Chương 11: Lời Hứa Trọn Đời

Đông Hoang Vũ Trụ

Chương 11: Lời Hứa Trọn Đời

Trên con đường núi cheo leo, hai thân ảnh một lớn một nhỏ đang mò mẫm tìm kiếm dưới từng gốc cây bụi cỏ. Người đang ngồi xổm là một thiếu nữ tuổi chừng mười bảy, mười tám, trên thân mặc một chiếc áo giao lĩnh màu xanh lục dài chấm gót. Nửa người bên dưới thay vì mặc váy quấn như bình thường, nàng lại chọn chiếc quần dài, ống nhỏ được buộc chặt với tất. Nhờ cách ăn mặc gọn gàng, mỗi hành động của thiếu nữ giữa rừng cây um tùm liền trở nên vô cùng linh hoạt.

Trên khuôn mặt lấm lem vết bẩn, đôi mắt tròn, hơi dài chăm chú quan sát hình dạng của những cây cỏ được nàng bới ra. Bàn tay trắng nõn mân mê từng chiếc lá trên thân cây cỏ, tay còn lại cầm chiếc cuốc nhỏ đang không ngừng đào.

- Cô ơi, con tìm thấy Hỏa Linh Chi ngàn năm rồi nè?

Phía sau lưng thiếu nữ, một cậu bé tầm bảy, tám tuổi chạy ào ra từ trong một bụi cây gần đó. Trên cánh tay nhỏ nhắn đang cầm một cây linh chi đỏ rực tựa như ngọn lửa đang cháy. Vẻ mặt nó vô cùng hớn hở, liên tục vẫy vẫy cây linh chi trên tay, đôi chân ngắn chạy băng băng về phía thiếu nữ.

- Bờm, chầm chậm kẻo ngã.

Thiếu nữ hơi nghiêng đầu nhìn về phía sau, đoạn lên tiếng nhắc nhở với dáng vẻ quan tâm. Đôi môi anh đào bất giác hơi mỉm cười, trong khi ánh mắt trìu mến chăm chú nhìn về cậu bé.

Trên người Bờm mặc một chiếc áo viên lĩnh màu lam ôm sát cơ thể, hai vạt áo cắt ngắn ngang hông. Bên dưới mang chiếc quần dài màu đen bó ống đi liền với giày. Trong rừng cây rậm rạp những chướng ngại vật, cậu bé vẫn thoải mái di chuyển tựa như chú khỉ nhỏ. Tăng thêm mái tóc đen ba chỏm và làn da trắng mịn màng, dáng vẻ đáng yêu của nó khó ai có thể sánh bằng.

Sau vài bước nhún nhảy lên xuống thành thục, cậu bé áo lam đã ở ngay bên cạnh thiếu nữ. Đôi môi chúm chím nở nụ cười tươi rói, ánh mắt háo hức chờ đợi nàng lên tiếng.

Thiếu nữ áo lục chậm rãi đứng dậy. Chiếc áo giao lĩnh màu xanh lục tươi sáng ôm sát từng đường cong dọc trên cơ thể, khéo léo tôn thêm nét xuân sắc của nàng.

Đưa tay tiếp nhận vật màu đỏ từ cậu bé, thiếu nữ cẩn thận tỉ mỉ quan sát từ trên xuống dưới. Sau khoảng ba, bốn nhịp thở, trong dáng vẻ nôn nóng của cậu bé, nàng bình tĩnh lên tiếng:

- Đây đúng là Hỏa Linh Chi nhưng chưa được ngàn năm. Nhiều nhất là bảy trăm năm.

Cậu bé thất vọng ra mặt, ảo não thở dài một tiếng. Thiếu nữ trông thấy dáng vẻ của Bờm liền phì cười, đoạn nhẹ nhàng ngồi xuống đối diện an ủi:

- Con mới được ta dạy y thuật vài tháng. Có thể nhận biết các loại thảo dược đã rất khá. Không cần vì đoán sai số năm của Hỏa Linh Chi mà buồn rầu.

- Nhưng con muốn nhanh chóng được bắt mạch cứu Nhân linh giống như cô Lăng cơ.

Thiếu nữ nhíu mày không vui. Nàng chỉ hận không thể rèn sắt khi còn nóng, ánh mắt nghiêm khắc nhìn về phía cậu học trò, chậm rãi lên tiếng dạy bảo:

- Ta đã nói với con rất nhiều lần, muốn biết chạy phải tập đi. Đi còn chưa vững sao con có thể chạy nhanh?

Biết mình nói sai khiến cô Lăng tức giận, Bờm thành thật cúi đầu ra vẻ hối lỗi, bàn tay múp míp vân vê vạt áo trông rất đáng yêu. Thiếu nữ tên Lăng không nỡ lòng nhìn dáng vẻ này của cậu bé nên vội quay người đứng dậy. Đoạn vừa chậm rãi bước đi theo lối nhỏ trong rừng vừa nói:

- Tuy con là thiên tài triệu năm khó gặp nhưng ta sẽ không vì thế mà nuông chiều con. Sau này, con đường Tu Thần của con sẽ do ta quyết định, việc con cần làm là tuyệt đối nghe lời ta, được chứ?

Bờm ngẩng đầu nhìn bóng lưng thiếu nữ, chân đều nhịp bước theo sau. Đôi mắt tròn lóe lên bảy sắc kỳ dị, trong dáng vẻ giảo hoạt cô Lăng không thể trông thấy, giọng nói trong trẻo vang lên đáp lời:

- Con biết rồi, thưa cô Lăng. Con hứa sẽ ngoan ngoãn nghe lời cô từ nay đến hết đời ạ.

- Hãy nhớ kỹ những lời con đã nói hôm nay. - Thiếu nữ bình tĩnh nói ra một câu, thân thể thướt tha chưa từng dừng lại.

- Dạ, vâng ạ.

Cậu bé dõng dạc đáp lại. Nó không biết rằng câu nói này thực sự sẽ theo nó cả đời. Bất chấp trời đất không dung nó, bất chấp ngàn vạn Nhân Yêu hai tộc đều muốn nó chết. Nó vẫn vì nàng mà giữ trọn lời hứa năm xưa…

"Ta sẽ nghe nàng… Hồng Lăng… Ta sẽ giữ đúng lời hứa năm ấy… Nàng muốn ta… sống hay chết?..."

Đó là chuyện của trăm năm sau còn bây giờ nó vẫn là tên học trò Bờm của cô Lăng.

Một nữ một nam men theo con đường nhỏ chầm chậm bước về phía trước. Đôi chân ngắn của cậu bé theo sát không rời cái bóng dài in trên mặt đất. Vẻ mặt Bờm đầy rạng rỡ giống như nó đang được chơi một trò chơi vô cùng thú vị.

Bước theo cái bóng của cô Lăng khiến nó quên mất sự thay đổi của không gian xung quanh. Tia nắng sớm chiếu đến khiến nó phải nheo mắt, khuôn mặt mập ú nhăn nhó trông vô cùng kỳ cục. Giọng nói trong trẻo pha chút than phiền lần nữa vang lên:

- Mấy ông mặt trời đáng ghét. Sao phải có tận ba ông cơ chứ? Thật nắng quá đi.

Thiếu nữ áo lục nhận ra tình huống phía sau, tay phải của nàng khẽ phất. Một chiếc ô tán xòe màu hồng bay ra, bên trên trang trí những cành hoa đào trông rất ưu nhã. Chiếc ô treo lơ lửng trên đầu hai người, chậm rãi xoay tròn từ trái sang phải. Những ánh nắng chói chang đến từ ba mặt trời trên cao đều bị chiếc ô hồng che kín.

Cậu bé thích thú vỗ tay bộp bộp, miệng nói hoan hô không ngớt. Thiếu nữ dường như đã quá quen với cảnh tượng đang diễn ra, đôi chân vẫn đều đều bước đi, trong khi cậu bé và chiếc ô luôn theo sát phía sau. Tất cả mọi thứ trông hòa hợp đến thần kỳ, tạo nên một bức tranh thú vị giữa chốn rừng cây tươi tốt.

Bờm hăng hái tận hưởng không khí mát mẻ dưới tán ô rộng. Ánh mắt ao ước nhìn vật xoay tròn trên không, bàn chân của nó hơi nhón lên cao, cánh tay nhỏ quơ qua quơ lại muốn tóm lấy chiếc cán gỗ. Thời điểm Bờm mang mải mê vui chơi, nó bỗng nghe được giọng nói nhẹ nhàng của cô Lăng truyền đến:

- Bờm, nói cho cô biết hiện tại là giờ nào?

- Dạ… dạ…

Bờm tỏ vẻ lúng túng. Nó nghiêng đầu nhìn ra bầu trời phía ngoài ô, bàn tay vò đi vò lại chỏm tóc bên trái. Nếp nhăn giữa hai hàng lông mày rậm ngày càng nhiều nhưng trong miệng chỉ nói được một từ:

- Con… Con…

Thiếu nữ giống như đã liệu trước sự việc, bình thản nói:

- Nói lại một lần cách tính thời gian ở Nhân giới.

Bờm hơi giật mình, nó ngẫm nghĩ giây lát mới nghiêm túc nói:

- Một ngày ở Nhân giới có ba mươi sáu canh giờ chia làm tam tinh gồm: Thiên tinh, Địa tinh và Nhân tinh. Mỗi tinh có mười hai canh giờ theo thứ tự là Tí, Sửu, Dần, Mão, Thìn, Tỵ, Ngọ, Mùi, Thân, Dậu, Tuất, Hợi. Ngày mới bắt đầu vào giờ Tí của Thiên tinh và kết thúc vào giờ Hợi của Nhân tinh. Qua một ngày chính là hoàn thành một chu kỳ vận động của Nhân giới. Trong một năm có tất cả ba trăm sáu mươi chu kỳ vận động và năm ngày nằm ngoài chu kỳ gồm: Hạ Chí, Đông Chí, Nhật Thực, Nguyệt Thực và…

- Được rồi, giờ con có thể nói cho ta biết hiện tại là giờ nào? Thuộc tinh gì trong ngày?

Giọng nói nhẹ nhàng của thiếu nữ chen ngang, phá vỡ bài đọc thuộc lòng của cậu bé. Nhưng lần này Bờm đã có chuẩn bị, nó vanh vách trả lời câu hỏi bất chợt của cô Lăng:

- Dạ thưa cô. Ba mặt trời lên cao quá bốn sào tức ban ngày đã qua hơn hai mươi tư khắc. Vậy hiện tại đang là cuối giờ Hợi thuộc Thiên tinh trong tam tinh ạ.

- Tốt lắm. Kế đến con hãy nói cho ta biết, vị trí lúc này của chúng ta là ở đâu trong quận An Châu?

- Dạ. Chúng ta vừa ở trong khu rừng Lạc Nhật, sau đó rời đi theo hướng đông. Vậy chắc có lẽ bây giờ chúng ta đang đi vào địa phận huyện Hưng Nguyên thuộc quận An Châu ạ.

- Coi như một năm theo ta học tập không uổng phí. Sau này còn cần tiếp tục nỗ lực hơn. Dù là y thuật, chân pháp lực hay kiến thức xã hội đều không được buông lỏng, nhớ rõ chưa?

- Dạ, con rõ rồi… Nhưng mà cô ơi, chúng ta không tiếp tục hái thuốc nữa ạ?

Bờm rất đắc ý khi được cô Lăng khen ngợi nhưng nó bỗng nhớ tới chuyện hái thuốc trước đấy nên tò mò hỏi.

Thiếu nữ tên Lăng dường như đã có sắp xếp, nàng bình thản đáp:

- Dược thảo trong Túi Không Gian của ta đã tương đối khả quan. Hiện tại, ta muốn trở về bào chế một vài đơn thuốc đang làm dang dở, nhân tiện thăm dò một…

- Í! Cái gì kia?

Tiếng thốt kinh ngạc của Bờm cắt đứt đoạn lời nói của thiếu nữ áo lục. Nàng vốn định quay đầu xem xét sự tình nhưng được nửa đường chợt dừng lại. Sau khoảng rừng bên phải hai người, một làn khói màu xanh lục đang chậm rãi lan tới.

Thiếu nữ tên Lăng tuy kinh nhưng không hoảng. Bàn tay trái khẽ lật, một chiếc bình ngọc nhỏ đột nhiên xuất hiện. Từ trong chiếc bình ngọc, thiếu nữ lấy ra một vật hình tròn màu nâu sẫm mang theo mùi thuốc nhè nhẹ. Nàng đưa nó đến trước mặt cậu bé, đoạn ra lệnh:

- Uống viên thuốc này vào.

Bờm không hề do dự nhận lấy viên thuốc bỏ vào miệng. Vị đắng chát của dược liệu khiến mặt mày nó nhăn nhó nhưng tuyệt nhiên không có ý định nhổ ra.

Thiếu nữ áo lục nhẹ nhàng phất tay, chiếc ô trên đỉnh đầu bỗng tỏa ra hào quang nhàn nhạt. Một quang tráo màu hồng phấn có phạm vi ba thước hiện ra bao phủ hai người vào bên trong.

Mọi chuyện xong xuôi, thiếu nữ liền dẫn đầu tiến về phía đám khói màu xanh lục. Phía đằng sau, cậu bé tên Bờm gấp gáp chạy theo. Chiếc ô trên cao như hình với bóng, bám sát bảo vệ hai người trong phạm vi quang tráo màu hồng phấn. Khoảng cách giữa họ và đám khói xanh lục ngày càng ngắn. Khí tức nguy hiểm khiến người ớn lạnh bất chợt xuất hiện. Một thứ kinh khủng đập vào trong mắt... Nó rốt cuộc là gì?