Chương 20: Ta là Việt

Độc Lộ Chúa Tể

Chương 20: Ta là Việt

Một đạo hồng mang lóa mắt to đến 1m, dài cỡ chừng 2 mét, nếu phi hành tạo thành một đường thẳng trong không trung, nhất định sẽ giống như một khối thủy tinh long lanh trong suốt rất đẹp mắt. Chỉ là tốc độ tuy nhanh nhưng tư thái thì loạng choạng, có lẽ là đã di chuyển một quãng đường dài và liên tục nên mới như vậy.

Đó là một con chim chưa nhìn thấy bao giờ, dài chừng 2 mét, toàn thân một màu đỏ long lanh, chiếc đuôi vô cùng rực rỡ, chỉ tiếc là lông vũ tơi tả, nhìn kỹ sẽ phát hiện máu loang lổ, thẩm vô cùng.

Trên lưng nó là một thiếu nữ trẻ tuổi, chỉ chừng mười lăm, mười sáu, dung nhan tuyệt mỹ, dáng người thon thả, chiếc eo tinh tế, hai chân dài, lại thẳng tắp, trên mình mặc một bộ quần áo màu lam.

Có thể nói là đẹp nhất trong những mỹ nữ mà trong đời hắn từng nhìn thấy, các thể loại hoa hậu thế giới hay hoa hậu Hoàn vũ, đều không thể so sánh với thiếu nữ trước mặt. Hình như nàng ta đã thoát ly khỏi phạm trù dong chi phấn tục, cùng ganh đua với đất trời:

"Hoa ghen thua thắm, liễu hờn kém xanh"

Nhưng lúc này đây trông cô bé có vẻ vô cùng chật vật. Nàng quỳ một chân trên lưng con hồng điểu, liên tục quay đầu lại phía sau để nhìn cái gì đó.

Hắn vốn định lên tiếng gọi hỏi đường xem thế nào nhưng thấy cảnh đó thì lập tức dừng lại, bởi tình hình như vậy, rõ ràng là tiểu mỹ nhân này đang rơi vào cảnh bị đuổi giết, thậm chí còn bị đuổi rất sát.

Nheo mắt lại, hắn phát hiện phía xa có ba chấm đen, đang lớn dần với tốc độ khủng khiếp, hay nói đúng hơn, chúng đang tiến lại đây.

- Chết tiệt!

Hắn buột miệng chửi một câu, đen đến mức nào nữa thì vừa mới rời khỏi hung địa, lại gặp phải tràng đuổi giết như này chứ. Bây giờ tốt nhất là lập tức tránh đi, còn cái gì mà anh hùng cứu mỹ nhân các kiểu hắn xin nhường cho người khác.

Ầm!

Thế nhưng gã thanh niên chân chưa kịp bước đi thì đạo hồng mang trên không trung đột ngột hạ thấp, con hồng điểu lao xuống khoảng đất trước mặt hắn, sau khi tiếp đất còn lê thêm vài mét nữa, tình cảnh thật thê thảm.

Tiểu mỹ nữ kia cũng bị văng xuống, hắn khẽ lắc đầu, có lẽ vận đen đã dính thì không cách nào tránh được, bước lên một bước đỡ lấy thiếu nữ xinh đẹp. Tình trạng nàng cực độ suy yếu, gương mặt trắng bệch có vết máu nơi khóe miệng, thế nhưng vẫn không thể xua đi vẻ tinh khiết tuyệt mỹ như tuyết liên của nàng.

Thiếu nữ sau khi phát hiện mình được đỡ lấy, liền mở mắt ra, phát hiện một đôi mắt đang nhìn mình, nhưng không phải sự say mê mà là một vẻ chán ngấy, đặc biệt phiền phức.

- Tiểu đệ đệ, không liên quan đến ngươi, mau rời đi!

Chữ tượng hình cổ, hắn sau khi nghe xong phải mất chút thời gian mới có thể hiểu được, đến khi hiểu được thì không khỏi giật giật nơi khóe miệng, một con bé nếu ở bên kia tinh không chưa đủ tuổi kết hôn, vậy mà dám gọi hắn là tiểu đệ đệ?

- Mau đi đi, ngươi không liên quan, sẽ bị chết oan đấy!

Hắn cười khổ trong lòng, cô bé này có vẻ lương thiện đấy, nhưng đến lúc này còn có thể đi được hay sao. Ánh mắt chuyển về phía trước, nơi có ba con hắc điểu đang từ tốn hạ xuống.

Thế giới này đối với hắn thật lạ lẫm, ba con hắc điểu, gọi là điểu không biết có đúng không vì bọn chúng mang trên mình đôi cánh giống hệt cách dơi, thế nhưng lại có lông vũ. Nếu xuất hiện ở Trái đất nhất định sẽ được lên hàng đầu tiên của Sách Đỏ.

Trên lưng ba con hắc điểu chở một gã thiếu niên tương đối xấu trai, ánh mắt đầy âm trầm và hai hán tử mặt đầy ác độc..

Thiếu niên xấu xí kia bước xuống, lạnh lùng nhìn thiếu nữ, hoàn toàn bỏ qua vị "tiểu đệ đệ" bên cạnh.

- Thế nào? Trốn được nữa không? Ai có thể trốn thoát khỏi Bức Si Điểu?

"Thì ra con chim cánh dơi kia có tên Bức Sí Điểu! Bức Sí Điểu, chim cánh dơi, sát nghĩa thật!" - Hắn thầm nghĩ trong đầu.

Thiếu nữ gương mặt vẫn không nhiễm bụi trần, nhìn chằm chằm vào thiếu niên xấu xí, lạnh lùng nói:

- Lý Minh, ngươi thực sự muốn khơi mào chiến tranh giữa hai nhà ư?

Trời, cô bé này đang nói gì vậy, hắn cơ bản là có chút không nói nổi. Tuy chưa rõ là chuyện gì xảy ra, nhưng tình trạng này thiếu nữ bị giết ở nơi hoang vắng này thì liệu có ai biết để mà phát sinh ra cái thứ gọi là chiến tranh hai vực?

Thiếu niên xấu xí được gọi là Lý Minh bật cười, nói:

- Thứ nhất, Lý gia không hề sợ khai chiến với Hồng gia! Thứ hai, Hồng Nhan muội, nếu sau hôm nay ta trở thành con rể của cha ngươi, thì cuộc chiến có thể xảy ra không?

- Tên này...

Hắn nghe được Lý Minh nói hết câu mà ngây ra, không ngờ tên này còn định giở thủ đoạn gạo nấu thành cơm ra, quả nhiên đủ vô sỉ.

Thiếu nữ Hồng Nhan hiển nhiên không biết đối đáp ra sao, ánh mắt càng trở nên lạnh lùng.

Lý Minh lúc này mới nhìn sang tên đang đứng bên cạnh Hồng Nhan, khẽ chau mày, rồi nghiêng đầu gật với hán tử đang đứng bên trái.

Hành động này không tránh khỏi mắt của kẻ đến từ Địa cầu.

Quả nhiên hán tử kia chận giẫm mạnh xuống đất, như một con báo bất ngờ lao về phía hắn.

Tốc độ nhanh, nhưng so với con yêu ngưu với lớp vảy kim loại đen bóng thì vẫn còn chậm hơn. Tâm lý lại đề phòng, hắn làm sao dễ bị đắc thủ.

Lúc chưởng phong đáng sợ kia sắp đánh trúng đối phương, người kia đột nhiên bước sang ngang nửa bước, thân hình áp sát hán tử. Trên khuôn mặt anh tuấn kia, hai hàng lông mi cũng nhăn lại như lợi kiếm rời vỏ, gương mặt chợt trở nên lạnh lùng, lộ ra sức tấn công cực kỳ mãnh liệt.

Hán tử cao lớn thấy vậy vội giơ tay ra trước ngực đón đỡ, thế nhưng nửa ngày vẫn không thấy ai tấn công mình, bởi đối phương đã bỏ qua hắn mà xông về phía thiếu niên Lý Minh.

Gã đồ tể đã nhìn ra rồi, tên nhóc họ Lý này rõ ràng thực lực cũng thường, chẳng qua cậy vào hai tên hộ vệ thực lực mạnh mẽ. Bất quá với một kẻ có quá nhiều kinh nghiệm như hắn, đó không phải vấn đề lớn, hoàn toàn có thể bỏ qua hai tên to xác kia.

Ở phía sau, cả Lý Minh và hộ vệ còn lại đều bị đối phương làm cho kinh ngạc, nhưng bọn họ lại không đủ thời gian để tránh né nên chỉ biết cắn răng vận chuyển sức mạnh toàn thân đánh ra một quyền.

Chỉ cần bọn họ quấn lấy hắn trong giây lát thì hộ vệ kia có đủ thời gian quay lại giúp đỡ, đến khi đó, cả ba có thể dễ dàng vây công hắn.

Khi sắp tiếp xúc với nắm đấm của hai người kia, bàn tay hắn đột nhiên lướt qua, đánh thật mạnh lẽ cổ tay bọn họ.

Quyền của hai người Lý Minh hướng về phía trước, nhưng giờ lại dễ dàng bị đánh vào điểm yếu nên không khỏi ngã nhào tới trước. Trong lúc bọn họ còn chưa đứng vững thì chưởng phong của đối phương lướt qua cánh tay hai người như linh xà xuất động, không chút khách khí đánh thẳng lên lồng ngực bọn họ.

Bụp!

Âm thanh trầm thấp vang lên, gã hộ vệ chỉ bị đẩy lui một đoạn, nhưng Lý Minh thì không như vậy. Thân thể bay ngược ra sau, kêu la thảm thiết, quần áo trước ngực đã hoàn toàn nát bấy.

- Thiếu chủ!

Tiếng thét phẫn nộ truyền tới từ đằng sau, sau khi giải quyết Lý Minh, hắn quay đầu lại nhìn tên hộ vệ đang giận dữ lao tới, liền tránh sang một bên, chỉ chỉ vào Lý Minh cười nói:

- Còn muốn đánh sao? Không mau chữa trị cho tên nhóc kia, ngươi sẽ phải hối tiếc đấy!

Hắn cũng không muốn dây dưa, bởi hộ vệ này cũng đã mở ra Linh Hải, phân thắng thua cũng khó, vì vậy mới nhằm vào Lý Minh.

- Được lắm! Tiểu tử, chờ đấy!

Lý Minh rất nhanh được đỡ lên con Bức Sí Điểu, rồi ba bóng đen nhanh chóng biến mất trên bầu trời. Lúc đi cũng nhanh cũng như lúc đến vậy.

Hắn không khỏi cảm thấy buồn phiền, cả cô bé kia và tên nhóc này, thế nào đều gọi hắn là tiểu tử vậy? Tự nhiên bị biến thành một đứa nhóc mười lăm tuổi, làm hắn thấy rất bực.

- Cảm ơn ngươi!

Thanh âm như chuông gió vang lên bên tai, hắn quay người lại, nhìn mỹ nhân nhỏ tuổi đang kỳ quái nhìn mình, xua tay không tỏ ý kiến. Dù sao đối phương cũng muốn giết hắn, nếu đủ thực lực thì vừa rồi hắn đã giết cả ba rồi, làm gì có chuyện thả bọn chung rời đi.

- Không cần cảm ơn, chỉ cần trả lời ta một vài chuyện là được!

Thiếu nữ ôm một cánh tay bị thương, đến trước mặt hắn nói:

- Ta là Hồng Nhan! Còn ngươi, tên là gì vậy?

Tên ư? Hắn hơi sững ra.

Tên gọi thì hắn rất nhiều, Đồ Tể, Chó điên..., chỉ là đó thực sự là tên của hắn sao? Tên là do mẹ cha đặt ra khi sinh thành, một kẻ mồ côi ngay từ lúc sinh ra như hắn, thì lấy đâu ra tên?

"Không kể tới cuộc sống trước kia thế nào, lần này tiến vào một thế giới hoàn toàn mới, ta cũng sẽ có một cuộc sống mới!"

Hắn nhìn tiểu mỹ nữ, khóe miệng nhếch lên:

- Ta là Việt!