Chương 35: Hiệp thứ nhất (1)
Mọi người ồ lên, thành viên hai đội thì tim đập thình thịch. Đây là vinh dự cỡ nào, lúc đầu chỉ nghĩ là một trận xúc cúc, nhưng nay phần thưởng như thế tính chất trận đấu đã trở nên khác hẳn. Bọn hắn tay chân ngứa ngáy, hôm nay thề chết không thôi. Lúc này Trần Quang Khải tiếp lời cha:
- Dẫu là trận đấu vui, cũng cần có người công tâm điều khiển, nay cử Thẩm hình viện Đặng Ma La. Là người chính trực làm trọng tài trận đấu. Ngươi cần nghiêm minh, không tư tình, có làm được việc đó không?
Dưới đài có một người nai nịt gọn gàng, chắp tay:
- Hạ quan xin làm tròn chức trách.
Đặng Ma La cùng khoá với Lê Văn Hưu và Nguyễn Hiền, đỗ thám hoa năm 13 tuổi. Từ đó trọng dụng, làm việc trong thẩm hình viện, mấy năm trước có bổ nhiệm hắn đi tuyển binh tại Chương Đức để đánh quân Nguyên Mông, sau khi thắng trận lại điều về làm Thẩm hình viện phán. Là người cương trực, trước nay cứ phép công mà làm, chưa từng xê xích. Mọi người hay gọi là "thiết diện phán quan". Có hắn làm trọng tài thì hai bên đều không nói được gì nữa.
- Vậy cho ngươi quyền điều hành trận đấu. Cứ theo phép công mà làm.
Lúc này dưới đài, hai đội xanh đỏ đã chuẩn bị xong. Bên tả đội đỏ là An Sinh xã, bên hữu đội xanh là Chiêu Minh xã. Mọi người háo hức chờ bắt đầu. Sân đấu này thiết kế nhỏ hơn sân bóng thời sau, có lẽ chỉ bằng hai phần ba nhưng lượng người hai bên quá đông nên có vẻ lọt thỏm. Mỗi bên có sáu tuyển thủ. Bên An Sinh xã hai người Dã Tượng, Yết Kiêu đã ở bên trên sẵn sàng tranh bóng. Bách nghển cổ nhìn, bên Chiêu Minh xã hắn đã nghiên cứu mấy hôm nay. Chủ lực là một đại hán tên Sử Hồng, người này cao hơn mét tám, cũng là tay có thể lực cùng kỹ thuật tốt. Phía sau thì Ma Lĩnh là chuyên gia phòng thủ, còn mấy người còn lại không được chú ý lắm.
Trận đấu bắt đầu, đội giao bóng trước là Chiêu Minh xã, bóng giao từ cuối sân chứ không phải giữa sân. Ma Lĩnh đá vèo quả bóng lên trên, chỉ thấy bóng bay qua đầu theo hướng Sử Hồng đứng. Yết Kiêu ở phía bên tả thấy thế, di chuyển lại gần chỗ Sử Hồng đứng nhằm chặn đường bóng. Nhưng đúng là xúc cúc khác với bóng đá, khi Yết Kiêu thấy bóng qua đầu mình, cũng không va chạm với Sử Hồng lại mà chỉ chạy theo sau. Sử Hồng được bóng hai ba nhịp dẫn lại chuyền vào trong cho đồng đội. Đồng đội này nhận bóng, chưa kịp dẫn tới cầu môn thì bị đối phương cướp mất, khẩn trương phá bóng lên trên. Lúc này quả bóng lại vọt qua mọi người theo hướng Dã Tượng bay tới. Dã Tượng đã chờ từ lâu, tâng bóng hai nhịp lại dùng một động tác hoa mỹ, vuốt quả bóng về phía cuối sân. Tên Ma Lĩnh thấy Dã Tượng có bóng di chuyển lên trên để ngăn cản, nhưng chưa đến nơi thì bóng đã vọt qua đầu y. Y phù ra một hơi, trái này chắc chắn không vào được. Nhưng ở đời người tính không bằng trời tính, đấy là bài phối hợp của Dã Tượng và Yết Kiêu. Yết Kiêu như dưới đất chui lên, khi quả bóng chưa kịp chạm đất, hắn lộn một một vòng trên không, tung người móc bóng. Bóng như lưu tinh bay thẳng vào gôn. CMN, nhanh như vậy, đây không phải xe đạp chổng ngược hay sao? Cầu trường ồ lên. Trần Ích Tắc vui mừng hét:
- Đấy là Nghịch lân cước của Yết Kiêu đấy.
Mặt Hưng Đạo giãn ra, miệng cười tự hào, còn Quang Khải chưa hết bàng hoàng:
- Ma Lĩnh làm cái gì vậy?
Ở phía dưới tuyển thủ của An Sinh xã ở trên sân cũng không hoan hô hay chúc mừng gì, mà rất lạnh lùng, dường như tất cả đều nằm trong dự đoán của họ vậy. Bên kia tuyển thủ đội Chiêu Minh xã buồn bã, mặt lầm bầm.
Ta biết ngay mà, bọn họ quá trẻ và non kinh nghiệm. Vào trận đấu lớn cả vạn người xem là mất bĩnh tĩnh ngay. Mấu chốt của bàn thắng kia là khi bên Chiêu Minh xã háo hức tấn công, tuyển thủ nhận bóng từ Sử Hồng quá luống cuống mất bóng, chuyện sau đó thì chỉ trách Yết Kiêu, Dã Tượng quá hiểu ý nhau thôi. Rốt cuộc bây giờ Bách đã hiểu vì sao Chiêu Minh xã lại được xưng là đội đá cầu đệ nhất Đại Việt. Họ chơi bóng hay đến vậy, đặc biệt là Yết Kiêu và Dã Tượng, quả thực là khiến người ta tuyệt vọng, hai người phối hợp bóng với nhau trên sân không hề để rơi bóng xuống đất.
Lại qua một khắc đồng hồ, đội Chiêu Minh xã cũng không quá kém cỏi. Ma Lĩnh sau bàn thua đầu hò hét đội mình phòng thủ chắc chắn. Tuy nhiên Bách thấy gần như không có sự tiếp xúc về thân thể. Cái gọi là phòng thủ hóa ra chỉ là đưa chân cướp bóng hoặc chắn, hoặc chạy theo, lúc này tỷ số đã là 2-0.
Tuy mới qua nửa hiệp nhưng Thái Tông vẫn hứng thú nói:
- Quốc Tuấn, hai gia nô của ngươi phối hợp càng lúc càng điêu luyện. Cho dù là ngươi lúc trẻ cũng chưa chắc là đối thủ của hai người bọn họ.
Quốc Tuấn gật đầu nói:
- Thượng hoáng nói đúng, nhưng vi thần cho là bọn họ tâm linh tương thông mới đá hay như thế, nhưng nếu tách họ ra chưa chắc đã bằng một số người ở đây.
Trần Ích Tắc nổi tính trẻ con, trêu đùa huynh trưởng:
- Khải ca à, đội Chiêu Minh xã của các ngươi không coi trọng cuộc so tài này rồi. Đá thành cái gì thế kia, không có phương pháp gì cả.
Trần Quang Khải đã thua lại càng bực bội không nói gì nữa. Mặt hằm hằm, Bách thì trong lòng thầm tính toán có cách gì hay không, bèn gãi tay Lê Văn Hưu mặt cũng đang như đít nồi:
- Tý nữa chúng ta xuống xem đội Chiêu Minh xã, ủng hộ họ một chút.
Lê Văn Hưu nhìn Trần Quang Khải rồi gật đầu. Lại qua một khắc nữa, tỷ số đã là 3-0, sau đó bên Chiêu Minh xã Sử Hồng liều mình đánh đầu, gỡ được một quả rồi lại chịu trận. Kết thúc hiệp đầu tiên tỷ số đã là 4-1. Vừa kết thúc trận đấu, Trần Quang Khải đã đứng lên:
- Phụ hoàng, con xuống xem một chút.
Thái Tông cười:
- Con đi đi! Động viên Chiêu Minh xã một chút, để họ quyết tâm chơi hay hơn, gỡ lại thể diện cho Kinh thành.
Thái Đường nhanh nhảu đi theo Quang Khải.
- Muội đi cùng huynh.
Vừa xuống đài, Bách xán lại bên Trần Quang Khải:
- Ta có điều muốn nói.
- Ngươi muốn nói gì?
- Tý nữa ngài đừng chửi mắng bọn họ, sẽ làm họ mất tinh thần ngay. Mấu chốt của trận đấu này là họ đang thiếu tự tin, ngài cần động viên họ. Tý nữa xin ngài để ta dạy họ một vài thủ thuật.
Thái Đường thấy tên này khoác lác hỏi:
- Tên khốn nhà ngươi biết võ công?
- Đừng gọi ta là tên khốn, có muốn ta dạy bảo ngươi như hôm nọ không?
Thái Đường sợ hãi, hai tay ôm ngực lý nhí:
- Biết rồi, nhưng chơi xúc cúc phải có kỹ thuật đấy.
- Là thủ thuật chơi xúc cúc!
Trần Quang Khải hỏi:
- Hiệu quả không?
- Chưa biết, nhưng ngài có cách hay hơn không?
- Không có!
- Vậy chẳng phải như nhau sao.
Mấy người đi xuống chỗ đội Chiêu Minh xã nghỉ ngơi. Sử Hồng thấy Vương gia mặt hằm hằm, cúi gằm xuống không dám ngẩng mặt lên. Trần Quang Khải thấy bộ dạng này, hận không tát cho bọn họ mỗi người một phát:
- Sao lại thành ra thế này? bây giờ trận đấu còn chưa kết thúc, các ngươi đã nhận thua sao?