Chương 40: Mộng kì ảo

Âm Phủ thời 4.0

Chương 40: Mộng kì ảo

Chương 40: Mộng kì ảo

Thời gian lùi lại trước khi Quang Khải kích hoạt bức tượng đá mấy phút.

Mai Nhật Anh tốc độ có phần không thua kém Quang Khải cũng đang lấy tốc độ nhanh nhất tiến đến một ngọn núi nhỏ.

Nơi đây thực ra cũng không thể nào gọi là ngọn núi, mà chỉ có thể là một gõ đất, nhưng nó hơi lớn hơn bình thường một ít mà thôi. Nơi đây địa thế khá là quái dị khó đi. Nhìn một vòng bao quát thì toàn bộ được trải đều bởi sỏi đá, cỏ mọc thưa thớt, dường như còn mang theo một ít cái mùi khó chịu di thường. Không những vậy, giấu kín ở dưới lớp sỏi đá trông bình thường kia lại chính là những vùng đầm lầy cực kì nguy hiểm.

Mai Nhật Anh có phần suy đoán thứ mùi ghê rợn kia có lẽ là xuất phát từ những đầm lầy này, không biết chúng đã nuốt đi sinh mệnh của biết bao sinh mệnh vô tình giẫm phải.

"Cũng không nghe sư phụ nhắc tới nơi đây có loại địa thế không phù hợp người thường như thế này."

Hắn đẩy nhanh tốc độ, thân pháp nhanh nhẹn, cùng với tinh mắt nhạy bén nên dễ dàng tránh thoát được rất nhiều bẫy rập của tự nhiên.

Càng tiến về gần gò núi, thảm thực vật lại đã bắt đầu xuất hiện. Ánh mắt Mai Nhật Anh tinh thường, chỉ thoáng cái đã nhìn ra cái thân ảnh kì dị đang đứng giữa đỉnh gõ núi.

Màu xanh lại dần dần dày thêm, thậm chí hơi có cảm giác chật chội. Ánh trăng xuyên thấu qua luồng ma khí, chiếu xuống đại địa, kết hợp với màu xanh tạo ra một thứ màu xanh đen đen rất khó chịu.

Mai Nhật Anh linh giác nhạy bén, cảm giác ở xung quanh có điều gì không ổn, lập tức ổn định lại thân hình, tốc độ giảm đi gấp đôi. Bỗng chốc hắn dừng lại, cầm lấy từ trong túi ra một cái khăn vuông buộc lại hết tóc của mình, sau đó lại bắt đầu di chuyển.

Từ một vị trí gần đó, một tên nhóc con thân thể gầy còm, đôi mắt căng lồi ra hết mức, tia máu vằn viện trông thật kinh dị. Nó đứng ở gần đó, thấy Mai Nhật Anh đã giảm tốc độ, lại còn cẩn thận vượt qua ba cái bẫy hắn đã chuẩn bị thì căm tức, rên rỉ quát:

"Không ngờ linh giác lại nhạy cảm đến như vậy. Hừ hừ... quá tam ba bận, xem thử cái bẫy thứ hai của ta ngươi tránh như thế nào hí hí hí..."

Nói xong, thân hình nó như ảo ảnh, dần dần mờ đi, cuối cùng biến mất hẳn.

Mai Nhật Anh lúc này đang chăm chú đi lên phía đỉnh gò đất nên tất nhiên không biết rằng có kẻ đang âm thầm sắp đặt bẫy rập. Trên người hắn đã dần dần xuất hiện mồ hôi, đây là một điềm xấu.

Con đường này hắn đã đi được khoảng một lúc rồi, thế nhưng gõ núi trông vẫn cứ như gần như xa. Mai Nhật Anh dần chậm lại tốc độ, thở dốc mấy ngụm, lại dứt khoát ngồi bệt xuống đất mà không chút chú trọng.

"Ta đã đi con đường này được hơn nửa tiếng rồi, thế nhưng vẫn chưa tới được đỉnh gò núi, thật quái lạ. Có lẽ đã dính phải huyễn trận của quỷ đả tương? Thế nhưng lại không đúng, cảnh sắc mọi thứ đều khác nhau, nếu như trùng thì với trí nhớ của mình, ra ắt sẽ nhận ra không thích hợp. Vậy điểm không hợp lí ở đâu cơ chứ?"

Lúc này, hắn tay chống lấy cằm, lại chợt nhớ tới lời của Lý Văn Hằng: Rắn cõng rùa.

"Cái này cũng thật kì lạ! Rắn cõng rùa như thế nào cơ chứ?"

Khịt khịt...

Một mùi hương thơm kì lạ bay lại chỗ hắn, nó có mùi hắc nhẹ, nhưng kèm theo đó lại là một mùi thật ngọt. Mai Nhật Anh đa nghi:

"Phải chăng là độc phấn?"

Thuận ngay lấy tay trái chạm vào một bên hông, nhanh tay rút được một tấm phù chú màu vàng, phía trên là chữ |Chuẩn|.

"Lục tử chân ngôn, Hằng phân thiện độc!"

Lời vừa dứt, tấm bùa lập tức bốc cháy lên ngọn lửa màu tím.

"Không có dấu hiệu của độc, mà lại có một luồng nồng đậm... yêu khí?"

Lập tức sắc mặt hắn biến đổi, luồng yêu khí nồng đậm như thế này mà hắn không hề cảm nhận được.

"Có lẽ mùi hương kia mới là căn nguyên khiến ta mất đi cảm giác, có lẽ hiện giờ chỉ còn thị giác và thính giác là hoạt động tốt, còn lại cảm giác chắc chắn đã mất hết rồi."

Tự mình đạt được cái kết quả hỏng bét như vậy, Mai Nhật Anh cũng không hề nao núng, hắn đã từng vài lần vượt qua được những tràng diện hung hiểm hơn như thế này nhiều. Mà đổi một cách nhìn khác, ít nhất đã biết được căn nguyên của vấn đề cũng tốt hơn mù loà về tình trạng đang gặp phải, đưa ra giải pháp để xử lí rơi nó.

Ổn định lại tất cả mạch cảm xúc, Mai Nhật Anh bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ hết tất cả mọi việc từ khi xảy ra đại sự đến giờ.

Trận pháp mang ma khí xâm nhiễm, khiến mọi người rơi vào bến mê...

Lý Văn Hằng giao cho ba người một nhiệm vụ, rắn cõng rùa...

Nơi đây có yêu khí, huyễn trận bậc cao ngăn cản bước đi của hắn...

Ở đây có ba loại mắt xích, Mai Nhật Anh thử kết nối chúng lại với nhau, thế nhưng hắn chợt phát hiện ra rằng nơi đây hình như chưa có chất kết dính thì phải.

"Trong đây chắc chắn là phải có điểm mắt xích cuối cùng. Chất kết dính có lẽ chính là ma khí và kẻ chủ mưu..."

Xè xè...

Mạch suy nghĩ đang được liên kết lại đột nhiên bị phá bởi mấy tiếng xè xè nguy hiểm từ phía sau Mai Nhật Anh.

"Rắn... Nhưng không phải rắn cõng rùa"

Hắn lầm bẩm, sau đó làm một cú bật nhảy lên cao, cuối cùng ổn định hạ xuống một cành chắc chắn.

"Nhìn qua thì có vẻ như mới mở linh trí, còn chưa tu luyện được bao lâu. Vả lại hình như nó đã từng giết qua người thì phải, một luồng chướng khí đậm đặc, và hình như còn có từ hai đến ba sợi tơ nhân quả thì phải."

Phát giác được con yêu thú này đã từng giết qua người, Mai Nhật Anh thần sắc nổi lên một vòng tức giận, lại đưa tay về phía hông rút ra tám tờ phù lục.

Tám tờ đều đã được hoạ lên phù chú, còn Mai Nhật Anh thì thần sắc chăm chú, tung lên, nhanh tay kết ấn liên tục hơn tám lần, sau lại quát to:

"Định!"

Tám tờ phù lục như đã nhận được mệnh lệnh, bắt đầu xếp thành hình tròn. Tiếp đó chúng lại xoay tròn, di chuyển cực nhanh chóng về phía xà yêu.

Nhận thấy có sự uy hiếp, xà yêu nhanh chóng chạy khỏi phù trận lâm thời khởi thành kia. Thế nhưng nó dù có nhanh đếm mấy thì cũng không thể ngờ được rằng tám tờ phù lục lại có thể tại chỗ tách ra, mà lại dùng tốc độ nhanh nhất bao quanh lấy xà yêu. Vừa mới ổn định lại vị trí, tức khắc Mai Nhật Anh lại quát:

"Khởi!"

Lập tức, một bộ trận đồ bát quái nổi lên từ dưới mặt đất, loé ra kim sắc.

"Thiên địa càn khôn, tá pháp tru yêu!"

Lại lần nữa hét to, sắc lệnh đã thành.

Ầm ầm!

Một đám mây đen bất ngờ xuất hiện, kèm theo là tiếng sấm chớp đánh cho đinh tai nhức óc. Thiên địa chi lực dường như vốn đã đại đạo áp thắng ma khí mà chỉ chốc lát ma khí lại dạt ra một bên, lộ ra bầu trời trăng và sao lấp lánh câu hồn.

Xà yêu cũng ngạc nhiên, ngay lập tức cũng bị sấm chớp và thiên lôi đại đạo ép thắng mà giật mình khiếp sợ, cố mong mình trốn đi, thế nhưng đã bị trận pháp khoá lại nên có chạy đằng trời.

Uỳnh!

Một đạo thiên lôi thô to màu tím, như là một búa định thiên địa vô tình vô tính mà đánh xuống. Trong không khí xuất hiện một mùi thịt bị đốt cháy, cùng với đó là tiếng rú thảm thê lương.

Thiên lôi chỉ tức khắc đã biến mất, để lại ở nơi kia một cái xác cháy đen, hồn phách hình như tán thành tinh phách hết cả, lục tục từ thi thể bay ra, hướng về phương Bắc.

Ngoài xà yêu thi thể, nơi kia còn để lại một vòng đất cát bị nhiệt độ cao nung nấu đỏ ra.

"Có lẽ yêu đã giết thành công!", Mai Nhật Anh thở ra một hơi.

Đương tại lúc hắn đang thả lỏng ra đôi chút, một giọng nói có phần quen quen vang lên:

"Tôi nghĩ có lẽ chưa đâu!"

"Đặng Quang Khải? Sau cậu tới đây? Chó mọc ngà của cậu đã tìm ra rồi sao?"

Quang Khải gật đầu, sau đó sắc mặt nghiêm nghị mà nói:

"Đáng tiếc phải thông báo với anh một tin buồn rằng hiện tại anh đang lạc vào trong giấc mơ của chính mình!"

Mai Nhật Anh cả người khẽ run, lên giọng chất vấn:

"Vô lý! Rõ ràng mọi thứ cảm giác đều là chân thực, sao có thể là đang mơ được?"

Quang Khải lắc đầu nói:

"Tôi sao biết được, tuy nhiên khi tôi tới thì đang thấy anh bị một con xà yêu cuộn chặt, thấy tình hình cấp bách mới liều lĩnh làm một kích tất sát xà yêu, sau đó vào đây hòng đánh thức anh."

Mai Nhật Anh thật lâu vẫn chưa hồi phục tinh thần, lại đột nhiên hỏi:

"Khoan đã, thế anh vào đây bằng cách nào?"

"Thứ lỗi tôi không thể nói. Anh có thể lựa chọn không tin, nhưng hiện tại thể nào cũng phải tin thôi!"

Quang Khải nói xong, lại xắn lên tay áo tay phải, vận động cơ bắp chút ít. Giờ phút này, hắn lại giống như một tay đấm boxing đang chờ đợi đối thủ của mình. Hắn hét to:

"Tên nào đang điều khiển mộng cảnh cút ra đây!"

Mai Nhật Anh cho ra một lời chân thực:

"Nếu thật như lời anh nói, nơi đây thực chất là mộng cảnh thì tên kia đầu óc bị chập mạch mới can tâm tình nguyện xuất hiện để đánh nhau."

Quang Khải cười cười, nói:

"Nếu vậy thì tên kia đúng là đầu óc chập mạch thật. Ngươi nhìn!"

Mai Nhật Anh theo hướng ngón tay Quang Khải chỉ, nhìn thấy từ bóng đêm nguy hiểm kia đang có một thân ảnh màu đen từ từ đi lại. Hắn chửi mẹ một tiếng, nói thầm:

"Đúng là trên đời không thiếu kẻ chập mạch!"

Vừa dứt lời cũng vừa là lúc bóng đen kia xuất hiện trước tầm mắt của hai người. Thân ảnh kia gầy còm, giọng nói ma quỷ, rên rỉ cười nói;

"Hi Hi Hi... Không ngờ lại có... Hi Hi Hi... kẻ có thể tự chui đầu vào mộng cảnh huyễn thuật của ta được! Hi hi hi... Thế ngươi đã chuẩn bị để chết chưa? Tên pháp sư ngu xuẩn!"

"Ngu mà tự dưng đòi chết!", Quang Khải cười khẩy, lạp tức thủ thế.

Hắn tại chỗ tung ra một cú đấm thật nhanh, dường như còn chứa đựng cực nhiều đạo ý.

Đoàng!

Không khí chung quanh như bị nén lại, lại dưới áp suất cực lớn giải phóng gây ra một tiếng nổ cực mạnh.

"Hi Hi Hi... Hụt rồi nha tên đần!", tên gầy còm cười ghê rơn trào phúng.

Quang Khải ha ha cười lớn, nói:

"Ngươi bị mù sao? Ta vốn dĩ có định đánh ngươi đâu!", Nói xong, lập tức nhanh tay bắt lấy cổ áo Mai Nhật Quang, lại làm một cái bật nhảy vào lỗ hổng đã được tạo ra từ cú đấm cực mạnh của hắn.

"Hi Hi Hi... Không ngờ chạy cũng nhanh phết, đợi ra ra ngoài chơi đùa với các ngươi!"

Chương mới hơn