Chương thứ mười: Bé yêu

Đồng Sàn Dị Mộng

Chương thứ mười: Bé yêu

Taxi dừng, My dìu cô rồi lăng xăng phụ bác gái xách đồ vô nhà.

- Hôm nay My còn phải vào lại công ty ko?

- Ko, mọi việc xong hết rồi, xin nghỉ phép rồi mà, vào làm gì?

- Vậy... hôm nay My ở đây nguyên ngày được ko?

- Hì hì, được! Bé muốn là được mà.

Sắp xếp đồ đạc xong, bác gái định điện thoại kêu đồ ăn thì My ngăn lại, My giành phần nấu nướng hôm nay. Nói là làm, My chạy đến siêu thị gần nhà mua đồ ăn rồi xắn tay vào bếp, đeo tạp dề và bắt đầu trổ tài nấu nướng. Cô hơi mệt nên vào phòng nằm nghỉ.

- Thưa bác, con có chuyện muốn thưa. - My dừng tay, để đồ ăn qua một bên tiến lại gần bác gái đang đứng rửa tay.

- Có việc gì con?

- Bác không trách con với Vân thật sao bác?

- Ko con à, bác đã trải qua rồi, bác đủ già để thông cảm cho giới trẻ các con. Dù sao Vân cũng là con bác, không lẽ bác bỏ nó vì chuyện đó sao? - người mẹ cười hiền hậu.

- Con... thật sự... con biết ơn bác rất nhiều!

- My, con yêu con Vân nhiều không?

- Dạ, Vân là lẽ sống của đời con, không có Vân không biết con phải sống thế nào đây nữa.

- Thế con có tính lo cho nó không?

- Dạ, con tính lâu rồi. Con cứ mong được lo lắng cho Vân hết cuộc đời này. Nhưng...

- Nhưng gì?

- Thú thật, hôm nay con nói chuyện với bác, cũng vì.. con sắp đi tu nghiệp ở nước ngoài trong 2 năm. Con chưa dám nói với Vân vì sợ Vân buồn. Con thưa với bác... mong bác an ủi Vân dùm con. Sau 2 năm con lại về, con hứa sẽ chăm lo cho Vân thật chu đáo.

- Trời đất, con đi rồi con Vân sao đây?

- Con đi rồi lại về mà bác. Con cũng chưa biết sao nữa, mấy hôm nay con rối lắm, không biết nên nói thế nào với Vân nữa. Con sợ Vân buồn rồi bệnh nặng hơn.

- Chừng nào con đi?

- Dạ, tuần sau. Chỉ vài ngày nữa thôi bác ạ.

- Thiệt tình... thôi, tạm thời đừng nói gì với nó, để nó khoẻ cái đã. Mệt tụi bây ghê!

- Con xin lỗi.

- Bác nói vậy, chứ con có lỗi gì mà xin? Để bác sắp xếp cho.

- Con cám ơn bác.

My vui vẻ reo lên rồi tiếp tục chuẩn bị cơm. Trưa hôm đó cả 3 quây quần bên mâm cơm thật ấm cúng. Cô cứ cười mỉm mãi không thôi, còn bác gái thì cứ tấm tắc khen My khéo tay, nấu món nào cũng rất vừa miệng. Ăn cơm xong, My giành luôn phần dọn dẹp để bác và cô lên phòng nghỉ. Lần đầu tiên cô thấy My làm nội trợ nên ngạc nhiên, một phần vì My làm rất khéo và gọn gàng, lại nhanh nữa.

Cô về phòng mình. Mọi trang trí trong phòng vẫn được giữ nguyên, từ con búp bê được chưng trên kệ đến màu drap giường kể từ khi cô đi lấy chồng. Căn phòng này cô ở từ bé nên có nhiều tình cảm và thấy thân thiết lắm. Cô kéo màn cho bớt ánh sáng, chỉnh nhiệt độ rồi nằm thiu thiu ngủ. Đang lơ mơ, cô nghe có tiếng ai mở cửa bước vào. Người đó bước lại giường rồi nhẹ nhàng nằm lên. Vòng tay thân thiết kéo cô vào lòng, cô choàng tỉnh, quay qua thì thấy My đang mỉm cười:

- Sorry, làm cưng thức giấc.

- My mệt không? Nãy giờ làm việc nhièu quá!

- Có gì đâu, chuyện nhỏ mà, My làm quen rồi. - My mân mê làn tóc cô.

- Tội nghiệp chưa, bình thường trong công ty có nguòi bưng cơm bưng nước tới nơi, này phải đích thân làm.. hihi!

- Trêu My hả cưng?

- Ừ, trêu đó thì sao?

- Thì... hun chứ sao?

- Á... hihi, ăn gian, buông Vân ra! - cô vội lăn người né.

- Nằm im cho tui hun, mau lên. - cả 2 vừa giỡn vừa kềm giọng nói, sợ bác ở phòng kế bên giật mình.

- Hihi, không!

- Không thì tui dùng bạo lực ráng chịu.

My chồm qua, ghị cô vào lòng. Cô đang khúc khích cười thì im bặt, My cúi xuống và hôn cô thật nồng nhiệt. (Cũng nói thêm, kể từ khi quen nhau, đây là lần đầu tiên cô ở một mình với My trong phòng. Khi quen, My có đòi hỏi nhưng cô không cho, cô muốn tình yêu phải đủ lớn để có thể làm chuyện đó. Vì thế, My chỉ có thể hôn hay nắm tay cô mà thôi) Người cô khẽ run lên rồi mềm hẳn ra. Trong cô có cảm giác gì đó thật lạ, nó dồn dập, nó dâng trào.. bức rức lắm. Cô chợt hiểu, đó là cái cảm giác mà sau bao nhiêu năm làm vợ chồng, anh không thể nào mang đến cho cô được.

- Đừng My, thôi mà! - cô cuống quýt đẩy My ra khi My đang lần lần hôn xuống cổ.

- Suỵt...

Cô phản ứng yếu ớt rồi ngưng hẳn. Hơi thở cô dồn dập, nặng nề. Cô thấy trong người nóng bức, cảm giác đòi hỏi cứ tăng dần theo thân nhiệt. My say mê hôn lên từng phân da trên cơ thể người yêu. My đã khát khao bao nhiêu ngày nay mới được thỏa mãn. Chiếc áo ngoài bung ra, cô hơi co người vì cảm thấy lạnh. Nhưng cái lạnh qua mau, tiếp theo đó là cảm giác đê mê khi bầu ngực được ve vuốt. My thực hiện nhiệm vụ người yêu của mình một cách khéo léo lẫn nồng nhiệt. Không hấp tấp, không vội vã mà là nhẹ nhàng, âu yếm trong từng động tác mơn trớn. Cô lặng im trong đê mê rồi giật mình khi phần vải còn lại che đậy cũng được lột trần hoàn toàn. Thật ấm áp khi da thịt ôm ấp nhau, cô rên khẽ theo từng động tác My đang thực hiện, cô quằn quại theo từng cái búng lưỡi đam mê. Lần đầu tiên sau gần 30 năm làm người, cô đã biết được thế nào là khoái cảm của xác thịt, của dục vọng. Kết thúc việc make love bằng nụ hôn ngọt ngào, cả hai chìm vào giấc ngủ.

Những ngày sau đó, cô thật sự hạnh phúc. My gần như dọn hẳn qua nhà má cô. Có đêm My còn ngủ lại, bác gái thì vui vì trong nhà có tiếng người cười nói. Bác nghĩ chỉ còn vài ngày nữa là hai đứa xa nhau, thôi thì để tụi nó yên ấm trong những giờ ít ỏi còn lại. Chỉ có cô, đêm đêm lại giật mình vì giấc mộng tiễn My đi xa, nhưng lại tự an ủi mình mơ chỉ là mơ, sẽ không thành hiện thực đâu.

Bỗng có một ngày, My tặng cô món quà, mở ra thì là cái phong linh kèm theo mẫu giấy:
"Hy vọng những lần phong linh reo sẽ mang đến cho cưng thật nhiều niềm vui cũng như cơn gió sẽ mang đi những nỗi buồn cưng đang vương mang trong hiện tại.
Lắng nghe tiếng phong linh rung cũng như lắng nghe niềm vui trong cuộc sống, để biết rằng.. My YÊU cưng nhiều lắm!"
Cô mỉm cười, My sâu sắc nhỉ! Nhưng ngày hôm sau, ngày mà My nói về nhà lấy đồ để rồi cô trông ngóng suốt vẫn không thấy My quay lại.





Hết một ngày, ngày kế tiếp vẫn không thấy My đâu. Cô đứng ngồi không yên, bồn chồn lo lắng, nhắn tin ko thấy trả lời, gọi di động chỉ nghe được tiếng ò í e đáng ghét. Không khi nào My như vậy cả, My đang làm gì? My đi đâu mà không đến bên cô? Quá sức chờ đợi, cô đón taxi đến khu chung cư My ở. Căn nhà 202 đóng cửa im ỉm, có ổ khoá to tướng phía ngoài. Cô điếng người, chạy vội đến tìm quản lý.

- À, cô My đó hả? Cổ trả nhà rồi mà, cô không biết sao?

- Trả hồi nào vậy chú?

- Mới hôm qua thôi. Cổ đi nước ngoài hay sao đó. Hôm qua tui thấy cổ kéo theo 2, 3 valy lận. Chiếc xe cổ hay đi cổ cũng chuyển về quê rồi.

- Trời…. – giấc mơ bao ngày qua đã thành sự thật.

Cô không hiểu tại sao mình có thể về đến nhà. Chỉ tội nghiệp cho người mẹ, bà đã hiểu hết mọi chuyện. Bà khẽ thở dài khi thấy cô đứng ngồi không yên và ngày hôm nay, người mẹ thấy lòng đau như cắt khi thấy con mình như điên dại cách xa người yêu. Đón cô từ taxi bước xuống, dìu con mình vào nhà, bà ko nói được lời nào. Đỡ cô nằm lên giường, bác gái định lấy nước cho cô uống, bất chợt cô níu tay má ngồi xuống:

- Má…. My, My đi… My bỏ con đi đâu. Má ơi…. – cô oà khóc.

- …… - bác gái ko biết nói gì hơn ngoài việc ôm con mình vào lòng.

- My… sao My không nói một lời? Sao My bỏ con hả má, má… má trả lời con đi! – cô khóc càng lớn, tức tưởi, quằn quại trong vòng tay mẹ.

- My.. nó đi nước ngoài rồi con. Nó nhờ má an ủi con, rồi nhắn là con có thương thì chờ nó về.

- Đi nước ngoài? Đi nước ngoài.. My ơi! – cô oằn người, tưởng như ko thể nào gánh chịu nỗi đau, nỗi hụt hẫng này.

- Bình tĩnh đi con, 2 năm sau con My nó về. Bình tĩnh lại đi con! - người mẹ lo sợ trước phản ứng của con gái.

- Không… không, con đi tìm, con phải tìm được My, không.. Má, đi tìm My, đi tìm My với con nha má – ánh mắt cô không còn chút thần sắc, chỉ còn sự vô hồn.

- Con, bình tĩnh đi con. My nó đi xa lắm rồi… nó đi thật rồi, con đừng vậy mà – hai má con ôm nhau khóc.

- Sao My không nói một lời.. tại sao?? TẠI SAO? – cô gào lên, vùng vẫy thoát khỏi vòng tay mẹ.

- Má xin con Vân ơi.. đừng làm má sợ, con ơi! – bác gái cố níu cô nằm xuống.

- Ha Ha. My đi.. ha ha, con ở lại đây một mình còn ý nghĩa gì nữa.. con đi, má cho con đi!

- Con đi đâu, con bỏ má một mình sao con? Con bình tĩnh lại đi, 2 năm sau con My nó lại về, đừng làm chuyện dại dột mà.

- 2 năm… con sống làm sao trong 2 năm đó? Con sống làm sao đây? Con sống làm sao đây? – cô dịu bớt.

- Rồi sẽ qua mau thôi con. Con ngủ nha, đừng nghĩ nhiều nữa con.

Cô nhắm mắt, hai mắt cô cay xè và rát. Mền gối vương vãi, trên tay cô có vài vết xước do khi nãy cô mất bình tĩnh mà tự cào xé mình. Nhắm mắt mà nghe lòng mình hụt hẫng. Nỗi đau không diễn tả được bằng lời. Nó không phải là nỗi đau trong thân xác để có thể băng bó vết thương. Nỗi đau trong tim thì tàn nhẫn lắm, nó âm ỉ, nhưng cứ chậm rãi cắn xé từng mảng, từng mảng để từng ngày, từng ngày người ta phải oằn mình gánh chịu khổ đau, không biết khi nào nguôi. Cố nhắm mắt để nghe lòng mình vụn vỡ khi hình bóng yêu thương cứ chập chờn ẩn hiện, từng nụ cười, từng ánh mắt.. nay đâu?

Cô giật mình khi hoàng hôn vừa tắt, và rồi lại khóc. "Tại sao My bỏ Vân? Tại sao My đi không nói một lời? Tại sao? Vân sống thế nào khi không có My cạnh bên đây? My ơi!" Cô khóc nức nở. Cảm giác ấm áp còn vương nơi thân thể, chút mùi hương quen thuộc còn vương nơi gối chăng, sao người ra đi không lời từ giã?
Leng keng… cơn gió thổi qua khung cửa sổ làm rung phong linh. Nghe phong linh reo, lại nhớ đến những lời My nói, lại nhớ đến lúc My cười, lại nhớ đến lúc ân ái bên nhau, cô lại khóc như chưa từng được khóc.

Cô mê man suốt mấy ngày sau đó. Hai mắt cô sưng to vì chẳng lúc nào cô ngưng khóc. Cô sốt cao lắm, một mình bác gái lo không xuể nên nhắn tin cho anh qua phụ. Anh tất cả ngược xuôi trong những ngày cô bệnh. Anh chăm từng ngụm nước, từng miếng ăn. Cô nào biết gì đâu, chỉ mãi gọi tên My trong cơn mê sảng. Anh không nói, nhưng có những lúc thấy anh buồn ngồi rít thuốc liên tục. Dù sao thì anh cũng yêu cô thật nhiều. Tình nghĩa vợ chồng chưa bao giờ phai trong tim anh. Anh vẫn mong có ngày cô nghĩ lại để quay về hâm nóng lại mái ấm gia đình khi xưa.

- Má cám ơn con Sơn, mấy hôm nay con vất vả quá!

- Bổn phận làm chồng của con, má đừng nói vậy.

- Má cũng xin lỗi con dùm con Vân. Con cũng biết tính nó, muốn là trời muốn, nó lớn rồi nên má cũng không cản nó được.

- Dạ. Má, má giúp con, khuyên Vân quay về nhà được không má?

- Hơ… - khuyên sao đây?

- Con xin má, má khuyên Vân giúp con đi má.

- Ờ, để má coi. Đợi con Vân nó khoẻ cái.

- Dạ!

Anh như con thoi, cứ tranh thủ giờ nghỉ là chạy đến nhà má vợ để lo cho cô. Cô đã bớt bệnh nhiều. Nhìn anh, đôi lúc cô thấy xót lắm. Dù sao cũng là vợ chồng suốt thời gian dài, không tình cũng là nghĩa. Cô bớt bệnh, bớt khóc. Ban ngày cô phụ má làm việc lặt vặt không ngơi tay, nhằm ích nhiều quên đi nỗi nhớ. Chỉ có đêm về, còn một mình trong căn phòng, đối diện với 4 bức tường, cô thấy mình trống vắng và trơ trọi lắm. Lấy album, xem lại tấm hình lúc còn bên nhau, rồi khóc! Cô xem đi xem lại cả mấy trăm lần, đêm nào cũng xem và đêm nào cũng khóc. Khóc mệt nhoài rồi ngủ. My mới đi chưa đầy nữa tháng, mà cô ngỡ như là mấy năm trời. Đúng nữa tháng, trưa đó điện thoại reo, cô đang làm đồ ăn trong bếp tất tả chạy lên:

- Alô!

- Vui lòng cho gặp Vân ạ!

- Ai vậy? Vân đang nghe…

- Vân, cưng! - giọng nói quen thuộc của My, cô nhận ra.

- My… - cô thảng thốt gần như buông rơi ống nghe.

- Vân… My nhớ Vân nhiều lắm!

- My… ư… My, sao đi mà không nói một lời? My… - cô run run bật khóc.

- My xin lỗi. My nhớ cưng nhiều lắm…. cưng giữ sức khoẻ nha, cưng chờ ngày My quay về, được không? - đầu dây bên kia, My cũng khóc.

- Dạ được. Vân nhớ My quá My ơi! – cô khóc to.

- Nín đi, cưng khóc My đau lòng lắm. Đừng khóc nữa. My xin lỗi vì bỏ đi mà ko nói cưng hay, nhưng My sợ cưng chịu không nổi rồi….

- My tàn nhẫn lắm. My nói yêu Vân, vậy mà…. hức..

- 2 năm nữa My về. Cưng vui lên đi. Cưng khoẻ rồi phải ko? Ở đây ngày nào My cũng nghĩ về cưng, cầu mong cưng đựơc khoẻ mạnh và vui vẻ.

- Dạ, khoẻ. – cô dấu biến việc cô mê man mấy ngày liền trên giường.

- Ráng lên, đừng suy nghĩ nữa. 2 năm rồi sẽ qua mau. My đi cũng vì tương lai sau này của 2 ta thôi.

- Vân hiểu. Chỉ cảm thấy buồn và hụt hẫng khi My đi mà ko nói gì hết.

- My xin lỗi…

- Ko, Vân ko trách My đâu. Trước giờ My làm gì cũng là lo cho Vân thôi mà. My ổn định bên kia chưa? My đang ở bang nào vậy? – cô ngưng khóc.

- My đang ở Mỹ - California. Tốt lắm, bên đây có công ty lo sẵn hết rồi. Chỉ qua ở rồi ăn học mà thôi. Chỉ không khoẻ và buồn vì nhớ cưng thôi!

- My đừng vậy, ăn uống đàng hoàng. Vân lo cho My lắm!

- My biết, My cũng vậy. Mình sẽ sớm được bên nhau thôi Vân, chờ và tin My nha!

- Vân chờ, đến bao lâu Vân cũng chờ.

Cúp máy, cô thẩn thờ. Vậy là My đã yên lành. Thôi thì, mạnh mẽ lên để chờ đợi My. Tối đó, má kêu cô lại nói chuyện:

- Vân, thằng Sơn nhờ má khuyên con quay về nhà với nó, con thấy sao? Thiệt tình nghe nó nói mà má khó xử, chẳng biết sao.

- Dạ, con cũng không biết. Má hiểu là con ko có tình yêu với anh Sơn. Quay về ở chung, sợ ảnh lại buồn rồi tội nghiệp.

- Má hiểu. Nhưng thấy nó còn thương, lo lắng cho con quá, má biết sao đây?

- Con ở đây luôn với má được ko?

- Má thì sao cũng được. Con nhắm mà nói chuyện với nó.

- Dạ.

Đêm đó cô không ngủ được. Đầu óc miên man đâu đâu. Cô nghĩ đến cuộc nói chuyện hồi sáng với My, rồi tự nhủ với lòng mình mạnh mẽ hơn, vững vàng hơn. Cô định quay lại công ty tiếp tục làm việc trong nay mai, nghỉ lâu quá cô cũng nhớ công việc, nhớ đồng nghiệp, chắc là nhiều việc đang chờ cô quay về giải quyết. Rồi cô nghĩ đến lời mẹ nói đầu hôm, thấy sao sao, cô tội nghiệp cho anh, nhưng không đồng nghĩa là cô muốn quay về bên cạnh người chồng ko yêu.

Đầu tuần sau, cô đi làm lại. Cô đến công ty thật sớm để xem trước hồ sơ. Vị trí cô vẫn được giữ nguyên chưa có người thay thế, văn phòng nơi cô làm việc vẫn y nguyên, không có gì xê dịch như đang chờ để chào đón chủ nhân quay về. Dù sao cô là người có rất có năng lực, bao nhiêu công ty tranh giành, ban giám đốc ở đây phải rất ưu đãi để giữ chân cô ở lại. Đang xem hồ sơ thì nghe tiếng nhân viên lục tục vào làm. Cô đẩy của bước ra:

- Hi all.

- Ý, chị Vân quay lại rồi mọi người ơi. Hoan hô!

- Chị khoẻ chưa? Tụi em nhớ chị ghê vậy đó.

- Khoẻ rồi, cám ơn em.

- Vắng chị, chẳng ai chỉ tụi em làm việc. Có thằng cha nào ở trên ban giám đốc xuống ở vài ngày, thấy ghét lắm chị.

- Hi hi, dám nói xấu người khác sau lưng nha. – cô cười.

- Đâu có, nói thiệt mà. Chị tranh thủ bắt kịp tiến độ rồi hướng dẫn tụi em tiếp nha chị. – 1 nhân viên thực tập lên tiếng.

- Ok em!

Mọi người tranh nhau hỏi thăm, tranh nhau mừng cô trở lại. Tuyệt nhiên không ai đá động đến lý do tại sao cô nghỉ. Hình như họ chỉ biết là cô bệnh nặng nên nghỉ, chứ ko biết việc liên quan đến My. Anh vào xin nghỉ phép cho cô, nhưng không để lại địa chỉ bệnh viện, mọi người ko thể đi thăm. Nếu mọi người đi thăm chắc khó để dấu sự việc. Cô thầm cảm ơn anh vì điều đó.
Phòng giám đốc:

- Welcome back, cô Vân! Chúng tôi mong cô suốt, cô quay lại rồi thì ráng làm việc hen. Tôi kêu người mang hồ sơ trong những ngày qua đến cho cô ngay.

- Vâng, giám đốc!

Hơn nữa tháng mấy ngày mà hồ sơ, công việc gần như ngập lút qua đầu. Cô quay cuồng trong các dữ liệu, các con số, các dự án. Thế cũng hay, vậy bớt thời gian để buồn vì nghĩ đến My.