Hôm nay trời mưa to không biết có bán được không nữa đây.

Dịch Thiên

Hôm nay trời mưa to không biết có bán được không nữa đây.

Trên con đường tấp nập có một sạp hoa nho nhỏ mà chủ của nó không phải một cô gái mà là một chàng trai. Phải nói rằng nếu anh ta đi làm người mẫu thì có vẽ là hợp hơn với dáng vẻ của anh ta.Thế là anh cũng về nước được hai tháng, cũng bắt đầu hòa nhịp với cuộc sống ở nơi đây. Và cửa hang hoa đó không của ai khác mà là của anh.
Anh dần quen với cuộc sống ở nơi đây, anh bây giờ chỉ mong mình có một cuộc sống bình thường như bao người mà thôi, một cuộc sống mà suôt hai mươi mấy năm qua anh không được sống. Thực sự anh rất mẹt mỏi lắm rồi, có thể đối với người khác anh như vậy là không có chí tiến thủ, nhưng có ai biết rằng dối với anh bây giờ cái được gọi là công danh hay sự nghiệp đều là đồ bỏ đi. Sở dĩ người ta cố gắng để trở thành người có tiền và quyền lực đó sao, tất cả những thứ đó anh thực sự không cần, bây giờ anh muốn được làm người bán hoa mà thôi, bán hoa đẻ sống qua ngày.
Thế rồi anh lại hướng ra ngoài bầu trời nhìn những hạt mưa đang lách tách rơi. Hạt mưa rơi như nhẹ nhàng nhưng lại phát ra những tiếu kêu bộp bộp rất inh ỏi, kèm theo đó là dòng người hối hả đi về trong mưa. Ở nơi đây tất cả mọi thứ đều như tấp nập nhưng nhì lại thì thấy đó là một khung cảnh rất buồn thường thấy ở xã hội hiện nay. Khi đất nước cùng phát triển thì cuộc sống lại càng nhanh hơn. Đôi lúc tình người đối với nhau cũng trở nên mờ nhạt. Xã hội hiện giờ đã quên đi cái gọi là hạnh phúc giản đơn rồi, ít người mà nhớ, hạnh phúc chỉ đơn giản là được làm những gì mình thích, sống theo cách của mình và đối với một số người còn người than thì hanh phúc chỉ là được thấy người than yêu sống tốt chứ không phải cố gắng kiếm tiền để rồi đến khi nhìn lại thì chỉ còn một mình với nỗi cô đơn lẻ loi. Nhìn con đường tấp nập dài dằng dẵng kia anh chật mỉm cười.