Chương 14: Chủ Nhân Của Vô Thường

Đông Hoang Vũ Trụ

Chương 14: Chủ Nhân Của Vô Thường

Tại một vùng núi hoang sơ, những cây cổ thụ cao chót vót vươn mình đón ánh nắng ấm áp từ ba mặt trời. Phía trên cao, những áng mây trắng trôi lững lờ khéo lẽo tô vẽ cho khung nền xanh lam trang nhã. Xa xa nơi đường chân trời, một điểm sáng lóe lên vụt biến thành vệt sáng vàng kéo dài hàng chục dặm.

Đột ngột giữa hư không xuất hiện một chiếc thuyền lớn. Cự thuyền có hai cánh dang rộng và phần đuôi cao hơn đầu đặc trưng. Tại phía mũi thuyền, một thân ảnh mặc áo choàng đen lẳng lặng đứng, nơi vạt áo rách rưới bay phấp phới thi thoảng lộ ra những hạt sỏi màu huyết hồng yêu dị.

Chiếc cự thuyền dừng lại trong giây lát, sau đó chầm chậm tiến về phía trước. Không gian nơi cự thuyền đi qua xuất hiện những tia gợn sóng lăn tăn, giống như nó đang xuyên qua một tấm màn chắn vô hình. Thân ảnh cự thuyền dần dần biến mất sau tấm màn chắn, khung cảnh xung quanh nhanh chóng khôi phục vẻ yên tĩnh vốn có.

Cự thuyền xuyên qua tấm màn chắn đi tới một tiểu thế giới tách biệt. Bên trong tiểu thế giới có một cái hồ lớn không thấy rõ bờ. Trên mặt nước màu xanh lam lóng lánh tươi sáng, vài ba chú cá với đủ chủng loài thi nhau nhảy múa khiến khung cảnh trên mặt hồ tràn ngập một mảnh sự sống tươi vui.

Cự thuyền tiếp tục bay về phía trước, tốc độ nhanh hơn vài phần. Băng qua vài trăm dặm, xa xa phía dưới cự thuyền xuất hiện một hòn đảo lớn, rộng ước chừng ngàn dặm. Trên đảo khắp nơi đều một mảnh tươi tốt, đủ các loại kỳ hoa dị thảo, huyền thú bảo vật,… nằm rải rác tạo nên những khung cảnh mỹ lệ hiếm có của tiểu thế giới.

Cự thuyền chậm rãi hạ xuống ngọn núi cao chót vót giữa đảo, ngay tại phía trên một chiếc giếng trời cực đại. Giếng trời có miệng rộng chừng bảy, tám dặm, nằm tại sườn núi phía tây trông vô cùng bắt mắt. Xuống dưới đáy giếng tầm khoảng ngàn trượng, chiếc cự thuyền chậm rãi tiếp đất, các mỏ neo bắt đầu vươn ra cắm vào một vài chiếc cột xung quanh.

Bốn chiếc thang kiên cố, dài gần chục thước tự động trượt đến hai bên mép thuyền. Những thân ảnh mang áo choàng màu tím từ các khoang thuyền khập khiễng bước ra, hình thành tốp năm tốp ba theo bốn chiếc thang gắng gượng đi xuống mặt đất.

Phía bên dưới, hàng chục thân ảnh người lùn mang áo choàng lam theo các thông đạo trên vách đá nhẹ nhàng bay ra. Bàn tay nhỏ nhanh chóng bắt quyết, miệng họ liên tục niệm chú ngữ, trên người dần xuất hiện hào quang màu lam rực rỡ hướng đám thân ảnh mang áo choàng tím bao trùm.

Tại nơi mũi thuyền, thân ảnh mặc áo choàng đen thả người rơi chầm chậm xuống phía dưới, sau đó nhanh chóng bước hướng thông đạo ngay trên vách đá đối diện.

Xuyên qua dãy hành lang hình vòm âm u, nhiều ngã rẽ, một đại điện rộng lớn xuất hiện trước mặt thân ảnh mặc áo choàng đen. Đại điện có dạng hình nón, phần chóp cao hơn ba mươi trượng, đáy rộng chừng vài trăm thước vuông. Không gian trong đại điện tương đối sáng sủa, trên tường trang trí một bức tranh về vũ trụ với những tinh hà, chòm sao,… rực rỡ xen lẫn một vài khoảng không u tối.

Đại điện có tất cả bốn cửa lớn thông ra ngoài, thân ảnh mặc áo choàng đen đang đứng ở cửa phía tây. Nền của đại điện được xây dựng theo kiểu lòng chảo, xung quanh có bốn khu khán đài với năm dãy ghế xếp chồng. Xen kẽ giữa các khu khán đài là những bậc cầu thang nối liền bốn cửa chính với đáy chảo.

Thân ảnh mặc áo choàng đen hơi khom mình đi xuống phía dưới lòng chảo. Hắn đi tới trước đài sen trắng khổng lồ chính giữa đại điện, cách khoảng hai thước liền dừng lại, cung kính quỳ xuống một gối trên đất. Cái đầu ẩn sau lớp áo choàng đen đã cúi xuống quá nửa, giọng hô khàn khàn đầy thành kính bỗng vang lên:

- Bái kiến chủ nhân.

Trên đài sen trắng khổng lồ, ẩn sau ánh sáng bạch ngân lung linh, mờ ảo, thấp thoáng bóng dáng to lớn của một vị nam tử. Mái tóc màu đen dài buông xõa, trên thân khoác một bộ giáp tinh xảo, từ người nam tử toát lên vẻ hào hùng, khí khái khiến vạn linh kính phục. Nam tử đang trong tư thế ngồi xếp bằng, hai mắt nhắm hờ, cơ thể bồng bềnh xoay tròn về bên phải.

Tiếng hô của thân ảnh mặc áo choàng đen dường như không có ảnh hưởng tới hành động của tên nam tử. Cơ thể khôi vĩ vẫn chậm rãi xoay tròn, từng lọn tóc dài, thẳng tắp nhẹ nhàng tung bay tạo nên cảm giác phiêu dật, xuất trần đầy ma lực.

Nhưng sự yên tĩnh kéo dài không lâu, một giọng nam trầm ấm bỗng văng vẳng truyền khắp đại điện to lớn:

- Vô Thường, ngươi đến rồi.

- Thuộc hạ tội đáng muôn chết. Xin chủ nhân trách phạt.

- Đứng lên rồi nói.

Câu nói không đầu không đuôi của thân ảnh mặc áo choàng đen đã phần nào tác động tới tên nam tử. Cơ thể xoay tròn chầm chậm dừng lại đối diện với kẻ quỳ phía dưới, đôi mắt nhắm hờ dần dần mở ra. Một màu đen thăm thẳm như vực sâu không đáy xuất hiện trong đôi mắt của tên nam tử.

Thân ảnh mặc áo choàng đen, hay còn gọi là Vô Thường, hơi rùng mình, hắn miễn cưỡng đứng dậy trong khi đầu vẫn cúi thấp. Đứng trước tên nam tử đang ngồi trên đài cao, Vô Thường tựa như đứa trẻ nhỏ đứng trước người khổng lồ. Kích thước cơ thể của tên nam tử quả thực không hợp thói thường, riêng tư thế ngồi xếp bằng đã cao gần một trượng rưỡi. Cộng thêm khí tức mạnh mẽ phát ra từ người tên nam tử khiến cả đại điện xuất hiện một loại áp lực vô hình cực kỳ trầm trọng…

Dãy Trường Sơn núi non trùng điệp, bị chia cắt bởi dòng sông Hoàng quanh co, khúc khuỷu kéo dài hàng chục nghìn dặm. Từ trên cao nhìn xuống, dãy Trường Sơn trông giống như một vòng xoáy trôn ốc có tất cả chín vòng. Trong đó, cao nguyên Lâm Viên là cao nguyên lớn nhất nằm tại vòng xoáy trung tâm của dãy núi. Nó nổi tiếng với vai trò là tổng bộ của quân đoàn Thiên Long hùng mạnh, nơi tập trung của hàng triệu Hoàng Vệ binh tinh nhuệ.

Lúc này, bên bờ Đầm Cả thuộc cao nguyên Lâm Viên, bốn người Hồng Lăng đang ngồi nói chuyện trong một doanh trướng lớn thuộc khu vực quân đội. Lạc Vương ngồi ở trên cao, ngay tại vị trí chủ vị. Cô trò Hồng Lăng an ổn ngồi bên trái doanh trướng, trong khi Đặng Luân nơm nớp lo sợ nửa ngồi nửa quỳ ở phía đối diện.

- Tình hình ngươi kể lại không khác quá nhiều so với tình báo ta nhận được. Nhưng việc ngươi còn tỉnh táo khiến ta vô cùng tò mò. Rốt cuộc ngươi đã làm như thế nào?

Câu hỏi của Lạc Vương khiến Đặng Luân khá khổ sở. Một con người bình thường như hắn sao có thể lý giải thắc mắc của một vị vương giả thông tường vạn sự.

Ánh mắt Lạc Vương luôn chăm chú quan sát biểu hiện của nam tử áo lục. Nhưng vị Thiên Nhật tướng quân không tìm thấy dù là một điểm khả nghi. Sau một hồi im lặng, Lạc Vương bỗng lên tiếng phân phó:

- Đặng Luân, ngươi lui xuống trước đi. Ta đã cho người sắp xếp chỗ ở cho ngươi trong doanh trại. Tạm thời ngươi sẽ ở lại đây trước khi có lệnh mới được ban xuống.

- Vâng, thưa ngài.

Đặng Luân như được đại xá, hắn cung kính lui ra phía ngoài doanh trướng.

- Lạc Vương, ngài nghĩ hắn có phải là gian tế của Yêu giới?

Đặng Luân vừa đi khỏi, Hồng Lăng một mực yên lặng bỗng mở miệng nói chuyện. Đôi mắt đen láy của nàng nhìn không rời phía cửa lớn của doanh trướng, ở nơi đó thấp thoáng bóng dáng của một tên nam tử áo lục có vẻ ngoài chất phác.

- Ngươi nghĩ sao?

Lạc Vương không trả lời mà hỏi ngược lại. Hồng Lăng hơi quay đầu, đối mặt với Lạc Vương nàng thản nhiên lên tiếng:

- Là ta hỏi trước hay ngài hỏi trước?

- Ha… hả… Ở đây ai lớn nhất thế nhỉ? - Lạc Vương không có vẻ tức giận, ngược lại vừa cười vừa hỏi đùa một câu.

- Người lớn nhất chưa chắc là người mạnh nhất. Đã lâu hai chúng ta không so đấu, ngài có muốn thử một chút hay không?

Hồng Lăng nhẹ nhàng giơ nắm đấm trắng tinh lên trước ngực, ánh mắt hừng hực chiến ý nhìn Lạc Vương trên cao.

Cậu bé Bờm ở bên cạnh ngơ ngác nhìn hai người nói chuyện. Dường như quan hệ giữa cô Lăng và Lạc Vương khá thân thiết, khác hẳn với những biểu hiện trước đó. Ngoài ông kị và chú Thường, đây có lẽ là lần đầu nó được gặp một người quen khác của cô Lăng…

Trong đại điện có bức vẽ huyền bí về vũ trụ, thân ảnh mặc áo choàng đen đang cung kính báo lại sự tình diễn ra vào tối ngày hôm trước. Nam tử trên đài sen trắng nghe xong không có nhiều biến hóa, đoạn bình tĩnh nhắc lại:

- Thành viên tổ Ám Long may mắn sống sót chưa tới năm thành, tất cả đều bị thương nặng…

Vầng sáng bạch ngân không cách nào che giấu đôi mắt đen láy đầy tinh minh, tên nam tử chậm rãi ngẩng đầu nhìn bức vẽ vũ trụ trên cao. Bàn tay phải nhẹ nhàng điểm vào hư không trước mặt, ánh sáng chói lòa tỏa ra bốn phía. Bức tranh vũ trụ trên tường tựa như sống lại, liên tục xoay vần tạo nên những chùm sáng nhanh hợp nhanh tan.

Dị tượng kéo dài chừng nửa khắc, tên nam tử trên đài sen đột nhiên thu tay, mọi thứ trở lại vẻ tĩnh lặng giống như thời điểm ban đầu. Giọng nói trầm ấm lần nữa vang lên mang theo một chút sợ hãi hiếm thấy:

- Hoang Linh thực sự quá điên cuồng...

Câu nói tựa như tiếng than từ tận đáy lòng, có chút thổn thức xen lẫn bi ai. Vầng sáng bạch ngân bỗng nhiên nhạt dần, từng đường nét trên gương mặt nam tử từ từ hiện rõ. Một vẻ đẹp ấm áp, anh tuấn phi phàm khiến triệu triệu Nhân linh phải sùng bái, kính phục. Đây chính là vị thần đứng đầu cả Nhân giới rộng lớn, Tinh Mệnh Tạo Hóa Thần.