Chương 12: Ngôi Làng Chết

Đông Hoang Vũ Trụ

Chương 12: Ngôi Làng Chết

Làn khói màu xanh lục trôi lững thững tựa như được một bàn tay vô hình thúc đẩy. Nó dần dần che phủ ánh nắng ba mặt trời trên cao đang chiếu xuống từng khoảnh rừng. Một thế giới âm u tỏa ra tràn ngập khắp nơi khiến cậu bé tên Bờm cảm thấy ớn lạnh, thân thể bất giác áp sát bên cạnh cô Lăng.

Thiếu nữ và cậu bé chậm rãi di chuyển trong không gian mờ ảo. Họ men theo con đường nhỏ ven rừng đi xuống sườn núi phía trước. Bóng dáng cây cối xung quanh thưa dần, đường núi trở nên thoáng đãng nhưng tầm mắt vẫn bị làn khói lục dày đặc che khuất. Cẩn thận quan sát hai bên đường, họ lờ mờ trông thấy những thửa ruộng bậc thang đơn luống nhỏ hẹp kèm theo tiếng nước chảy róc rách trong không gian tĩnh mịch. Cảm giác ngột ngạt giống như bị vây xung quanh bởi một bức màn nhỏ bí ẩn, khiến những bước đi của hai người trở nên thận trọng hơn so với lúc trước.

Băng qua khu ruộng bậc thang dài dằng dặc, thiếu nữ tên Lăng và cậu bé Bờm đến trước một cánh cổng nhỏ chỉ đủ ba, bốn người đi qua cùng một lúc. Phía sau cánh cổng xiêu vẹo sắp đổ, hình dáng mở mờ ảo ảo của một vài ngôi nhà sàn thoáng hiện.

Nhìn từ xa đến gần, hai người phát hiện trên mặt đất nằm rải rác những cái xác người kỳ dị. Bên ngoài tầng da thịt của mấy cái xác, vô số lớp rêu phong màu lục bích mọc dày đặc, che kín hầu hết những bộ phận trên cơ thể. Trong khi bộ quần áo đơn giản trên thân những cái xác đã hoàn toàn mục nát, không còn nguyên vẹn. Dường như ngôi làng nơi bọn họ sống đã từng trải qua một hồi tai nạn vô cùng kinh khủng.

Ánh mắt thiếu nữ áo lục hiện rõ nét suy tư, nàng tựa như nghĩ tới điều gì đấy. Đoạn quay đầu lên tiếng phân phó với cậu bé phía sau:

- Con ở lại trong Hồng Hoa Tán, ta tới xem xét mấy các xác.

- Cô Lăng nhớ cẩn thận nha.

- Ừm.

Dặn dò xong cậu học trò, thiếu nữ tên Lăng khoát tay nửa vòng qua đầu, sau đó chầm chậm hướng về những cái xác cách đó không xa. Hồng Hoa Tán dường như nhận được mệnh lệnh của chủ nhân, nó yên lặng xoay tròn trên đầu cậu bé tên Bờm. Đem phạm vi ba thước xung quanh cậu bé bảo hộ trong tầng quang tráo màu hồng phấn.

Trên thân thể thiếu nữ tên Lăng tỏa ra hào quang màu lục nhạt hòa hợp với vẻ tươi sáng của chiếc áo giao lĩnh cùng màu. Bước chân nàng chậm rãi xuyên qua tầng quang tráo của Hồng Hoa Tán, đến cạnh một cái xác gần đấy mới dừng lại. Nàng cẩn thận ngồi xuống quan sát, bàn tay thi thoảng điểm ra những đạo hóa quyết màu lục nhạt.

Qua hồi lâu, trên thân cái xác trước mặt thiếu nữ lóe lên những tia sáng ngũ sắc huyền diệu. Chúng lượn lờ trong cơ thể cái xác tựa như những chú cá đang tung tăng dưới làn nước trong. Dị biến phát sinh trên cái xác khiến thiếu nữ tỏ ra khá kinh ngạc, nàng liên tiếp thử lại trên những cái xác khác. Tất cả đều cho ra một kết quả tương tự...

Thiếu nữ tên Lăng chậm rãi bước vào quang tráo của Hồng Hoa Tán, hào quang quanh người dần thu liễm. Cậu bé Bờm sớm đã tò mò hết chịu nổi, nhân lúc cô Lăng vừa trở về liền lên tiếng hỏi han:

- Cô có tìm được gì không ạ?

Thiếu nữ áo lục khẽ lắc đầu, nếp nhăn giữa hai chân mày lá liễu chưa từng giãn ra. Nàng hướng ánh mắt mờ mịt về chỗ sâu trong làng, nơi tràn ngập làn khói màu xanh lục kỳ bí. Dường như nàng vừa trông thấy thứ gì đó lướt qua, đôi bàn chân bất giác hướng về nơi ấy bước tới.

Trên một con đường nhỏ trong ngôi làng chết, những xác người phủ đầy rêu phong nằm ngã chất chồng lên nhau. Có lẽ khi còn sống, họ từng cùng chạy trốn với nhau trên con đường ấy. Nhưng kết quả cuối cùng, họ vẫn không thể chống lại vận mệnh nghiệt ngã. Những Nhân linh bé nhỏ, suốt đời bọn họ được định sẵn là nạn nhân cho các cuộc chiến tranh tàn khốc. Cố sức vẫy vùng liệu có thể khiến bọn họ thoát khỏi cái chết vốn đã nằm trong sự an bài của số phận?

Những xác người mọc đầy rêu phong tựa như mấy viên đá sần sùi nằm ngây ngốc nhiều năm tại những nơi ẩm ướt. Chúng yên tĩnh trôi qua khoảng thời gian dài cùng thế giới âm u màu xanh lục. Cảm giác mọi thứ giống như biến chậm lại trong thế giới huyền bí ấy…

Rột roạt…

Tòa núi nhỏ thây người trên con đường đột nhiên xuất hiện dị động. Từng xác người trượt dần xuống hai bên, phía bên trong tòa núi dường như có thứ gì đó đang muốn thoát ra.

Một bàn tay to bè lọt qua khe hở vươn ra phía ngoài. Nó dùng sức đẩy những cái xác phía trên trượt sang hai bên để lộ hai bóng dáng bên dưới. Một nam tử to khỏe vươn người ngồi dậy, tay trái vẫn ra sức đẩy những cái xác nằm chèn trên người sang bên cạnh, trong vòng tay phải luôn ôm một cái xác phủ rêu có vẻ ngoài của phụ nữ. Khi những cái xác phủ rêu bị đẩy ra hết, ánh mắt nam tử dồn sự chú ý sang xác người phụ nữ bên cạnh.

Trong dáng vẻ lo lắng lẫn sợ hãi, tên nam tử vừa lay mạnh cái xác vừa gọi to:

- Mẹ ơi, mau tỉnh lại… Con xin mẹ đấy. Mau tỉnh lại đi…

Tên nam tử cố sức gọi người phụ nữ tỉnh dậy trong tuyệt vọng. Hắn hoàn toàn không biết phía đằng sau có một điểm sáng màu hồng lập lòe xuất hiện. Điểm sáng màu hồng lớn dần theo thời gian, tên nam tử rốt cuộc nhận ra sự bất thường. Hắn quay đầu nhìn lại phía sau, vừa lúc trông thấy một quang tráo màu hồng phấn đang chầm chậm tiến tới.

Thiếu nữ tên Lăng và cậu bé Bờm sớm bị tiếng la của tên nam tử thu hút. Hào quang trên quang tráo của Hồng Hoa Tán phần nào soi rõ tình cảnh trước mắt hai người. Một tên nam tử nhân tộc nhìn qua tuổi chừng mười chín, hai mươi. Hắn có khuôn mặt chữ điền phúc hậu, một đôi lông mày rậm và chiếc mũi cao. Cặp mắt sáng của hắn tràn ngập vẻ kinh ngạc nhìn về hai bóng người đối diện, trong khi hai tay đang ôm chặt một xác người phụ nữ phủ đầy rêu.

Tên nam tử từ trong kinh ngạc tỉnh táo lại. Hắn lắp bắp kinh hãi thốt lên vài tiếng:

- Ngươi… Các ngươi… Cái đó… Đừng… đừng lại đây…

- Ngươi đừng sợ, chúng ta là thuộc bên quân đội Nhân giới. Vừa lúc đi ngang qua đây trông thấy dị trạng của làng các ngươi nên mới tiến vào xem xét.

- Người của quân đội sao?

- Chúng ta không phải binh sĩ bình thường đâu. Cô của ta chính là…

- Bờm, không nên nói những chuyện thừa thãi.

Thiếu nữ lên tiếng chen ngang, giọng nói bình đạm mang theo chút dịu dàng. Tâm tình tên nam tử dường như bình ổn lại vài phần nhưng nhớ tới người mẹ đang nằm trong lòng, hắn vội lên tiếng van xin:

- Mẹ của ta… Bà ấy… Xin cô nương… cứu mẹ ta…

Tiếng nói nghẹn ngào pha lẫn sự tuyệt vọng. Khuôn mặt tên nam tử nhăn nhó đầy đau khổ, hắn cố gắng gượng người dậy để nhích gần về hai người đối diện.

- Anh bình tĩnh lại đã. Ta sẽ xem xét tình hình của bác nhà nhưng trước đó anh nên đổi một bộ y phục mới đi.

Thiếu nữ tên Lăng nhẹ nhàng trấn an. Hư không trước mặt nàng xuất hiện một kiện y phục của nam nhân.

Tên nam tử dần lấy lại bình tĩnh, ánh mắt đảo qua trên thân. Quần áo của hắn sớm đã mục nát, lúc nãy lại cựa cậy liên tục trong đống xác người, trên cơ thể hiện tại đã không còn một mảnh vải che thân. Hắn cảm kích nhìn qua thiếu nữ, không khách khí nhận lấy y phục mặc lên người. Bộ y phục dường như được làm vì hắn, mặc vào vô cùng vừa vặn.

Chiếc áo viên lĩnh cộc tay màu lục bình kết hợp với quần dài màu đen, thêm khoản đầu tóc buông xõa hai bên. Khí chất bề ngoài của tên nam tử bỗng chốc trở nên phong trần, lãng tử nhưng ẩn ẩn pha chút gì đó của vẻ tà mị và hoang dã.

Thiếu nữ tên Lăng hơi ngẩn người nhìn tên nam tử. Nàng cảm giác dường như có một sợi dây vô hình đang buộc chặt hai người lại với nhau. Cảm giác ấy lóe lên tức thì rồi biến mất, khi nàng tỉnh táo mới phát hiện bản thân đang chậm rãi bước về phía hắn.

Ánh mắt thoáng hiện vẻ hoảng hốt nhưng rất nhanh bị thiếu nữ che đậy. Hào quang lục nhạt lần nữa lóe lên, nàng bước ra khỏi quang tráo màu hồng phấn đi tới bên cạnh tên nam tử.

Phía đối diện, tên nam tử đang tấm tắc kêu kỳ lạ, bộ y phục khiến hắn cảm giác cơ thể trở nên nhẹ nhàng hơn vài lần. Đang mải ngắm nghía trước sau, hắn chợt phát hiện thiếu nữ áo lục đang đến gần. Đoạn hắn cung tay nghiêm túc hướng thiếu nữ nói:

- Đa tạ cô nương giúp đỡ. Tại hạ thất lễ, không biết phương danh quý tánh của cô nương là gì?

- Anh cứ gọi ta là Hồng Lăng.

Thiếu nữ vừa đáp vừa ngồi xuống cạnh xác của mẹ tên nam tử. Từng đạo hóa quyết lục quang tuôn ra, tia sáng ngũ sắc lần nữa xuất hiện, chạy khắp cơ thể bị bao phủ bởi rêu phong của người phụ nữ.

Cậu bé Bờm tiến lại sát tầng quang tráo màu hồng phấn, đầu nghiêng qua ngó lại muốn nhìn rõ tình hình bên ngoài. Suốt dọc đường luôn phải ở trong vòng bảo hộ của Hồng Hoa Tán, nó sớm đã tò mò với dị trạng xung quanh ngôi làng.

Tên nam tử trông qua dáng vẻ thi pháp của Hồng Lăng. Hào quang màu xanh lục phản chiếu trên gương mặt vương chút lấm lem khiến thiếu nữ tỏa ra sức hút kỳ lạ. Hắn thoáng ngẩn ngơ nhìn ngắm nàng, may mắn trước khi nàng kịp phát hiện đã thu hồi ánh mắt.

Hồng Lăng triệt hồi chân pháp lực, những nếp nhăn giữa cặp chân mày dần giãn ra. Nàng nhẹ nhàng đứng lên, đoạn quay người đối diện nói chuyện với tên nam tử:

- Mẹ của anh và những người khác đều có tình trạng bệnh giống nhau. Họ đều trúng phải cùng một loại độc.

- Có biện pháp chữa trị nào không, Hồng Lăng cô nương?

- Hiện tại, ta không biết họ trúng phải loại độc gì nên chưa thể đưa ra biện pháp giải quyết. Nhưng lúc nãy xem xét tình hình, ta thấy bọn họ vẫn chưa có nguy hiểm đến tính mạng nên anh có thể yên tâm.

- Tạ ơn trời đất. Ít nhất mẹ của ta còn có thể được cứu sống phải không, Hồng Lăng cô nương?

- Xin đừng gọi ta là Hồng Lăng cô nương. Hãy cứ gọi thẳng tên ta như những người khác.

- Vâng, Hồng Lăng cô...

Trong niềm vui mừng hân hoan, tên nam tử suýt nữa nói ra "Hồng Lăng cô nương" theo thói quen. Hắn đưa tay lên gãi cái đầu bù xù, gương mặt rạng rỡ nở nụ cười ngây ngô.

Tu tu tu tu...

Bỗng nhiên tiếng tù và ở đâu đó vọng tới khiến ba người giật mình. Hồng Lăng nhíu mày như có phát hiện, ánh mắt chăm chú nhìn về một hướng. Nàng lên tiếng nói với hai người còn lại:

- Chúng ta trước tiên rời khỏi nơi đây đã.