Chương 33: Nhị hoàng (1)

Đông A Nông Sự

Chương 33: Nhị hoàng (1)

Chương 33: Nhị hoàng (1)

Thấm thoát hôm nay đã 25, Lê Văn Hưu gọi Bách dậy từ sớm rồi cùng Đinh lão đến Chiêu Minh Vương phủ. Bọn Đinh Đang, Đinh Tú thì đi muộn hơn, sẽ đến thẳng Giảng võ đường. Đến Vương Phủ, ba người vội vã vào sảnh đường. Trần Quang Khải đã đứng đợi từ trước, tươi cười đón. Hắn nhìn thấy Bách đã vội vã:

- Cách của ngươi rất tốt. Từ hôm ta chịu khó nghỉ ngơi, được Văn Cơ xoa bóp và ăn uống theo thực đơn. Bệnh đã đỡ nhiều lắm. Mấy ngày hôm nay đầu óc khoan khoái, minh mẫn hơn nhiều.

- Vậy thì vương gia vẫn nên kiên trì điều trị, bệnh này cần nhiều thời gian đừng vì thấy hiệu quả ban đầu mà trễ nải.

- Đương nhiên như vậy. Hôm nay các ngươi theo ta đến Giảng Võ đường. Trận xúc cúc giờ Tỵ bắt đầu, theo lời ngươi thì giờ Ngọ sẽ có hai quầng mặt trời. Nếu đúng như vậy, chắc chắn được trọng thưởng. Thượng hoàng và Quan gia cũng muốn gặp ngươi!

- Ta chắc chắn, chỉ là không biết sẽ được thưởng gì đây?

Trần Quang Khải cười ha hả:

- Tiểu tử láu cá, thời nhà Lý năm Hội Tường Đại Khánh thứ nhất, trong cùng một năm có người dâng chim phượng, voi trắng, hổ trắng, ngựa trắng và cây cau 12 thân. Sang năm sau thì mùa thu được mùa to. Ngươi nói xem đó là điềm lành cỡ nào. Từ Văn Thông có công hiến bảo, sau đó được phong Tham chi chính sự, quyền thế ngang trời. Nhưng sau đó hắn ăn của đút của ba phu nhân, chần chừ không viết di chiếu của Lý Thần Tông. Sau này bị thiên hạ phỉ nhổ. Triều ta lấy đó làm gương, sau này phàm những người có công dâng hiến điềm lành, chỉ phong tước hiệu, cho hưởng bổng lộc chứ không trao quyền. Năm Thiên Thuận tứ 2, Lý Tử Khắc dâng hươu trắng được thăng làm Khu mật sứ, xếp vào hàng tước Minh tự. Ngươi không có quan tước nhưng tước Minh Tự là chắc chắn, sau này nếu là người tài mới trao quyền, không lo không được trọng dụng.

Bách cũng chẳng hiểu Minh tự là tước gì nhưng nghe nói cũng thấy vui mừng. Hắn biết việc này có lẽ cũng do Trần Quang Khải tác động với Quan Gia, mình từ nay cũng coi như ngồi trên con thuyền ở phủ Chiêu Minh Vương rồi, chắp tay đáp:

- Như vậy xin cảm ơn Đại Vương chiếu cố!

Lê Văn Hưu thì như đã biết trước việc này còn Đinh lão thì run rẩy. Minh Tự chính là cách gọi của Bá tước thời Lý Trần. Như vậy theo thang bậc quý tộc ngày xưa là Công, Hầu, Bá, Tử, Nam xếp vào hàng giữa. Nhưng để được phong tước nào phải chuyện dễ thế. Thường phải có công tích đặc biệt hoặc tập tước vì có dòng dõi hoàng tộc. Dân thường cả đời cũng đừng mơ đến. Quan lại ở các châu phủ, tuy quyền lực có nhưng ai cũng mong có được tước hiệu để tập ấm. Như vậy mới có thể xếp vào tầng lớp quý tộc được. Lão thấy Bách 15 tuổi có khả năng thành Minh Tự, tuy chẳng có quyền thế gì nhưng đúng là bằng người khác phấn đấu cả đời người. Trần Quang Khải lại nói:

- Chúng ta cùng nhau đến Giảng Võ trường.

Vương phủ cách Giảng võ trường không xa nên chỉ một loáng là đã đến. Bách đến nơi mới thấy sự thiếu thốn hoạt động giải trí của người xưa thế nào. Chỉ một trận xúc cúc mà người đi xem chất như nêm cối. Trần Quang Khải hôm nay mặc rất đẹp, đầu đội mũ Triều Thiên màu tía, hoàn làm bằng vàng thượng phẩm, dưới có sáu tua, áo tía cổ tròn trông vô cùng tiêu sái. Hắn dẫn đầu đoàn người qua cổng Giảng võ trường, đi qua khu nhà võ học cho quan quân đang học tập ở đây, thẳng đến phía sau là khu sân lớn, giống sân vận động thời nay. Khu này là để võ quan tập luyện hằng ngày, thao luyện binh mã nhưng có dịp sẽ mở cửa sau cho dân chúng vào cùng.

Bách nhìn sân này rộng chừng năm sân bóng đá bây giờ. Ba phía có cọc gỗ vây xung quanh, làm những bệ đất để ngồi xem, chỉ có phía bắc là dựng một Khán đài bằng gỗ cao, có mái che. Đây có lẽ là chỗ cho quan lại chỉ huy ngồi khi diễn võ. Trần Quang Khải nhanh chân tiến vào. Hắn đi đến đâu thì hai bên dẹp ra đến đấy, vái chào từ đầu đến cuối. Đến khán đài phía Bắc hắn đi lên phía tầng trên, các quan hầu đã sắp hàng hai bên. Tất cả đồng thanh:

- Cung nghênh Chiêu Minh Đại Vương?

Hắn mỉnh cười đáp lễ, hai tay khẽ đưa lên:

- Các vị không cần đa lễ! Thượng hoàng và Quan gia chắc sắp đến rồi, truyền lệnh quân Tả vũ vệ canh phòng nghiêm mật, không được sao nhãng.

Lê Văn Hưu bên cạnh khẽ nói:

- Mọi việc đã sẵn sàng thưa đại vương.

Trần Quang Khải lên đài cao, ngồi phía bên tay phải, cho bọn Lê Văn Hưu và Bách đứng phía sau. Quan lại lục tục đến ngồi ở những hàng ghế tầng phía dưới. Tầng trên này chỉ có hai vua và các vương mới được ngồi lên. Thế mới nói chỉ cách nhau một tầng mà xa diệu vợi. Bách từ trên khán đài quan sát, bốn phía đã đông lắm rồi, dân chúng vây quanh bốn phía ước chừng đến hàng vạn. Không khí rất náo nhiệt. Dưới sân, hai cầu môn đã dựng sẵn, các tuyển thủ đang khởi động. Hai bên đều cởi trần, chỉ buộc khăn màu lên đầu để phân biệt. Nhưng cách xa quá Bách chưa nhìn rõ người nào vào người nào. Đang nhìn thì nghe xôn xao một tiếng. Từ phía dưới có một đoàn người đang lên, đi đầu là hai người mặc áo vàng, đầu đội mũ phù dung bằng ngọc trắng. Một người trung niên tầm 45 tuổi, mặt trắng môi đỏ, đẹp đẽ không gì tả được. Người trẻ tuổi hơn hai mươi, dáng người hòa nhã, khôi ngô, có nhã lượng. Theo sau còn có một người nữa khoảng 30 tuổi, cao lớn, lông mày như kiếm, người nhìn vào thấy như thiên tướng, uy vũ làm người đối diện bất giác cảm thấy tự ti. Sau ba người tuỳ tùng rất đông, phải chừng ba bốn chục người. Trong số này có một cô gái, chính là người Đinh Tú gọi là Trưởng công chúa hắn gặp hôm trước. Hôm nay nàng không giả nam trang nữa. Đầu đội một mão phượng vàng đính ngọc, mặc một thân áo xanh cực kỳ lộng lẫy. Áo có phần ống tay rộng, phần áo choàng có cổ áo khoét sâu, bên trong mặc một chiếc yếm quây. Phía dưới mặc váy dài, phối lụa phi. Bách khá bất ngờ với trang phục phụ nữ thời Trần, rất táo bạo, có mang phong cách trang phục đời Đường của Trung Quốc. Phối hợp cùng dáng người cao, nước da trắng của Thái Đường. CMN Phạm Băng Băng không có cửa. Thái Đường theo sau vua cha, liếc thấy hắn đứng sau Chiêu Minh Vương và Lê Văn Hưu, thoàng chút giật mình rồi cười mỉa một cái.

Trần Quang Khải thấy cha và anh đến, đứng dậy đón:

- Thượng hoàng vạn tuế! Quan gia vạn tuế, rồi đưa hai tay đón tay cha. Dắt vào chỗ ngồi.

Bọn quan lại thì vẫn cúi gập đầu, Bách cũng vội hạ thấp đầu gối xuống.

- Các khanh bình thân!

- Tạ ơn Thượng hoàng, Quan gia!

Hai người ngồi vào hai ghế bày chính giữa, lúc này người trung niên còn lại đi tới chỗ Quang Khải. Quang Khải chắp tay:

- Hưng Đạo Vương ở Vạn Kiếp có được mạnh giỏi?

Người trung niên này chính là Hưng đạo đại vương Trần Quốc Tuấn. Hắn xưa nay tránh lên triều, ở rịt lấy đất phong là vùng Vạn Kiếp.

- Ta vẫn là tốt, đệ đệ năm mơ thấy điềm lành, quả là phúc cho trăm họ. Ta từ Vạn Kiếp phải về đây chúc mừng Thượng Hoàng và Quan gia chứ.

Quang Khải cười to:

- Cũng không phải là tiến kinh để bắt nạt đội Chiêu Minh xã của ta đấy chứ?

- Sao có chuyện đó được! Xúc cúc là thú vui, ta thường không đồng tình lắm. Nhưng vì xúc cúc rèn luyện giống như binh pháp, có lợi cho quân ngũ nên ta đưa vào luyện quân. Cũng có một chút thành tựu.

- Chiêu Minh xã của đệ thành lập sau, nhưng sẽ dần đuổi kịp Anh Sinh xã. Lần này tổ chức thi đấu là để xem bọn họ đạt đến trình độ nào rồi. Không cầu thắng chỉ cầu không thua quá nhiều!

- Đệ đệ khiêm tốn rồi!