Chương 10: Giằng Co Giây Lát

Đông Hoang Vũ Trụ

Chương 10: Giằng Co Giây Lát

Thung lũng thành Thái Vi, ánh sáng lờ mờ của ba mặt trăng phản chiếu trên khung cảnh hoang tàn tạo nên cảm giác thê lương, lạnh lẽo. Tại trung tâm thung lũng, ánh sáng thánh khiết phát ra từ hai chiếc Thần Vị vô cùng bắt mắt trong đêm tối âm u.

Khoảng không gian yên tĩnh giữa bốn vị thần đã kéo dài gần một canh giờ. Thời gian một canh giờ đối với các vị thần đã sống qua hàng triệu năm chỉ như cái chớp mắt. Ba vị thần Nhân giới luôn kiên nhẫn chờ đợi, vẻ trầm mặc khiến khí thế của họ tăng thêm vài phần uy nghiêm và cao quý.

Lực Thần chìm đắm trong trạng thái suy tư miên man, hai ngón tay trái vẫn đều đều gõ nhịp trên thành ghế. Thế giới yên bình giữa bốn vị thần tưởng như không có điểm kết thúc. Có lẽ đối với họ, suy nghĩ một vấn đề cần tính đến rất nhiều điều, không phải vài ba lần ngẫm nghĩ liền có thể thông suốt.

Từng cành cây, ngọn cỏ ở phía xa khẽ lung lay theo cơn gió nhẹ. Hành vi yếu ớt của chúng như muốn chứng tỏ một điều, thời gian và không gian trong thung lũng thành Thái Vi không bị ngưng đọng. Tạo Hóa Thần điềm tĩnh ngồi trên Thần Vị, hai cánh tay đặt trên thành ghế bất giác thu lại, ngài bỗng nhiên mở lời nói chuyện:

- Man Hoang Đại Lực Thần, ngài không chỉ đang suy nghĩ một chuyện?

Câu hỏi mang nhiều phần khẳng định đánh thức vị cự nhân áo nâu xám từ trong suy nghĩ. Hai ngón tay trái gõ nhịp trên thành ghế hơi dừng lại, đôi mắt màu hổ phách liếc nhìn nam tử tuấn mỹ phía đối diện. Giọng nói trầm đục, tràn đầy bá khí của Lực Thần lần nữa vang lên:

- Xem ra bọn chúng đã triển khai kế hoạch…

Lời nói lấp lửng của cự nhân áo nâu xám khiến Long Thần và Phượng Thần như rơi vào sương mù. Tạo Hóa Thần vốn nhận được tin tức từ sớm, ánh mắt tinh minh nhìn về phía Lực Thần, lời nói có thêm vài phần châm chọc:

- Màn kịch này có nên chấm dứt ở đây không nhỉ?

- Hơn ba mươi nghìn năm trước, hai giới từng hữu nghị hợp tác nhưng kết quả như thế nào? Các ngươi nghĩ chuyện viển vông đó sẽ xuất hiện lần nữa? - Lực Thần thản nhiên nói ra suy nghĩ của bản thân, trên khuôn mặt vuông vức không xuất hiện nửa điểm cảm tình.

- Chúng sinh vì cầu sinh tồn có thể buông bỏ oán niệm. Ngài được xưng tôn là thánh thần, đấng cao cả trong trời đất. Vì cớ gì lại dễ dàng từ bỏ khi chưa từng thử qua một lần? – Long Thần vội vã lên tiếng khuyên ngăn, dáng vẻ hết sức thành khẩn.

- Chính vì là thần nên không thể mắc một sai lầm tới hai lần.

Giọng nói thanh thúy nhưng lạnh lẽo của Phượng Thần bất chợt truyền đến. Trước sự chú ý của ba vị thần còn lại, từ trong chiếc mỏ xích kim lần nữa truyền ra một tràng âm thanh Thần Thú cổ ngữ:

- Lực Thần, ý của ngươi bọn ta đã rõ. Chúng ta chờ ngày gặp nhau trên chiến trường.

- Ta chờ đợi câu này đã lâu. Đến lúc đó ba vị nên cẩn thận nhiều hơn. Ha ha...

- Ngươi nên lo cho Thần Vị đang lung lay của mình ấy.

Câu nói băng lãnh cuối cùng của Phượng Thần không làm thân thể đang tan biến của Lực Thần dừng lại. Tiếng cười dài của vị thần đứng đầu Yêu giới vang vọng khắp thung lũng thành Thái Vi, mãi đến khi ngài rời đi một thời gian mới từ từ biến mất.

Long Thần từ trên cao chứng kiến mọi việc, trong lòng khe khẽ thở dài. Đôi mắt xẻ dọc màu bích lục thoáng hiện nét tang thương xen lẫn buồn bã. Nhưng mới qua một cái chớp mắt, cảm xúc hỗn loạn đã bị che lấp bởi vẻ kiệt ngao vốn có của dòng dõi nhà rồng.

Nam tử mặc bạch ngân chiến giáp chậm rãi đứng dậy từ Thần Vị của bản thân. Gương mặt tuấn tú ngẩng lên nhìn ngắm bầu trời đầy sao, ánh mắt xa xăm như xuyên thấu vạn vật, nhận rõ mọi chuyện trong đất trời.

Thân thể Thất Vũ Hỏa Lam Phượng bên cạnh bỗng tỏa ra ánh sáng chói mắt. Qua giây lát, một cô gái chừng hai mươi bảy, hai mươi tám xuất hiện trong chiếc áo giao lĩnh bảy màu quý phái. Đầu nàng đội một chiếc vương miện hình ngọn lửa bạch kim, chân mang đôi guốc mộc làm từ gỗ đàn hương lâu năm.

Hình dáng nhân loại của Phượng Thần nhẹ nhàng hạ xuống bên cạnh Tạo Hóa Thần. Phía sau lưng nàng, mái tóc màu đen mượt mà, óng ả, tựa như dòng sông êm đềm chạy dài từ đỉnh đầu xuống tới tận gót chân. Đôi mắt hẹp dài, cân đối điểm thêm đôi con ngươi màu lam lãnh diễm tạo nên dấu ấn hoàn hảo trên gương mặt trái xoan trang nhã.

Đồng thời điểm, thân thể Long Thần tương tự phát ra ánh sáng chói lòa, bắt đầu thu nhỏ về dạng nhân hình. Một nam tử trung niên mặc áo viên lĩnh bằng lụa màu hoàng kim hiện ra. Nhìn qua chiếc áo dài ống rộng có thể thấp thoáng trông thấy một chú rồng uy nghiêm đang bay lượn trong biển mây màu vàng.

Thân thể Long Thần chậm rãi hạ xuống đối diện với Phượng Thần, ánh mắt mang theo vẻ áy náy nhìn về phía nam tử mặc chiến giáp bạch ngân. Bên trên gương mặt phúc hậu của vị thần cổ lão, làn mi cong màu trắng, để dài đến ngực trở nên nổi bật cùng đôi tròng mắt xẻ dọc màu bích lục. Trong khi bộ râu hơn mười phân và mái tóc xoăn bồng bềnh dài ngang lưng tựa như tấm nền trắng đẹp đẽ. Chúng tạo nên sự cân đối với khuôn mặt có cặp sừng rồng thu nhỏ mọc ra từ hai bên đỉnh trán.

Tạo Hóa Thần dường như nhận ra sự thay đổi của Long Thần và Phượng Thần. Ngài thu hồi ánh mắt xa xăm, nghiêm túc nói với hai vị thần bên cạnh:

- Ta vừa nhận được tin, trong bảy quận gần đây, tính cả quận Thái Nguyên, đều gặp phải chướng khí màu xanh lục bí ẩn. Tình hình hiện tại vô cùng nghiêm trọng. Có lẽ cần nhờ hai vị giúp ta cùng xử lý vụ việc, nếu không hậu quả rất khó lường.

- Ngài cứ nói đi. Ta nghĩ Long Thần cũng giống như ta, nguyện hết sức giúp đỡ nếu Nhân giới cần.

Thấy Long Thần không có ý kiến với lời của Phượng Thần, Tạo Hóa Thần nhẹ nhàng thở ra, giọng nói trầm ấm lần nữa vang lên:

- Vậy đành phiền Phượng Thần đi một chuyến tới Thiên Không Chiến Trường, cùng Ngọc Thần và Ma Thần chủ trì đại cục. Ta lo sợ Yêu giới có đại động tác phía sau…

Phượng Thần nhẹ nhàng gật đầu. Thiên Không Chiến Trường ở ngoài khoảng không gian thuộc Nhân giới, cách xa gần tám mươi nghìn tỷ dặm. So sánh về tốc độ giữa ba vị thần, phượng thể của nàng tính toán nhanh nhất, trong thời gian ngắn có thể qua lại giữa Thiên Không Chiến Trường và Nhân giới. Sắp xếp nàng trở về hội họp cùng Ngọc Thần và Ma Thần tự nhiên không sai.

Tạo Hóa Thần chưa từng dừng lại, hướng Long Thần lên tiếng nhờ vả:

- Mặt khác, tình hình bảy quận hiện tại vô cùng phức tạp, phiền Long Thần ở lại điều tra nguyên nhân vụ việc. Ta nghĩ rất nhanh sẽ có được kết quả.

Tạo Hóa Thần thoáng dừng lại, thấy cái gật đầu của Long Thần mới tiếp tục lên tiếng:

- Bản thân ta sẽ đích thân trở về núi Hồng Bàng. Ta cảm thấy vụ việc lần này giống như một màn sương mà Hoang Linh cố ý tạo ra. Mục tiêu thực sự của hắn có lẽ không nằm ở đây. Ta phải đích thân trở về xác minh một chuyến.

Ba vị thần rất nhanh đạt được sự đồng thuận. Thân ảnh của họ bất giác tan biến trong không khí, dựa theo lời của Tạo Hóa Thần bắt đầu thực hiện công tác đối phó với âm mưu của Yêu giới.

Trong một đại điện xa hoa được phủ kín bởi gam màu huyết hồng yêu dị, bóng dáng của Lực Thần dần dần hiện rõ. Ngài đang ngồi chễm chệ trên vương tọa cao nhất nằm giữa đại điện. Phía bên dưới, đối diện với vương tọa có hai hàng ghế xếp song song được phân cách bởi một cái bàn dài màu xích kim.

Thời điểm hiện tại, cả tòa đại điện trông có vẻ trống trải và hiu quạnh vì sự thiếu vắng bóng dáng của đám thuộc hạ vốn thường lui tới hàng ngày. Đột nhiên một giọng nói sang sảng vang lên ngay khi Lực Thần vừa xuất hiện, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh vốn có:

- Lão Linh, ngươi lâu như vậy mới trở lại. Rốt cuộc có thu hoạch được gì không?

- Lão Hổ, ngươi muốn lông của Phượng Thần thì tự mình thu thập lấy. Đừng kéo ta vào chuyện của các ngươi. – Đôi mắt màu hổ phách nhìn vào khoảng không xa xăm, Lực Thần thản nhiên đáp lời.

- Hoang Linh rắm thối, ngươi được lắm! Chúng ta là anh em bao nhiêu triệu năm, một việc nhỏ cũng không chịu giúp ta. Hừ…

Giọng nói lão Hổ đầy vẻ căm tức nhưng bóng dáng lão chưa từng xuất hiện. Lúc này, một giọng nói từ tốn, trầm ổn từ hư vô truyền tới, xen vào cuộc nói chuyện lúc trước:

- Tạo Hóa Thần có phát hiện ra điều gì không?

- Hiện tại có lẽ còn chưa phát hiện được. – Lực Thần chậm rãi hồi đáp, bộ dáng hơi có vẻ suy tư.

- Mưu kế của thằng nhóc kia quả nhiên ghê gớm. Ngay cả Tạo Hóa Thần cũng bị hắn tính toán. Lão Hổ ta quả thực bội phục. – Lão Hổ ra sức tán thưởng một nhân vật bí ẩn, vẻ tức giận bay biến sạch sẽ.

- Trong số các Ngũ Hành Vương Giả của Yêu giới, nó là kẻ có khả năng đạt tới cấp Hoàng Giả sớm nhất. Đến lúc đó lão Nguyên ta đây thực muốn nhìn xem nó sẽ đạt đến tình trạng gì?

Giọng nói từ tốn của lão Nguyên khi nhắc đến nhân vật bí ẩn bỗng nhiều thêm mấy phần hào hứng. Cả lão Hổ và lão Nguyên dường như đều rất coi trọng kẻ này. Trong khi đó, gương mặt góc cạnh của Lực Thần không có nhiều thay đổi, giọng nói trầm đục lần nữa vang lên:

- Bước đầu của giai đoạn cuối đã thành công, giờ nên là lúc thằng nhóc kia xuất hiện. Hy vọng nó không thất bại, nếu không…

Câu nói lấp lửng có phần lạnh lẽo của Lực Thần khiến không gian trong tòa đại điện bỗng trở nên yên tĩnh dị thường. Lão Hổ và lão Nguyên không tiếp tục lên tiếng, dường như họ đã biến mất trong khoảng không hư vô. Nếu hai lão còn ở đây chắc sẽ nhận ra điểm khác thường trên cơ thể của Lực Thần. Khí tức của ngài ấy dường như yếu hơn vài phần so với lúc trước...