngồi xuống hôn nhẹ lên trán cô:

-Cám ơn cưng! Cám ơn cưng đã mang đến cho My niềm hạnh phúc nhất trên đời này.

Cô mỉm cười yếu ớt rồi thiếp đi trong tay My.

Mấy ngày sau đó My như con thoi, hết bệnh viện rồi đến nhà, chạy ngược chạy xuôi nhưng trên miện lúc nào cũng cười tươi lắm.

------

Từ ngày có baby, bận rộn hơn nhiều. Giờ giấc sinh hoạt đảo lộn cả. Nữa đêm em bé khóc, chỉ tội nghiệp cho My.10 lần như 1, mắt nhắm mắt mở lại gần dỗ con, cô thì ngủ say sưa chẳng biết gì.

Rồi cũng ổn thôi.

------


Cũng trong căn nhà đó, 20 năm sau.....

Ngày hôm đó nắng đẹp, trên sofa có 2 người phụ nữ bên nhau, tay trong tay, hạnh phúc lắm.

-Sáng giờ con mình đi đâu nhỉ?

-Nó xin đi chơi với bạn, chắc tí nữa về ngay. Nó đi rồi em với My mới rảnh mà đứng tắm nắng như vậy, có nó ở nhà thì đời nào được.

-Hì, thì con nó nghịch ngợm.

-Nghịch gì kì, lựa lúc 2 má nó ôm nhau là nhảy vào chính giữa. Phá quá!

-Hihi, thì ra cưng ganh tị với con.

-Ừ, ganh tị đó. Ai biểu My ôm nó nhiều hơn ôm em.

-Thôi mà, lớn rồi, người ta cười cho. - My hôn nhẹ lên môi cô.

Cách, tiếng mở cửa:

-Thưa 2 má con mới về. - tiếng cô con gái lảnh lót.

-Ừ, mệt không con? Ủa, ai đây? - My quay lại, Vân nhìn theo thấy sau lưng có 1 đứa nhóc trạc tuổi con gái mình, xinh lắm.

-Dạ, bạn thân con, hôm nay ghé nhà mình ăn cơm nha 2 má.

-Ừ, mami của con chuẩn bị đồ ăn nhiều, 2 đứa rửa mặt đi rồi ăn cơm.

-Để con vào chuẩn bị. Nhi, vào đây.

Nhi gật đầu chào 2 bác rồi theo vào bếp. My và cô ngồi ngoài này xem ti vi, không hiểu sao nghe hơi yên ắng, cô lo. Sợ trong bếp có chuyện gì, vội đứng dậy vào xem. My muốn uống nước nên cũng theo vào. Vừa bước đến cửa nhà bếp, cả hai sững người: Con gái mình và bạn gái nó.....

2 người mẹ chỉ biết nhìn nhau rồi cười trừ. Hình như nghe có tiếng thở dài.

-------