Chương 41: Hèn nhát!

Âm Phủ thời 4.0

Chương 41: Hèn nhát!

Chương 41: Hèn nhát!

Ma khí càng ngày càng xâm nhiễm nhiều hơn, may mắn Lý Văn Hằng dùng đại thuật pháp kết trận Tổ Cực Tư, bảo vệ lấy mỗi người một sợi ý thức mỏng manh. Hơn năm nghìn người, dù có là đại thuật sĩ như hắn cũng không thể toàn lực mà bảo vệ tâm thần mỗi người được.

Hồng Chương chân nhân hỏi:

"Sơn chủ không có chút lo lắng gì sao?"

Lý Văn Hằng nhàn nhạt đáp:

"Muốn nói không lo lắng thì cũng có phần giả, hmm, nói sao đây, có lẽ tin tưởng đi!"

"Tin tưởng? Ngài thật sự tin tưởng ba người kia sao?", Hồng Chương chân nhân nghi hoặc, chuyện này liên quan tới năm nghìn người tính mệnh, không nên nhắc tới mấy thứ như tin tưởng hay gì vào lúc này.

Lý Văn Hằng vẫn cứ bình tĩnh mà nói:

"Lão chân nhân cứ yên tâm đi, ta tự có cách."

Hồng Chương chân nhân lại không hỏi nữa, nếu như sơn chủ đã có lời, hắn cứ rửa mắt mà đợi vậy.

Lại chuyển, đến vị trí cuối cùng, nơi đây là một cái hồ nước ngọt khá lớn, có hình tròn, giữa hồ hình như còn có một cái gò đất nhỏ. Hồ này không có bất cứ một sinh vật sống nào cả, mặc dù nước rất trong xanh, còn nhìn rõ dưới đáy mấy cây rong đuôi chó đang đung đưa.

Bùi Tùng Viên, hay dân gian đạo danh là Tố Dương đạo nhân, tay trái cầm lấy phong thuỷ bàn, tay phải cầm một tờ phù chú màu đen, phía trên viết những văn tự kì lạ, nhìn kĩ thì lại giống như những dãy núi được phác hoạ một cách đơn giản. Lão đạo sĩ vừa rung rung tờ phù chú, hai mắt chăm chú nhìn kim la bàn.

Ở phía trên, một đầu la bàn xoay tròn không ngừng, đầu còn lại thì vững dạ mà chỉ đúng hướng Tây Nam.

"Núi dưới biển..."

Tố Dương đạo nhân dựa theo mũi la bàn chỉ mà đi đến một phiến rừng cây tiếp giáp với hồ nước. Chợt lão đạo nhân dừng lại, quan sát kĩ càng cảnh vật chung quanh.

"Đây có lẽ là một trận pháp tự nhiên... phía Tây là một dãy núi nhỏ, tiếp giáp với rừng và hồ nước này. Ngũ hành quy tắc đã được vạch ra một nửa, nhưng đặc biệt thay lại không bàn mà hợp, cứ thế mà tạo ra một trận pháp tự nhiên, không có bàn tay con người nhúng chàm..."

Lão đạo nhân vung vẩy lấy tờ phù chú, tung nó lên trời, sau đó lại thầm đọc chú ngữ:

"Dụng kim tế hoả, bách mộc phi thuỷ, thổ hành nhất sơn, khắc toạ sơn phù."

Vừa mới đọc xong, phù chú yên ổn lở lửng giữa không trung bắt đầu toả ra một thứ quang mang màu trắng. Một sợi tơ màu vàng từ phù chú bắt đầu lơ lửng hiện ra, kéo dài theo một phương hướng đặc biệt. Biết đây là ví trí mình cần tìm, lão đạo sĩ nhanh chóng thu hồi lấy tờ phù chú, bắt đầu lần theo dấu vết.

Con đường nguy hiểm, càng đi vào sâu cánh rừng thì lại càng thấy nó rậm rạp. Những tiếng dế kêu khó chịu, tiếng ếch nhái râm ran cứ vậy mà quấy nhiễu lão đạo sĩ, thế nhưng dường như không nghe thấy, Tố Dương chân nhân vẫn không quan tâm mà quen tay hay đường, dùng Hành Sơn trượng gạt ra cỏ cây, nhanh chóng tiến lên.

"Huyễn trận... chỉ là tìm một cái địa điểm mà không ngờ cũng có quá nhiều bẫy rập đi.", Tố Dương chân nhân lẩm bẩm, lại gói ghém hết suy nghĩ lại, tiếp tục chú ý đi đường.

Cánh rừng này có vẻ như được thứ gì bảo vệ mà không có chút ma khí nào xâm nhiễm cả. Thật ra cả ba ví trí mà Quang Khải, Mai Nhật Anh và lão đạo sĩ đều không hề bị lây nhiễm ma khí. Chắc chắn ba nơi này đều giấu lấy thứ gì đó tị ma khí hoặc hấp thụ ma khí. Nhưng đó là gì mới phải đây?

Lại chuyển dời về đến nơi Quang Khải và Mai Nhật Anh đang ở.

"Mộng cảnh thật sao?", Mai Nhật Anh lẩm bẩm tự hỏi, giật mình nhìn xung quanh, "Hoá ra ngay từ đầu mình vẫn đang ở trong đây sao?"

Quang Khải trực tiếp ngắt dòng suy nghĩ của hắn:

"Tạm thời đừng tự hỏi tự trả lời nữa, tôi nghĩ chúng ta đã gặp một tên pháp sư biến thái rồi. Tên này thực tế còn rất mạnh nữa."

Mai Nhật Anh hồi lại thần, gật gật đầu, sắc mặt ngưng trọng nói:

"Nếu vậy phải thật cẩn thận, yêu tà, ma tà đôi khi còn dễ đối phó hơn cả nhân tà nữa."

Quang Khải trêu đùa:

"Tình hình không hỏng bét đến như vậy đâu. Anh cứ giữ cái bản mặt nặng đấy thể nào tí cũng bị đánh trước cho mà coi."

Mai Nhật Anh không để ý, nhắc nhở:

"Đấu pháp với người giữ lấy mười hai phần thận trọng cũng không phải thật dư thừa đâu."

Quang Khải dường như phát hiện thấy gì đó, sắc mặt đột nhiên nghiêm túc:

"Có lẽ là như vậy đi! Hắn... đến rồi!"

Mai Nhật Anh ngạc nhiên, tên này tại sao linh giác lại có thể mạnh hơn hắn được. Phải biết, tại trong môn phái với cái linh giác nhạy cảm trời sinh của mình, lọt vào mắt xanh của một vị tổ sư, được lên làm chân truyền. Phải chăng, thật như sư phụ nói, thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân? Trước đó hắn hay coi thường lời nhắc nhở này, nhưng giờ đây có lẽ sẽ lại phải mười phần coi trọng nó, và phải cảm ơn vì sư phụ đã nhắc nhở chính mình đi.

Quang Khải giờ phút này không quan tâm Mai Nhật Anh đang suy nghĩ gì, giờ khắc này lần đầu tiên từ lúc khai mở hệ thống đến giờ hắn mới sinh ra một thứ cảm giác rút lui kì lạ này.

"Tên pháp sư này, quá quái dị! Cả người hắn tràn ngập khí tức nguy hiểm, tà ác và ghê rợn. Có lẽ tên nào tu tâm kém, đối mặt gã một vài giây nhất định sẽ tâm thần thất thủ, chưa đánh đã thua."

Tại đằng kia, thân ảnh quái dị kia dần dần ló hiện.

Chính là tên gầy còm lúc đầu ở dưới hệ thống cống!

Bộ outfit của hắn trông thật kinh dị, trên người mặc một bộ áo bay màu vàng, vẽ đầy những hình thì kì lạ, giống như chú ngữ. Trên đầu lại kèm theo một đống những cái đinh, dường như đang dính thứ chất lỏng màu đỏ, phải chăng ý nghĩ xấu nhất thì đó là máu? Chân trần, tay cầm theo một nhánh cây chết. Mắt nó trợn lồi ra, tơ máu vằn viện, sắc mặt xanh lét như người bị ốm. Vừa đi, nó vừa phát ra những tiếng cười khúc khích, hí hí, kết hợp với bóng đêm tạo nên một tràng cảnh quỷ dị, độ đáng sợ chắc chắn phải xếp cao nhất, người thường nhìn qua chắc chắn xỉu luôn.

Quang Khải giờ phút này trông thấy tràng cảnh ghê rợn như vậy, tuy rằng tố chất tâm lí đủ cứng rắn, nhưng vẫn không ngăn được xúc động muốn thét lên chửi 'má' một cái.

"Mẹ! Ghê vãi đái!"

Hắn phát tiết xong, lòng bàn chân như được bôi dầu, nắm lấy cổ áo Mai Nhật Anh chạy mất dép.

"Nhật Anh, giờ anh còn chạy được không vậy?"

Mai Nhật Anh bị Quang Khải nắm lấy cổ áo xong chạy nhanh quá làm hắn chưa kịp định hình, giờ nghe thấy thế, lập tức lớn tiếng đáp:

"Được được! Chạy chạy!"

Nghe thấy Mai Nhật Anh đáp, Quang Khải không chú ý nữa mà lập tức ném xuống, lòng bàn chân lại bôi thêm một lớp dầu nữa mà bứt tốc chạy.

Còn Mai Nhật Anh thì cũng không chần chừ, dùng hết sức bú sữa mẹ chạy theo Quang Khải, đuổi kịp, hắn hỏi:

"Chạy đi đâu đây?"

"Không biết, nhưng hiện tại tôi chưa muốn đánh nhau với cái thứ quái dị đằng sau kia. Tôi có thể chắc chắn rằng nó rất nguy hiểm."

Mai Nhật Anh cũng không thắc mắc nữa, tập trung chạy.

Mà lúc này, ở một đoạn đằng sau, tên quái vật trong thân xác gầy còm kia cũng động đậy, nó liếm quanh mép một vòng, nói:

"Nhanh bắt chúng lại nào, tối nay mình hẹn với Cơ tỷ cơ mà, đến chậm thì ngại lắm... Hí hí hí.... hai tên nhóc con, đợi ta nào!"

Dứt lời, nó bật nhảy lên một cái, cự ly phá kỉ lục của Mike Powell là 8.95m, đã bị phá vỡ với một con số gấp hai, 20m!

"Ta đến đây! Hi hi hi!", dị nhân kia vừa cười ghê rợn vừa nhảy, khung cảnh lại lần nữa trở nên ghê rợn hơn.

Quang Khải cảm nhận được đằng sau có thứ gì đang dùng một tốc độ rất nhanh tới gần, hắn biết rằng bây giờ có trốn, cũng chỉ có thể trốn bằng niềm tin, phương pháp duy nhất chính là trực diện tử vong, vững tin mười phần rằng trong tử có sinh.

Thế nhưng tràng cảnh này lại được đánh giá mười phần chắc chín là thập tử vô sinh, phá giải như thế nào cơ chứ? Hắn không biết, cũng không để ý.

Có thể ai cũng có một nghi vấn rằng, hắn thành tựu Kim Đan, thế sao lại phải sợ, cứ chiến thôi!

Sai, sai thật rồi! Hệ thống tu luyện của hắn khác hoàn toàn với thế giới này, nơi đây hệ thống sẽ được giải đáp ở lúc khác.

Nhưng mà đánh là đánh được thật, duy chỉ có áp lực mà dị nhân gây ra thật lớn, mà hắn tin tưởng rằng mình tuy đánh với quỷ nhiều, thế nhưng bản lĩnh chiến đấu, kinh nghiệm vẫn còn hạn chế. Nhìn nhìn dị nhân, chắc chắn đã trải qua rất nhiều trận, kinh nghiệm phong phú, trận này Quang Khải chắc chắn ăn thiệt thòi.

Còn Mai Nhật Anh? Hắn không biết người kia kĩ năng như thế nào để phối hợp, và lại lúc nãy còn dính phải một mộng cảnh nữa, không cẩn thận lại gặp heo đồng đội kéo mình xuống nước nữa thì chẳng còn gì để nói, game over!

"Căng thẳng là thật căng thẳng!", Quang Khải nhẹ giọng thở dài, tình thế cấp bách, hắn hiện tại chưa có phương pháp chắc thắng.

Bước ngoặt quan trọng, Quang Khải đành cầu cứu hệ thống:

"Hệ thống, mách nước cho ta nhanh!"

Giọng nói băng lãnh quen thuộc vang lên:

[Quang hành tổ cực
Dĩ vi hành dương,
Ma lục xung thiên,
Thanh khí hoá trọc.

Chúc kí chủ may mắn!]

Quang Khải nhanh chóng não động, suy tính và gạt bỏ các khả năng vốn có, cuối cùng cho ra một đáp án duy nhất:

"Mẹ! Phù lục có khẩu nhưng lại thiếu thể! Hệ thống ngươi chơi ta!"

Hệ thống không làm hồi đáp, Quang Khải đành tiếp tục não động. Nghe thấy hắn lẩm bẩm khẩu quyết, Mai Nhật Anh như nghĩ tới có gì, lập tức nói:

"Xin lỗi vì đã nghe trộm khẩu quyết của anh, thế nhưng tôi hình như nghe thấy cái này ở đâu đó rồi thì phải!"

Quang Khải ngạc nhiên, không quan trọng bị nghe trộm hay không, lập tức sốt sắng hỏi:

"Nhanh nhanh nhớ rằng đã nghe ở đâu, đây có thể là cánh của đột phá của câu chuyện bị đuổi trối chết này!"

Mai Nhật Anh cố gắng suy nghĩ, tốc độ có phần chậm lại. Lo lắng tên này khả năng sẽ bị tóm trước khi nghĩ ra, Quang Khải lập tức túm cổ áo lần nữa, bức tốc chạy đi.

"Nhớ ra rồi! Quang Thanh phù!"

"Quang Thanh phù? Phù chú gì tên lạ vậy?"