Chương 19: Nỗi Bi Ai Của Ngọc Thiên Lãng

Đông Hoang Vũ Trụ

Chương 19: Nỗi Bi Ai Của Ngọc Thiên Lãng

Nhân giới và Yêu giới đã xung đột hơn mười nghìn năm, những cuộc chiến quy mô hàng triệu binh sĩ không phải chưa từng xảy ra. Vô số sinh linh đã ngã xuống, đời sau tiếp bước đời trước, những nấm mồ vô danh cứ thế mọc lên ngày càng nhiều. Ai cũng không rõ, khi nào sẽ đến lượt bọn họ?

Một trong những nơi thường xuyên diễn ra các cuộc chiến quy mô giữa hai giới chính là Thiên Không Chiến Trường. Đây vốn là một tòa đại lục trôi dạt trong vũ trụ, nó được ba vị Đại Nguyên Thủy Thần trước kia hiệp lực di dời và kiến tạo thành nơi tập trận cho quân đội hai giới. Sau khi liên minh giữa Hồng Thiên giới và Thần Thú giới cũ tan rã, nơi đây trở thành chiến trường thường xuyên giữa hai giới.

Hoàn cảnh của Thiên Không Chiến Trường vô cùng khắc nghiệt. Do thiếu ánh nắng mặt trời nên đất đai vô cùng cằn cỗi, không có sự sống tồn tại. Chân nguyên khí loãng chính là điều kiện duy trì sự sống duy nhất trên đại lục, sinh linh có chân pháp lực thấp kém rất khó sống sót ở nơi đây.

Ngoài ra, hệ thống nguyên tố trên Thiên Không Chiến Trường vô cùng hỗn loạn. Việc vận dụng nguyên tố vào chiến đấu cực kỳ khó khăn. Hầu hết các cuộc chiến tranh đều diễn ra bằng việc chém giết trực tiếp, so với chiến tranh của loài người không có bao nhiêu khác biệt.

Tại bình nguyên nằm giữa Thiên Không Chiến Trường, quân đội của hai giới dàn trải trên phạm vi hàng chục dặm, tạo nên trận thế vô cùng lớn.

Lúc này, tiếng quát của nam tử mặc chiến giáp màu xích kim đã truyền xa mười dặm, đến bên tai mỗi binh sĩ thuộc quân đội Yêu giới. Nhất thời trong quân vang lên những tiếng gầm gừ trầm thấp, ánh mắt mỗi Yêu viên đều trở nên hừng hực lửa giận, dường như bọn họ đã bị tiếng quát của nam tử kích thích.

Đột nhiên, từ trong hàng ngũ quân đội Yêu giới, một thân ảnh lực lưỡng cưỡi Hỏa Hồng Sư lao ra. Đây là một nam tử gần ba mươi tuổi, trên người mặc duy nhất một chiếc khố, đầu kết tóc đuôi sam. Trên gương mặt có phần hơi vuông vức, đôi mắt màu nâu đầy tức giận nhìn tên nam tử mặc chiến giáp màu xích kim, đoạn hít vào một hơi dài hét lớn:

- Ngọc Thiên Lãng! Con mẹ ngươi điên rồi hả? Dám khiêu chiến lão đại của bọn ta… Muốn chết!!!

Tiếng trống trận rạo rực hòa lẫn với tiếng hò hét trợ uy của binh lính Yêu giới phía sau, khí thế của tên nam tử kết tóc đuôi sam bỗng tăng lên vùn vụt.

Nam tử mặc chiến giáp màu xích kim nheo mắt nhìn kẻ vừa sỉ nhục hắn, Tam Xoa Kích chỉ xéo xuống đất, giọng nói lạnh lẽo vang lên văng vẳng khắp chiến trường:

- Mau xưng tên họ! Ta không muốn giết kẻ vô danh…

Nam tử kết tóc đuôi sam thúc mạnh Hỏa Hồng Sư lao tới, đồng thời gầm lên đầy ngạo nghễ:

- Nhớ cho kỹ… Ông nội ngươi là Đăm Săn Niê…

Trường đao trong tay Đăm Săn Niê vung vẩy, chém qua nhiều đường trên không. Đao mang dày đặc như mưa, ào ào tuôn ra hướng Ngọc Thiên Lãng ập tới.

Phía bên kia, Ngọc Thiên Lãng giật mạnh dây cương, Hắc Long Huyền Mã nhảy chồm lên, chiếc đầu như đầu rồng phát ra từng tiếng ngâm uy mãnh. Quân sĩ Nhân giới phía sau đồng loạt gõ mạnh vào chiến giáp dưới sự dẫn dắt của tiếng trống trận. Một chuỗi âm thanh cứng cáp mà uy nghiêm truyền ra, khơi gợi ý chí chiến đấu sục sôi cho kẻ tiên phong đánh trận đầu là Ngọc Thiên Lãng.

Hắc Long Huyền Mã hùng hổ phi nước đại chạy thẳng về phía kẻ địch. Trên lưng nó, Ngọc Thiên Lãng nâng Tam Xoa Kích cao ngang đầu, một kích mạnh mẽ đâm ra phá tan đao mang phía trước.

Khoảng cách hơn ba dặm nhanh chóng được rút ngắn, khí thế hùng hồn của hai bên liên tiếp va chạm, tạo ra những vụ nổ nhỏ giữa không trung.

Tiếp cận Ngọc Thiên Lãng trong phạm vi vài trượng, tay trái Đăm Săn Niê đột nhiên khẽ đảo, trường đao ở bên phải hướng từ dưới quét lên, nhằm cổ Hắc Long Huyền Mã chém tới. Phía đối diện, Ngọc Thiên Lãng không chịu kém cạnh, nắm chặt chuôi Tam Xoa Kích nặng ngàn cân đập xuống.

Keng…

Tiếng binh khí va chạm kéo dài. Lực phản chấn đẩy lui Hỏa Hồng Sư trượt dài một đoạn, trong khi Hắc Long Huyền Mã chỉ hơi chững lại, trên người không chút xây xước. Nét mặt Đăm Săn Niê có phần sợ hãi, hắn vội thúc dục Hỏa Hồng Sư quay đầu bỏ chạy, bàn tay cầm trường đao vẫn run rẩy chưa dừng.

Ngọc Thiên Lãng cười dài đầy khoái chí, hắn nhanh chóng thúc ngựa đuổi theo, trong miệng không quên hét lớn:

- Đồ chuột nhắt! Ngươi chạy không thoát đâu…

Quân sĩ Nhân giới hò reo hồ hởi đầy phấn khích, hoàn toàn trái ngược với vẻ bất an, lo lắng của binh lính Yêu giới.

Trong lúc Ngọc Thiên Lãng truy đuổi kẻ thù, một nhóm người tại đài cao trung tâm quân đội Nhân giới đang thảnh thơi quan sát chiến cuộc. Đứng ở hàng đầu tiên, một nữ tử mang chiến giáp bảy màu đẹp đẽ, hai tay nàng khoanh trước ngực, đầu ngẩng cao đầy ngạo nghễ. Phía sau nàng, ba người, gồm hai nam một nữ, đứng thành một hàng. Trong đó, có một nam tử rất đỗi quen thuộc với nhóm người Hồng Lăng, đó là Lạc Hùng.

Khi nữ tử mang chiến giáp bảy sắc nhìn thấy Ngọc Thiên Lãng giành được lợi thế trong cuộc chiến, trên gương mặt trẻ trung của nàng bỗng nở nụ cười mỉa mai, đoạn khinh thường nói:

- Một con kiến hôi coi trời bằng vung, một tên tự mãn hết thuốc chữa. Bọn chúng có vẻ rất thích diễn tuồng trên chiến trường nhỉ?

Nghe nữ tử than vãn, nét mặt ba người phía sau hơi hiện ý cười, Lạc Hùng hài hước đáp lại:

- Tuồng này có tới mấy triệu khán giả cùng xem, không diễn thì phí lắm.

Trên môi nữ tử mang chiến giáp bảy sắc nở một nụ cười đẹp đến nao lòng, dường như mọi thứ xung quanh nàng đều bị lu mờ vì nụ cười ấy. Đôi mắt phượng vẫn luôn quan sát phía tiền tuyến bỗng sáng lên, rực rỡ một màu lửa đỏ đang cháy. Nàng thản nhiên phân phó xuống:

- Cung Nỏ đội, chuẩn bị.

Hàng nghìn Hoàng Vệ Binh thuộc đội Cung Nỏ đều đề cao tinh thần, vô số mũi tên nhanh chóng được lên dây. Không khí trong quân bỗng nhiên trở nên trầm trọng, những tiếng hò reo lúc trước dần dần giảm xuống.

Phía bên kia chiến tuyến, ánh mắt nam tử đeo mặt nạ dữ tợn không có nhiều biến hóa khi Đăm Săn Niê sợ hãi trốn chạy. Qua giây lát, nam tử đeo mặt nạ dữ tợn quay sang trái gật đầu ra hiệu cho một nam một nữ phía dưới đài cao. Hai người cúi đầu cung kính nhận mệnh lệnh, đoạn vội vã thúc dục Hỏa Hồng Sư của riêng mỗi người lao ra khỏi trận địa quân đội Yêu giới.

Ngọc Thiên Lãng truy theo Đăm Săn Niê không buông bỏ. Hắc Long Huyền Mã của hắn có tốc độ nhanh hơn hẳn Hỏa Hồng Sư, trong thời gian ngắn hoàn toàn có thể đuổi kịp đối thủ. Cộng thêm những đòn công kích cản đường từ xa của hắn, hiệu quả hiện ra thấy rõ.

Nếu giết được tướng lĩnh kẻ địch trong trận đầu ra quân thì sĩ khí của quân đội Nhân giới chắc chắn sẽ đại tăng. Ngọc Thiên Lãng hiểu rõ đây là cơ hội hiếm có, hắn toan nâng Tam Xoa Kích đâm về Đăm Săn Niê nhưng đột nhiên phía trước xuất hiện hai luồng ánh sáng sắc bén ngăn cản.

Ngọc Thiên Lãng gặp kinh nhưng không hoảng, hắn vội ghì cương khiến Hắc Long Huyền Mã và bản thân hơi nghiêng sang bên trái. Tay phải cầm Tam Xoa Kích giơ cao đón đỡ hai đòn công kích mạnh mẽ của đối phương.

Keng…

Đăm Săn Niê nhận thấy Ngọc Thiên Lãng bị chặn đứng liền điều khiển Hỏa Hồng Sư quay đầu lại, bắt đầu phản kích. Trên môi nam tử kết tóc đuôi sam hiện rõ nụ cười lạnh.

Phía sau Nam Săn Niê, một nam một nữ đều buộc tóc đuôi sam, cưỡi Hỏa Hồng Sư lao tới. Nam nhìn hơn hai mươi tuổi, gương mặt có vài phần hao hao giống Năm Săn Niê. Nữ trông khoảng gần ba mươi, trên người mặc một bộ đồ da báo bó sát, khuôn mặt có nét xinh đẹp dã tính.

Một nam một nữ đồng thời tách sang hai bên phía sau Đăm Săn Niê. Một thương một mâu cùng đâm tới, phối hợp với đao mang phía trước công kích Ngọc Thiên Lãng. Ba ngươi luân phiên thay nhau công kích, phân tán sức mạnh của Ngọc Thiên Lãng khiến hắn không thể phát huy thực lực của bản thân.

Ngọc Thiên Lãng vốn có sở trường dùng kiếm và chiến đấu trong cự ly ngắn. Nhưng Tam Xoa Kích trong tay hắn vừa dài vừa nặng, việc xoay sở chống trả đã vô cùng khó khăn, hoàn toàn không có nửa cơ hội để phản kích.

Ba người Năm Săn Niê phối hợp vô cùng ăn ý, họ liên tục đẩy lui Ngọc Thiên Lãng về phía trận địa quân đội Nhân giới. Tiếng trống trận phát ra từ hai bên ngày càng dồn dập, thôi thúc những kẻ đang chiến đấu phát huy ra thực lực ngày càng mạnh mẽ.

Áp lực Ngọc Thiên Lãng gặp phải ngày càng lớn, hắn chật vật chống đỡ, thi thoảng dùng ánh mắt căm tức nhìn về phía trận địa quân đội Nhân giới. Nữ tử đáng hận kia thấy nguy không cứu, còn dùng trống trận để bức ép hắn ở lại chiến đấu. Ngọc Thiên Lãng hắn nếu tự ý rút về liền trở thành lính đào ngũ bị vô số Nhân linh phỉ nhổ, suốt đời không thể ngẩng đầu...

Nam tử mặc chiến giáp màu xích kim cứ đỡ trái thì hở phải, hắn hết né đông lại né tây. Hắc Long Huyền Mã bị hắn kéo dây cương toạc cả máu mũi, đau đớn rên rỉ chạy nhong nhong.

Ba Hỏa Hồng Sư được người điều khiển bài bản, vây kín Hắc Long Huyền Mã trong nửa vòng cung. Ngoài chạy về phía quân đội Nhân giới, Ngọc Thiên Lãng không thể tìm ra đường trốn thoát nào khác. Hắn vừa sợ vừa giận, nữ tử độc ác kia rõ ràng muốn làm hắn phải xấu mặt. Hắn sao có thể để nàng ta được như ý nguyện?

Trong cơ thể Ngọc Thiên Lãng, chân pháp lực hùng hồn tuôn trào mạnh mẽ, một đạo hóa quyết kinh khủng thông qua Tam Xoa Kích phóng thẳng về vũ khí ba người đối diện. Va chạm tạo ra một vụ chấn động mạnh, đẩy lùi bốn người cùng thú cưỡi của họ dạt về hai phía đối lập.

- Phát!

Một tiếng quát lớn vang lên ngay sau đó, vô số tiếng rít của những mũi tên lao nhanh truyền đến. Bốn người hoảng sợ nhìn đám mưa tên của quân đội Nhân giới lao tới, đặc biệt là Ngọc Thiên Lãng. Trong lòng hắn vô cùng tức giận, miệng liên tục mắng to:

- Con gà mái điên! Ta phải nhổ hết mẹ lông của ngươi...

Đồng thời, nam tử mặc chiến giáp màu xích kim không quên vứt ra một vài pháp bảo phòng ngự quý báu tới bảo vệ bản thân.

Phía bên kia, ba người Đăm Săn Niê hợp cùng một chỗ. Họ vận dụng pháp báo kết hợp các loại hóa quyết hình thành tầng phòng ngự dày đặc, không để lộ ra bất kỳ một kẽ hở.

Mưa tên mặc kệ hành động của hai bên, chúng ào ào lao tới, nuốt chửng tất cả bởi sức sát thương kinh khủng. Cứ như thế, vở tuồng anh hùng kháng địch hào hùng bỗng trở nên lố lăng và đầy bi kịch.