Chương 17: Thu Nhận Học Trò

Đông Hoang Vũ Trụ

Chương 17: Thu Nhận Học Trò

Nhân giới, tiền thân là Hồng Thiên giới, đã trải qua hàng tỷ năm phát triển, một số kiến thức căn bản về thế giới vạn vật sớm đã được phổ biến. Thông qua các buổi lễ do các đồng cốt trong làng chủ trì, những hiểu biết căn bản về thế giới tự nhiên được truyền bá rộng rãi trong cộng đồng những Nhân linh bình thường.

Một trong số những kiến thức thường được nhắc đến là các loại nguyên tố trong tự nhiên. Nguyên tố là đơn vị cơ bản cấu tạo nên vạn vật, nó tồn tại ở khắp mọi nơi trong vũ trụ. Những nguyên tố thường thấy tại Nhân giới gồm Ngũ Minh Nguyên Tố và Lục Huyền Nguyên Tố.

Ngũ Minh Nguyên Tố là những nguyên tố nằm trong thuyết ngũ hành. Những tinh thể của Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ chiếm thành phần khá cao trong tự nhiên. Chúng có vai trò làm cân bằng hệ sinh thái đa dạng của Nhân giới.

Lục Huyền Nguyên Tố bao gồm Lôi, Phong, Băng, Nham, Quang, Ám. Sáu loại nguyên tố đều có điểm chung là điều kiện hình thành vô cùng phức tạp và rất khó để nắm bắt hay kiểm soát bởi những Nhân linh thông thường.

Nhờ sự phổ biến của hệ thống nguyên tố ở Nhân giới, Hồng Lăng đã bớt đi khá nhiều phiền toái trong lúc giải thích về nguồn gốc của sự sống. Những lời giảng của nàng về sinh mệnh đều được hai người Đặng Luân và cậu bé Bờm tiếp thu tương đối tốt. Nhưng mọi thứ nhanh chóng bị bỏ lại phía sau khi Hồng Lăng nhắc đến tin tức thuốc giải độc cho mẹ và những người trong làng của Đặng Luân.

Tên nam tử áo lục và cậu bé tám tuổi hoàn toàn mờ mịt về những gì thiếu nữ vừa nói. Bờm nhìn sang nam tử phía cuối bàn từ trên xuống dưới một lượt, chân mày lúc nhăn lúc giãn, ra vẻ khổ tâm suy nghĩ ghê gớm lắm. Trong khi đó, Đặng Luân vẫn luôn nhìn thiếu nữ phía trước, dường như hắn biết nàng sẽ không để mọi người phải chờ lâu.

Hồng Lăng sau câu nói đầy ẩn ý của bản thân không bao lâu, nàng tiếp tục lên tiếng, giọng nói cực kỳ bình tĩnh:

- Nói một cách chính xác, trong người anh Luân đây có chứa kháng thể của độc tố nhưng nó vẫn chưa biểu hiện ra. Nguyên do có thể vì anh ta vẫn là một Nhân linh bình thường.

- Thế có cách nào để những kháng thể trong người anh ta hiển hiện không ạ? – Cậu bé Bờm tò mò hỏi.

- Trừ khi các vị thần ra tay nếu không những kháng thể trong người anh ta muốn xuất hiện chỉ có duy nhất một biện pháp. Đó là bản thân anh ta phải tu luyện tới Phá Linh Giả.

- Con có thể làm mọi thứ ngài yêu cầu miễn sao mẹ của con được chữa khỏi.

Đặng Luân bỗng can đảm khẳng định. Nhắc tới chuyện giải độc cho mẹ, hắn giống như trở thành một người khác, những rụt rè, lo âu đều bay biến sạch sẽ. Ánh mắt kiên định trên gương mặt sáng ngời cho thấy một ý chí mạnh mẽ sẵn sàng chấp nhận mọi thử thách.

Nhưng câu nói tiếp theo của Hồng Lăng như một gáo nước lạnh dội thẳng vào ý chí quyết tâm của chàng trai trẻ:

- Theo ta tính toán, với điều kiện của anh muốn tu luyện tới Phá Linh Giả cần ít nhất một năm. Liệu anh có dám thử hay không?

- Vậy mẹ của con?

Điều Đặng Luân băn khoăn nhất chính là mẹ của hắn. Thời gian một năm tuy xem ra không dài nhưng mẹ của hắn liệu có thể chờ được đến lúc ấy?

Hồng Lăng sớm đã nghĩ tới điểm này, nàng thản nhiên nói với hắn:

- Yên tâm, Ngũ Hành Huyễn Độc của Yêu giới ta hiểu rõ. Nó cần ít nhất một đến hai năm để nuôi dưỡng thực thể trong huyễn cảnh. Nói cách khác, anh có thời gian một năm để tu thành Phá Linh Giả. Một khi thất bại, mẹ của anh…

Hồng Lăng không nói hết câu nhưng Đặng Luân hoàn toàn hiểu rõ ý của nàng. Nghĩ về thân xác người mẹ bị bao trùm trong lớp rêu xanh gớm ghiếc, lòng hắn bỗng thắt lại, tâm tư trở nên cực kỳ mạnh bạo. Lần đầu tiên hắn đối diện với Hồng Lăng không chút sợ hãi, đoạn nói với nàng bằng một giọng vô cùng kiên định:

- Trong thời gian một năm, ta nhất định sẽ tu luyện tới Phá Linh Giả.

Phía đối diện, Hồng Lăng dường như bị lòng can đảm của Đặng Luân tác động. Ánh mắt nàng nhìn hắn thoáng thất thần, sâu trong tiềm thức có một tia sáng lóe lên rồi vụt biến mất trước khi nàng kịp nhận ra.

- Hóa ra chướng khí màu lục trong bảy quận chính là Ngũ Hành Huyễn Độc của Yêu giới.

Đột nhiên, trong doanh trướng vang lên một giọng nói khàn khàn khiến sự chú ý của mọi người đều dồn về nơi phát ra. Phía cửa vào doanh trướng, có một thân ảnh mang áo choàng đen trùm đầu, cao chừng thước tám, thước chín, đang đứng. Khuôn mặt hắn hoàn toàn bị che kín bởi lớp áo choàng rộng thùng thình, nhìn không thấy rõ diện mạo.

Đặng Luân hốt hoảng trợn mắt há hốc mồm nhìn nhân vật mới đến. Trong khi đó, Hồng Lăng lúc nhìn rõ người tới thì không có bao nhiêu ngạc nhiên, nàng thản nhiên cầm chén trà trên bàn nhẹ nhàng nhấp một ngụm. Ngược lại với nàng, cậu bé Bờm tỏ ra vô cùng phấn khích, vụt chạy tới bên thân ảnh mang áo choàng đen, đồng thời hô to:

- A… Chú Thường! Cuối cùng chú cũng đến rồi.

Thân ảnh mang áo choàng đen dang tay bế cậu bé lên cao trước sự ngỡ ngàng của Đặng Luân. Giọng nói khàn khàn có phần ôn hòa cho thấy sự thân thiết của thân ảnh mang áo choàng đen với cậu bé Bờm:

- A Hiên, ngươi ở bên Lăng tiểu thư có ngoan không?

- Dạ, cô Lăng bảo gì con đều nghe nấy. Như vậy có giỏi không ạ?

- Ngoan lắm. Đợi về nhà chú sẽ thưởng quà cho con.

- Oa, hay quá! Chú nhớ phải thưởng cho con mấy cái đầu lâu của chú nhé…

Bờm vỗ tay thích thú, nó ríu rít nói chuyện với chú Thường, bỏ quên hai người còn lại.

Hồng Lăng khẽ hẵng giọng, nàng không quay đầu nhìn về phía hai chú cháu, đoạn bình thản nói:

- A Thường, ta đợi ngươi đã hai ngày liền. Bên phía cha ta mọi việc vẫn ổn đấy chứ?

Thân ảnh mang áo choàng đen nhẹ nhàng đặt cậu bé Bờm xuống đất, cung kính đi tới bên cạnh thiếu nữ, hắn thấp giọng bẩm báo:

- Thưa tiểu thư, sau khi chủ nhân rời khỏi, thuộc hạ lập tức xuất phát đi tới thành Cổ Loa. Nhưng do bảy quận đông nam Đại Lục Văn Lang bị ảnh hưởng bởi chướng khí màu lục nên thời gian có chút chậm trễ. Mong tiểu thư thứ lỗi.

- Ý ngươi là ngoài ba quận xung quanh thành Cổ Loa, bốn quận Thái Nguyên, Việt Thường, Chu Diên, Cửu Chân đều chịu ảnh hưởng?

- Dạ, đúng như tiểu thư vừa nói. Cách đây ba ngày, bảy quận thuộc Đại Lục Văn Lang xuất hiện chướng khí màu lục gây ảnh hưởng không nhỏ cho Nhân giới. Hiện các quân đoàn trong phạm vi chịu ảnh hưởng đang tìm cách khắc phục sự cố, sớm ổn định tình hình.

- Nói như vậy, thuốc giải độc phải nhanh chóng được điều chế rồi. – Vừa nói Hồng Lăng vừa nhìn về phía Đặng Luân.

- Không giấu gì tiểu thư. Hiện tại, tìm ra thuốc giải chính là nhiệm vụ hàng đầu mà chủ nhân giao cho thuộc hạ.

Thân ảnh mang áo choàng đen tất cung tất kính báo cáo những chuyện được Hồng Lăng đề cập. Thiếu nữ áo lục hơi nhíu mày suy tư, bầu không khí trong doanh trướng bỗng trở nên yên lặng khác thường.

Qua hồi lâu, Hồng Lăng lần nữa mở lời, nàng hướng về Đặng Luân đề nghị:

- Đặng Luân, ta muốn nhận ngươi làm học trò. Ngươi có đồng ý hay không?

- Tiểu thư, điều này không thể được…

Thân ảnh mang áo choàng đen là người trước tiên lên tiếng phản đối. Tiểu thư là người có thân phận đặc thù, hắn sao có thể để nàng tùy tiện nhận một người lạ làm học trò.

Đến lượt cậu bé Bờm, nó giơ ngón tay chỉ thẳng Đặng Luân, bất bình nói:

- Cô Lăng, người tính để hắn làm "đàn anh" của A Hiên hay sao chứ?

- Cả hai sẽ được ta dạy bảo cùng lúc. Việc ai có thể tốt nghiệp trước thì phải dựa vào bản lĩnh của người ấy.

- Tiểu thư…

Thân ảnh mang áo choàng đen muốn tiếp tục lên tiếng nhưng bị ánh mắt sắc bén của thiếu nữ áo lục chặn lại. Qua vài hơi thở, thái độ của hắn đột ngột thay đổi, đầu cung kính cúi xuống, chắp tay nói:

- Mọi việc xin nghe theo chỉ thị của tiểu thư.

Cậu bé Bờm vốn muốn nhờ chú Thường ngăn cản cô Lăng nhưng hành động của thân ảnh mang áo choàng đen khiến nó hoàn toàn thất vọng. Thân ảnh nhỏ bé ủ rũ bước về một góc khuất của doanh trướng, nó thực sự rất ghét phải nhìn thấy ba người kia lúc này.

Hồng Lăng hoàn toàn ngó lơ tên học trò nhỏ, nàng nhìn sang Đặng Luân tiếp tục hỏi:

- Anh nghĩ thế nào? Có muốn nhận ta làm thầy hay không?

Đặng Luân từ đầu vẫn luôn im lặng quan sát mọi chuyện. Khi Hồng Lăng hỏi đến, hắn sớm đã có chuẩn bị, đoạn nhanh chóng đứng dậy, cung tay hướng thiếu nữ hỏi thăm:

- Không biết con muốn nhận người làm thầy thì cần có điều kiện gì?

- Ta sẽ không nói lời vòng vo. Một khi anh nhận ta làm thầy thì phải hoàn toàn nghe lời ta vô điều kiện. Anh có làm được hay không?

Đặng Luân dùng hành động thay cho câu trả lời. Hắn thuần thục quỳ hai chân xuống đất, vừa chắp tay vừa cung kính nói:

- Thầy ở trên xin nhận của con một lạy.

Sự quyết đoán của Đặng Luân khiến Hồng Lăng phải tán thưởng, nàng vui mừng nói với hắn:

- Tốt lắm, A Luân. Sau này anh hãy gọi ta là cô Lăng giống như Bờm. Mọi chuyện còn lại đợi về chỗ ta hẵng bàn bạc.

- Dạ vâng, thưa cô Lăng.

Một màn nhận học trò của Hồng Lăng cứ như vậy kết thúc. Nàng dẫn theo Đặng Luân đi ra ngoài doanh trướng, cả hai tranh thủ thời gian thông báo cho mấy vị nguyệt tướng quân trong doanh trại việc họ sắp rời khỏi thành Cổ Loa.

Thân ảnh mang áo choàng đen ở lại doanh trướng dỗ dành cậu bé Bờm đang buồn bã ngồi thui thủi một mình. Dường như đối với cậu học trò tám tuổi của Hồng Lăng, thân ảnh mang áo choàng đen có một sự quan tâm rất đặc biệt. Bờm đối với hắn cũng vô cùng thân cận, không vì dáng vẻ u ám bề ngoài của hắn mà tỏ ra bài xích.

Sau một canh giờ, bốn người cùng xuất hiện trên một chiếc thuyền bay loại nhỏ. Họ lặng lẽ rời đi mà không có người tiễn biệt. Một cuộc hành trình mới cứ như thế bắt đầu.