Chương thứ chín: Chỉ có mẹ mới hiểu con

Đồng Sàn Dị Mộng

Chương thứ chín: Chỉ có mẹ mới hiểu con

My đi rồi hả con? – bác gái quay trở lại phòng.

- Dạ, công ty My có công chuyện nên My vào giải quyết, chút My lại vào.

- Coi bộ con thương nó lắm phải ko?

- Má hiểu con mà, sao má lại hỏi vậy?

- Má hiểu con, nên má mới hỏi vậy, để lỡ sau này có việc gì má còn giúp con giải quyết được với thằng Sơn, biết chưa?

- Dạ. Con ngủ 1 tí, con thấy hơi nhức đầu. Má cũng nghỉ đi nha.

- Ừ, con ngủ. Má coi tivi chút.

Trong giấc mơ:

Tiếng chuông giáo đường rộn rã vang lên báo hiệu tin vui. Mọi người xung quanh tung hô chúc mừng sự đẹp đôi của cô dâu chú rể. Cô với gương mặt rạng ngời hạnh phúc trong bộ soare trắng sang trọng, sánh đôi bên cạnh My trong bộ vest đen đang bước từng bước trên chiếc thảm đỏ tiến vào trong nhà thờ.

- Con có chấp nhận Vân là người cùng con đi hết cuộc đời này hay không? Dù có vui sướng hay đau khổ cũng sẽ cùng nhau vượt qua, con đồng ý chứ? - tiếng cha xứ trầm ấm.

- Dạ, con đồng ý. Con xin nguyện cùng Vân đi hết quãng đời này.

- Còn con, con có chấp nhận làm người bạn đời để chăm sóc lo lắng cho My dù có mọi khó khăn gian khổ hay không?

- Dạ, con đồng ý. – cô e thẹn.

Rầm.. cánh cửa nhà thờ bị xô mạnh, người đàn ông lao vào:

- Dừng ngay đám cưới này lại, cô ấy là vợ tôi… là vợ tôi các người có nghe không? - người đàn ông hét lên.

- Anh đi ra khỏi nơi này ngay. Kể từ nay Vân là vợ của tôi, anh không có quyền gì tranh giành cô ấy. Ra ngay. – My bước tới.

- A, lại là cô. Cô cướp vợ tôi, cô….hôm nay cô sẽ biết tay tôi.

Hai người lao vào nhau ấu đả. Cô la khan cả giọng, cô nhờ mọi người xung quanh can ngăn lại, nhưng lạ thay mọi người đều trơ mắt nhìn. My dồn người đàn ông đó vào góc khuất. Bỗng cô thấy My quay lại nhìn cô, ánh mắt âu yếm, My khẽ mỉm cười rồi.. bóng My khuất hẳn vào trong. Cô hoảng hồn chạy đến, nơi góc tối không một ai. Cô gào lên gọi tên My, nhưng đáp lại chỉ là tiếng vang vọng ở mọi ngõ ngách trong giáo đường rộng lớn. Cô gào lên trong tuyệt vọng, cô chạy khắp nơi trong khuôn viên mong tìm thấy hình bóng My, mồ hôi hoà lẫn nước mắt ướt đẫm khuôn mặt, cô mặc kệ, cô chạy và cứ chạy…

- Vân, sao vậy nè? Dậy đi con. – người mẹ lay mạnh.

- Hơ…

- Con sao vậy? Nằm mơ thấy cái gì mà vừa la vừa khóc vậy hả?

- Con.. ơ… - tim cô đập rất nhanh.

- Bình tĩnh lại chưa? Bây làm tao hết hồn, tưởng bị gì nữa chứ.

- My, My đâu? My chưa vào hả má?

- Má đây chứ My nào. Má có thấy nó đâu, chắc là chưa xong công việc nên chưa vào chứ gì.

- My.. My hứa vào với con mà. Mấy giờ..mấy giờ rồi? – cô dáo dác tìm đồng hồ. Cô đã ngủ hơi lâu, được khoảng 3 tiếng đồng hồ. Bây giờ đã quá trưa.

- Thì xong việc mới vào được, con nhỏ này ngộ ghê ta ơi. Má hỏi bây nằm mơ thấy gì sao không trả lời mà nghĩ cái gì vậy?

- Con.. con thấy My biến mất, My bỏ con mà đi.

- Mơ thôi, không có gì đâu con. Tí nữa nó lại vào với con mà. Uống ít nước rồi nằm xuống cho bớt mệt, con làm má hết cả hồn.

- ………………

Tiếng gõ cửa:

- Xin lỗi, cô tìm ai?

- Dạ, bác cho cháu hỏi phòng bệnh của chị Vân ở đây phải ko ạ?

- Vâng, đúng rồi. Cô tìm con Vân nhà tôi?

- Dạ, có người nhờ cháu chuyển đồ đến chị Vân. Cháu có thể gặp chị được ko bác?

- Cô vào đi.

- Chào chị.

- Chào em, em tìm chị có chuyện gì? – cô thất vọng vì người bước vào ko phải My.

- Dạ, chị My nhờ em chuyển đến chị một món quà. Hiện giờ chị My đang rất bận nên không thể đến thăm chị được, chị My nhờ em chuyển đến chị lời xin lỗi và lời hứa sẽ đến bên chị ngay lúc chị My giải quyết xong công việc. – cô gái nói một hơi.

- Cám ơn em. – cô nhận hộp quà từ tay cô gái.

- Dạ, vậy em xin phép. Chào bác, chào chị em về.

- Uhm, chào em.

Cô bóc vội lớp giấy rồi khẽ cười. My thật là, My gởi tặng cô chiếc điện thoại di động, kiểu dáng mà có lần cô từng nói với My cô rất thích. Cô tìm trong hộp, chẳng thấy miếng giấy nào ghi dòng nhắn gửi, thoáng buồn. Cô cắm điện charge, gắn sim rồi on máy. My cài hình hai người chụp chung cùng dòng chữ: "LOVE U FOREVER!" làm hình nền. Được 5 phút sau, tin nhắn đến: "My con nho lan dau minh lam quen qua tin nhan, ky niem rat dep va My se mai khong quen. Hon luc nao het, My rat rat rat muon nhan duoc tin nhan tran day loi yeu thuong cua cung, nho va nho that nhieu." Cô định reply, tin nhắn đến nữa: "Cung, My yeu cung nhieu lam. My se giai quyet that nhanh cong viec de co the duoc den ben cung, nam lay ban tay mem mai va hon nhe len bo moi buong binh. Chi co cung va yeu minh cung ma thoi. Love u!". Cô mỉm cười hạnh phúc, chưa kịp reply thì di động reo, bản BECAUSE I LOVE U thật dễ thương, màn hình hiện lên ảnh My đang nháy mắt:

- Alô Vân nghe.

- Hihi, nhạc dễ thương không nào? - giọng My qua phone thân thiết quá, cô cảm giác như đã rất lâu cô mới được nghe giọng My nói.

- My này…

- My sao nè?

- Sao hứa rồi ko đến làm người ta chờ?

- My xin lỗi, tự nhiên phát sinh nhiều việc quá, My giải quyết bù đầu đến bây giờ mới thảnh thơi được chút nè.

- Vậy khi nào My mới đến với Vân?

- Chắc… uhm.. chiều nha. My không hứa chắc được, nhưng xong việc My sẽ lập tức đến ngay.

- Nhớ My quá hà. – cô hạ giọng thì thầm.

- My cũng nhớ cưng nhiều lắm. Hôn cưng cái nè.

- …..

- Bất chợt My nhớ đến những ngày đầu mình quen nhau qua di động, tự dưng My thèm được nhận tin nhắn của cưng ghê.

- Để Vân nhắn tin cho My nha. Cám ơn My, Vân thích cái điện thoại này lắm.

- Vân thích là được rồi, chỉ cần Vân vui là My có thể làm tất cả mọi việc. Ok, điện thoại nghe tiếng cưng cho đỡ nhớ, My phải làm việc rồi, gặp cưng sau nha.

- Dạ, My làm việc đi. Vân nhắn tin cho My liền ha.

- Uhm, nhớ nha, My chờ đó.

- Dạ, bye bye.

- Yêu cưng nhiều, bye bye.

"Cam on cuoc doi da mang M den ben V, cho V biet duoc the nao la vi ngot that su cua tinh yeu, cho V biet the nao la say, la vui, la hanh phuc trong men tinh. V xin cam on tat ca nhung tinh yeu My danh cho, hon tat ca, V luon mong co My ben doi. Yeu My!"

Tin nhắn send. Cô buông máy, trong lòng không yên khi nhớ lại giấc mơ vừa rồi. Giấc mộng là điềm báo trước? Giấc mộng có khi nào thành sự thật? Ý nghĩ lo âu lởn vởn trong đầu, cô khẽ cất tiếng gọi: "My ơi…"

Bíp…. "M cung chan thanh cam on tinh yeu V danh cho. V da den va suoi am lai trai tim M sau bao ngay bang gia. Roi minh se mai ben nhau, tin My nha, the voi su chung giam cua Chua, tron doi nay M se mai ben V". Từng chữ, từng câu tràn ngập nỗi yêu thương tuôn trào qua bàn phím, hãy nhờ "gió" nhắn gửi bao điều ta khó nói nên lời…

----------

Sáng hôm sau, cô xuất viện. Anh có mặt từ rất sớm để đón cô về nhà, nhưng cũng như bao lần trước, vừa thấy anh xuất hiện là gương mặt cô sa sầm, vẻ vui tươi lập tức biến mất. Cô ậm ừ, không nói một lời. Trong gian phòng nhỏ bé xuất hiện hai không gian đối lập tồn tại song song. May sao, 9h má vào, cô thì thầm to nhỏ, người mẹ kéo anh ra khỏi phòng:

- Sơn nè, coi như con thương má, con để con Vân ở với má vài ngày cho nó nguôi ngoai bớt cơn giận rồi con hãy đến gặp nó, được ko? - giọng khuyên nhủ.

- Nhưng…

- Nhưng gì hả con? Con không tin má à? Vả lại cho má ở với nó vài ngày cũng ko được sao? Dù sao nó cũng là con má mà?

- Dạ, được.. nhưng… - anh ngập ngừng, tỏ vẻ ko vui. Anh sợ ko có anh kề bên cô lại gặp My.

- Lại nhưng? Nó là con má, từ khi nó kết hôn rồi hai má con chẳng mấy khi được gần nhau. Chẳng lẽ con định cướp luôn con của má? - giọng giận lẫy.

- Ý con không phải vậy. Ơ, thôi được rồi, má coi chừng Vân dùm con. Vài ngày sau chờ Vân bớt giận rồi con qua rước Vân về.

- Vậy coi được ko. Tưởng bây ko nghe lời má chứ.

- Con không dám. Ba má con mất sớm, từ khi lấy Vân con đã xem má như má ruột của mình. Má đừng nói vậy mà con buồn. - Thật sự thì anh chăm sóc cho má vợ rất chu đáo, vẹn toàn.

- Má biết, má hiểu. Thôi, bây giờ con về đi, con nhỏ nhìn thấy con là nó ko vui. Thiệt tình, tụi bây làm má khổ quá, bênh bên nào cũng không xong. - người mẹ thở dài.

- Dạ, vậy con về. Con phiền má chăm sóc vợ con trong vài ngày tới.

- Coi, dù sao nó cũng là con đẻ của má, chăm sóc nó mấy chục năm còn được, ko lẽ mấy ngày mà ko được sao? Ừ, về đi, đi đường cẩn thận nha Sơn.

- Dạ.

Cô xếp xong đồ vào giỏ thì My vào tới, trên tay là bó hồng nhung đỏ thắm.

- Tặng Vân, mừng Vân đã khoẻ để tiếp tục yêu My. – My cúi xuống hôn lên má cô.

- My này.. giỡn hoài, có má ở đây kìa. – cô quay vội lại xem má có nhìn mình không. Nhưng ko, người mẹ đang thu dọn đồ lặt vặt trong ngăn tủ.
My vội đến kế bên:

- Bác để con phụ một tay.

- Thôi được rồi, bác làm cũng xong. Con ngồi chơi với Vân đi. – ánh mắt bà lúc này đã có chút thiện cảm.

- Vậy….

- Đã nói là xong rồi, hai đứa ngồi nói chuyện đi.

My ngập ngừng rồi đến ngồi cạnh cô. Vừa ngồi xuống vội nhổm dậy:

- Để My đi làm giấy tờ xuất viện cho Vân.

- Khỏi, My ngồi xuống đi. Sáng sớm anh Sơn vào đã xong hết rồi. – cô kéo tay My.

- Anh ta vào hồi sớm? Đâu rồi?

- Về rồi. Thấy mặt ảnh là Vân ko vui, nên nhờ má nói khéo cho ảnh về rồi.

- Ghê ta. Bác ơi, bác chìu quá Vân hư đấy ạ. – My ngoái lại nhìn bác gái, giọng đùa giỡn.

- Nó hư lâu rồi, kệ, chìu thêm một ít cũng chẳng sao. Bác chỉ lo là con có chìu nó nổi hay ko thôi.

- Má…

- Xong hết rồi. Về thôi.

- Dạ, để cháu kêu taxi đến chở bác và Vân về nhà. – My lấy di động.

- Vậy con đi bằng cái gì?

- Dạ con đi xe tới, bác với Vân đi trước, con chạy theo để "hộ tống".

- Ngoan đó. Đi, má sợ cái mùi trong bệnh viện lắm roi