Chương 37: Hiệp thứ hai (1)

Đông A Nông Sự

Chương 37: Hiệp thứ hai (1)

Chương 37: Hiệp thứ hai (1)

Trên khán đài, Trần Quang Khải vui mừng khôn xiết. Thái Đường khuôn mặt đã đỏ bừng, nàng chưa bao giờ thấy trận xúc cúc nào như thế "Thật kích CMN thích! Tên khốn, ta yêu ngươi chết mất". Trần Quốc Tuấn vuốt chòm râu. Ông đã nhìn ra môn đạo, quay sang Quang Khải mỉm cười, "Chỉ vài lời động viên mà làm cho đội nhà thay đổi thế, không thể không phục Chiêu Minh Vương ngươi được".

Dưới sân, Yết Kiêu đang sắp xếp lại, vỗ vai dặn dò 5 người còn lại. Bên Chiêu Minh xã thì như tiếp thêm sức mạnh, chỉ chờ bóng đến là lao vào. Nhưng đúng là kỹ thuật không thể chỉ một sớm một chiều mà luyện thành. Đội An Sinh xã đã dần thay đổi theo cách chơi của Chiêu Minh xã, đã quá nửa hiệp trôi qua, tuy rất khó khăn nhưng Yết Kiêu và Dã Tượng vẫn cùng nhau phối hợp rất đẹp để đưa bóng đến gần cầu môn Chiêu Minh xã. Lúc này quả bóng lở lửng trên không, một tuyển thủ An Sinh xã ở chỗ trống trải nhảy lên đánh đầu vào lưới. Ma Lĩnh theo về nhưng không kịp nữa. Bỗng Nhiên từ đâu Sử Hồng xuất hiện, hắn vốn làm nhiệm vụ ghi bàn, rất ít ở nhà phòng thủ, nay tích cực chạy theo bóng, hắn lăng người, chạm được người vào bóng nhưng thân thể theo quán tính đập vào cầu môn bằng gỗ. Cả khán đài như lặng đi, Sử Hồng đau đớn nằm trên sân, hắn có lẽ sẽ không thi đấu tiếp được nữa, trán hắn đã chảy máu, ướt đẫm tấm khăn xanh buộc trên đầu. Khi hắn lếch thếch rời sân, trên khán đài rộ lên tiếng cổ vũ. Trước nay chưa có cầu thủ xúc cúc nào thi đấu nhiệt tình đến thế, khán giả ủng hộ hắn là từ nội tâm mỗi người.

- Sử Hồng uy vũ! Sử Hồng uy vũ!

Khán giả hai bên đứng lên vỗ tay hò hét, có lẽ không gì kích thích nam nhân bằng cảnh máu đổ. Ngay cả tuyển thủ bên An Sinh xã cũng vỗ tay khi hắn rời sân. Người vào thay Sử Hồng là một thanh niên trẻ. Có lẽ cũng bị người tiền nhiệm kích thích, thi đấu rất máu lửa. Lại qua một khắc, hai đội giằng co mãi thì bên Chiêu Minh Xã cầu thủ mới vào thay Sử Hồng tận dụng được cơ hội ghi thêm 1 bàn, lúc này tỷ số đã là 4-3.

Trên khán đài mọi người dần nhận ra, cầu thủ vào thay không tầm thường. Thái Đường quay sang hỏi Trần Quang Khải:

- Đại ca! Người mới vào kia là ai? Kỹ thuật rất tốt, lại rất thông minh, từ lúc hắn vào sân thay Sử Hồng, bên Chiêu Minh xã bắt đầu phối hợp tốt hơn.

- Người này Chiêu Minh xã mới tuyển mộ về. Hắn được Ma Lĩnh giới thiệu nên ta mới gặp qua vài lần. Hắn năm nay mới 18 tuổi quê ở Đông Anh, hình như tên là Quang Hải. Lúc luyện tập cũng đã thể hiện rất tốt nhưng Sử Hồng vẫn là cầu thủ chủ lực, không thể dễ dàng mà thay thế của đội ta nên trận này cho hắn dự bị.

Thái Đường nghe đại ca nói vậy, đứng dậy hô: "Quang Hải cố lên, cố lên!". Còn một số người nghe hắn nói vậy thì một số người rục rịch. Người này nhất định là nhân tài, có khi phải chiêu dụ hắn vào xúc cúc xã nhà mình. Còn Bách thì giật mình nhìn bóng dáng kia, không thể là số 19 kia được. Quang Hải này cao 1m8, hơn người kia khoảng hai chục phân, lại tỳ đè tốt. Nếu nói giống thì giống Tiến Linh hơn. Mình cả nghĩ rồi, người với người tên giống nhau là bình thường.

Lúc này thời gian còn lại không nhiều. Bên An Sinh xã ý thức được hôm nay gặp khó khăn bội phần, dù gì cũng đang có lợi thế một bàn, dàn hàng ngang thủ thế. Hai người Yết Kiêu, Dã Tượng như hai quả núi, bóng đến gần cầu môn là phá bóng. Khán giả kinh thành đang được chứng kiến cảnh trước nay hiếm thấy. An Sinh xã vô địch nay phải co cụm phòng ngự, khiến tất cả ồ lên, cùng tập trung cao độ. Trên khán đài, đến cả Thái Tông là bậc đế vương trầm ổn, cũng hồi hộp theo từng nhịp bóng, mỗi lần quả bóng được câu bổng vào trong. Những người ủng hộ An Sinh xã thì như muốn rớt tim ra ngoài. Những người ủng hộ Chiêu Minh xã thì gào thét sau mỗi lần hụt ăn. Cầu trường trở nên căng thẳng tột độ.

Đặng Ma La đã mấy lần liếc mắt ra ngoài nhìn người hiệu lệnh, trận đấu đã đến lúc kết thúc. Đây có lẽ là pha bóng cuối cùng rồi. Quang Hải mới vào sân đã cháy hết sức, hắn dẫn bóng vượt qua một người bên cánh trái, vung chân đá quả bóng vào trong. Mọi người thấy hắn đã quá mệt, sử bóng không còn chính xác nữa, bóng đi quá cao không còn có tuyển thủ nào của Chiêu Minh xã theo được. Hậu vệ An Sinh xã phá quả bóng ra giữa sân. Hắn như được giải thoát, phá quả bóng này xong trận đấu sẽ kết thúc, An Sinh xã sẽ thắng, bọn hắn dù chật vật nhưng sẽ mang tấm biến "Đại Việt đệ nhất xã" về Vạn Kiếp. Nhưng có lẽ hôm nay dự trước là một ngày đầy những điều kỳ lạ xảy ra. Ma Lĩnh từ cuối sân băng lên. Hắn mọi khi chỉ tập trung phòng ngự, đến thời điểm này tự biết thua một bàn hay hai bàn cũng vẫn là thua, đã bỏ cầu môn băng lên. Quả bóng phá ra đúng vị trí hắn đứng, hai bên cả Yết Kiêu và Dã Tượng đang xoài chân đến. Đầu Ma Lĩnh như mụ đi, "Ông phải sút! Chết ông cũng phải sút!". Hắn vung chân, dùng hết sức bình sinh vụt vào quả bóng. Trong thời thần này, trái bóng lướt qua hai người Yết Kiêu và Dã Tượng, bay như tên bắn, găm thẳng vào khung thành.

Bùng nổ! hơn vạn người như nổ tung. Dân chúng kinh thành chưa bao giờ chứng kiến cái gì kích thích thế. Trên khán đài, Thánh Tông cười ha hả, Trần Quang Khải đứng vọt dậy. Còn Trần Quốc Tuấn ánh mắt cũng thâm thuý nhìn cục diện. Thái Đường thì kéo tay phụ hoàng, mặt đỏ bừng bừng, phấn khích hô "Ma Lĩnh ghi bàn rồi, Nhị ca thắng cược rồi". Bách cũng không giữ nổi bình tĩnh: "Phải vậy chứ! Bàn thắng này tạo ra không khí không khác gì Công Vinh ghi bàn vào lưới Xiêm La cả. Làm bản công tử lúc ấy mới mười tám đôi mươi đã bị các em gái xung quanh xâm phạm thân thể nghiêm trọng. Quá uất cmn ức!"

Dưới sân, Đặng Ma La cũng cho trận đấu kết thúc. Tuyển thủ Chiêu Minh xã đang cồng kênh Ma Lĩnh, còn An Sinh xã đã đổ gục xuống, vẻ thất vọng không sao tả hết. Trong đám dân chúng cũng có kẻ thắng người thua, nhưng khả năng số người thất vọng cao hơn. Một người chửi rủa:

- Chó chết! sớm biết Chiêu Minh xã đá hay thế nào thì sao mà chấp 3 bàn được, đúng là lừa đảo mà.

- Hết hiệp một ta đã nghĩ cầm chắc tiền trong tay, lão bà ơi, ta có lỗi với nàng …

Nhưng đau khổ của người này luôn đi kèm với sung sướng của kẻ khác. Có người đang hét lên:

- Ma Lĩnh ghi bàn! Trời ơi! Ma Lĩnh ghi bàn rồi! Ta giàu rồi! Mị Cơ, ta đến với nàng đây.

Ánh mắt ghen tỵ nhìn theo tên này, có người nhổ bãi nước bọt thầm mong hắn thượng mã phong trên bụng nữ nhân Mị Cơ kia. Cục diện hỗn loạn còn diễn ra một lúc lâu. Đến khi quân hầu phát loa, kêu gọi mọi người trật tự mới dần ổn định. Lúc này cũng đã gần đến chính ngọ. Trần Quang Khải lấy lại bình tĩnh, liếc mắt nhìn Bách. Bách tính toán thời gian đã gần đến lúc, giơ ngón cái lên biểu thị đã đến lúc. Trần Quang Khải chắp tay:

- Thưa phụ hoàng! Hôm nay là ngày Hoàng đạo đại cát, đại lợi. Con tổ chức trận xúc cúc này để mừng cha và anh. Nay giờ lành sắp đến, kính xin phụ hoàng động viên dân chúng, quân sĩ vài lời, trao thưởng cho hai đội xúc cúc để bọn chúng hưởng cái ân đức của người.

Thái Tông đứng dậy, vỗ vào bả vai Trần Quang Khải:

- Ta rất đẹp lòng!