Chương 39: Chó mọc ngà

Âm Phủ thời 4.0

Chương 39: Chó mọc ngà

Chương 39: Chó mọc ngà

Bỏ đi dòng suy nghĩ miên man, Lý Văn Hằng đứng dậy, bắt đầu nói:

"Không nghĩ đến cả toàn trường hơn năm nghìn người, không thiếu những ai đạo pháp cao thâm cuối cùng chỉ có đúng ba vị đạo hữu tỉnh lại cơn mê."

Hắn dừng lại mấy giây, tiếp tục nói:

"Bỏ qua vấn đề này, ba vị có thể cho ta biết tính danh?"

Quang Khải không quan trọng, trước tiên cướp mở đầu mà nói:

"Tôi tên Đặng Quang Khải, một tên tán tu mà thôi."

Hai người kia cũng không xoắn xuýt, lập tức công bố danh tính.

Vị trông có phần rất giống các đạo sĩ trong phim xưa kia tên là Bùi Tùng Viên, cũng là một vị tán tu.

Người thanh niên còn lại trông hơi có phần hèn mọn kia thì tên là Mai Nhật Anh, đệ tử phái Lục Danh.

Ngoại trừ Thích Trương và Khí Toạ sơn thì đây là lần đầu tiên Quang Khải nghe về một môn phái đầu tiên trong giới pháp sư. Thích Trương đang trong cơn mê nên hắn đành ngậm ngùi hỏi han xúc động, bắt đầu cất tiếng hỏi:

"Sơn chủ, sao nơi này lại tràn đầy ma khí như vậy?"

Nghe thấy Quang Khải hỏi vậy, trong mắt hai người kia loé lên một vòng nghi hoặc, ánh mắt chăm chú nhìn Lý Văn Hằng, mong muốn một câu trả lời thoả đáng.

"Sao cậu biết nơi đây tràn ngập Ma khí?", Lý Văn Hằng hỏi ngược lại.

Quang Khải lắc đầu, nói:

"Tôi biết do công việc. Bộ có ma khí thì có gì lạ hay sao? Mà đáng lẽ chúng ta nên gấp rút xử lí để đưa mọi người tỉnh lại chứ?"

"Không cần lo. Lượng ma khí này vừa đủ tầm làm cho họ hôn mê sau thôi, không có tác hại xấu như thế nào cả.", lão đạo sĩ chen miệng vào nói, tiếp tục câu chuyện, "sơn chủ, ma khí biến mất từ lúc tống hết ma quỷ vào Minh Giới rồi, hiện tại chỉ có quỷ khí là hoành hành, ma khí đáng lẽ đã biến mất từ rất lâu rồi chứ?"

Một câu nói lặp lại hai lần, Quang Khải và người thanh niên hèn mọn kia dường như đã ý thức được nguy hiểm từ sự việc. lập tức, người thanh niên kia hỏi:

"Thưa tiền bối, vậy làm sao để có thể xử lí chỗ ma khí này cứu chữa cho mọi người?"

Lão đạo sĩ lắc đầu, quay người đi liếc Lý Văn Hằng. Người sau sắc mặt bình thản, tiếp tục liếc mắt Quang Khải.

Nhận thấy mấy cái ánh mắt hướng về phía mình, Quang Khải lúc này quát lên:

"Mẹ cứt! Đáng lẽ cái này phải do sơn chủ ngươi xử lý chứ giao cho ta làm đếch gì?"

Sơn chủ từ tốn đáp:

"Có thì có, nhưng cách thì không đảm bảo tỉ lệ thành công, cùng với đó là khả năng cao sẽ chết!"

Nghe đến từ "chết", hai người kia không tự chủ run lên một cái. Chết là xong luôn!

Tuy rằng kính trọng Khí Toạ sơn là như vậy, thế nhưng hai người còn chưa muốn chết, đành yên lặng theo dõi lời tiếp theo của Lý Văn Hằng:

"Trận pháp treo giữa không trung kia có tên là Hồng Lạc Mê Kinh trận. Nguy hiểm thì cũng không đến mức, nhưng theo ta vừa nói chắc chắn đợi lâu sẽ nhiễm ma khí, từ đây hậu hoạn vô cùng."

Ba người gật đầu, Quang Khải mở miệng:

"Thế phương pháp phá giải như thế nào?"

Lý Văn Hằng lấy từ bên hông miếng ngọc bội xuống, đưa cho Quang Khải. Thứ này có vẻ như được làm từ ngọc cẩm thạch, điêu khắc cực hoàn mĩ, hình hai con cá đang bơi vòng theo nhau. Trên đây hình như còn lấp loé một ít quang mang màu xanh lục.

Hắn tiếp tục giải thích:

"Đây là một bức Song Ngư đồ bản tối giản, thế nhưng đừng khinh thường. Giờ ta sẽ truyền thụ cho cậu một bản khẩu quyết nhằm làm chủ nó..."

Lý Văn Hằng vừa giảng giải kế hoạch của mình, vừa truyền cho Quang Khải một bản khẩu quyết đơn giản dễ nhớ.

Nghe xong kế hoạch của Lý Văn Hằng, Quang Khải không tự chủ được mà thầm khen người này đa mưu túc trí, cái đầu mẹ nó lưu trữ kiến thức thật nhiều.

"Các vị đã nắm rõ được vai trò của mình chưa?", Lý Văn Hằng hỏi lại lần nữa để cho chắc chắn, thấy mọi người đều gật đầu biểu thị đã hiểu, hắn cũng lập tức giơ tay lên.

Đoàng!

Tay vừa lúc hạ xuống cũng là lúc tiếng pháo hoa nổ ra.

Đoàng! Đoàng!

Ba tiếng pháo nổ vang lên, Quang Khải tạm biệt hai người kia, lấy tốc độ nhanh nhất phóng đi. Bùi Tùng Viên cùng Mai Nhật Anh cũng tức khắc phóng đi ngay sau đó, giờ đây chỉ còn lại Lý Văn Hằng một mình đứng trên tế đàn. Ánh mắt hắn băng lãnh nhìn lên phía trận pháp màu đen liên tục toả ra hắc khí kia.

"Vuốt..."

Đi khỏi Lý Văn Hằng, hướng đông cách tế đàn ba trăm mét chính là Quang Khải. Hắn giờ đang cố phóng với tốc độ nhanh nhất đến một cái đền thổ công.

Theo như lời tường thuật của Lý Văn Hằng, nơi đây hình như đã bỏ trống rất lâu rồi, nhưng cũng không ai đề cử bài vị một vị sơn thuỷ thần chỉ nào cả. Thế nên lúc này miếu đường đều đã bỏ hoang đã hơn chục năm.

Không tốn quá nhiều thời gian, Quang Khải đã nhanh chóng tìm được ngôi miếu.

Nhìn qua tổng thể, nơi đây xưa kia chắc chắn hương hoả thật cường thịnh. Kiến trúc không hề khác ngoại giới như thế nào cả, chỉ khác là diện tích rất lớn, năm mươi đến sáu mươi mét vuông có hơn. Hắn gõ gõ vào những cột trụ, mấy tiếng bộp bộp phát ra.

"Đây có vẻ như là gỗ trầm hương. Niên đại một cây này thì không rõ lắm."

Quang Khải liếc mắt một vòng. Trước cửa vào là một đống lộn xộn và hỗn tạp, nào là bàn ghế cái đổ cái không, lại là mảnh sứ mảnh gốm vỡ nát xung quanh. Nơi đây dường như tại một đoạn năm tháng cũ kĩ xưa kia đã xảy ra một cuộc tranh chấp nào đó thì phải.

"Nếu có Thích Trương ở đây thì tốt. Hắn có thể thoả mãn trí tò mò của mình về nơi đây."

Quang Khải thở dài, lại tiếp tục đưa mắt quan sát chung quanh. Nhận thấy không còn thứ gì đáng để để tâm nữa, hắn nhanh chân bước vào bên trong miếu.

Thế nhưng hình như đã trải qua năm tháng rất xa xưa kia rồi nên cách cửa đã bị kẹt cứng lại. Nhận thấy dùng biện pháp nhẹ nhàng không được nữa rồi, Quanh Khải lập tức giơ chân lên đá mạnh một cái.

Oanh! Rầm!

Tiếng nứt vỡ vang lên, lại đến một trận bụi mù mịt hết cả tầm mắt của hắn nữa, lại tiếp tục ho sặc sụa thêm vài tiếng.

Một trận gió nhẹ nổi lên, cuốn bay đi hết bụi bặm đang cố tình tồn dư trong không khí. Quang Khải tham lam hít vào một ngụm không khí trong lành, sau đó bước tiếp vào miếu. Tuy rằng rất muốn làm việc tác phong sấm rền gió cuốn, thế nhưng hắn bắt buộc phải bình tĩnh, vì dục tốc bất đạt mà!

Trái ngược với bên ngoài một mảnh hỗn độn, bên trong miếu tuy rằng vẫn tồn dư rất nhiều bụi, tuy nhiên mọi thứ được sắp xếp rất quy củ, đặc biệt hơn là nơi đây lại không có một chút mạng nhện, thật quá kì dị!

Chính giữa thằng cửa vào là một bức tượng thổ địa công mất đầu, chất liệu dường như là một loại đá bình thường. Trên bàn đặt thả một cái lư hương, cạnh đó còn có chừng một nửa cây nến. Đưa mắt sang bên cạnh chắc chắn sẽ thấy một bức hoành phi bằng gỗ phổ thông với dòng đại tự: Đỗ Đức Hành, lạc khoản là Lục cố nhân, năm tháng không rõ ràng, chỉ nhìn ra được là năm Canh Tí.

Hướng phía bên cạnh nhìn, một câu đối với nội dung thường thấy:

"Bản căn sắc thái ư hoa diệp

Tổ khảo tinh thần tại tử tôn"

Dịch nghĩa:

"Vạn cổ công thành danh hiển đạt

Thiên thu đức thịnh tính phồn vinh"

Ngoài ra không còn thứ gì khác lạ nữa cả.

Quang Khải tiếp tục lặp lại hai lần tìm kiếm, thế nhưng đều không tìm thấy "chó mọc ngà" theo lời của Lý Văn Hằng. Liên tưởng tới có thể là hắn đang cố ý lừa mình, thế nhưng Quang Khải lại lập tức phủ định chính suy nghĩ ấy, lúc này đang gấp, sao hắn dám được!

Thu hồi dòng cảm xúc, Quang Khải đành thất vọng mà đi ra khỏi miếu. Nhìn bầu trời u tối, chợt một thứ suy nghĩ nảy ra trong đầu,

"Chó mọc ngà... phải chăng chính là tê giác? Thế nhưng quanh đây làm gì có thứ gì liên quan tới tê giác? Vả lại hình dáng nếu tưởng tượng cũng không thể đánh đồng cùng một chỗ được. Hmmm...

Chó... Mọc... Ngà...

Phải chăng?"

Quang Khải lập tức quay người lại quan sát thật kĩ tượng đá.

Ngoại trừ cái đầu đã bị mất, phần thân tượng đều lành lặn, và nó sạch một cách thần kì. Bức tượng điêu khắc dáng người đang ngồi, hai tay đan chéo vào nhau. Nếu nhìn kĩ, hai tay kia hình như không phải là của nhân loại, nó chỉ có ba ngón, đầu mỗi ngón là một mẩu móng, trông tựa như là móng chó vậy.

"Đừng bảo với ta thổ địa công này là con chó! Tác giả xây dựng bộ truyện làm ta tâm tính sắp sập."

"Thế còn mọc? Chẳng lẽ lại là mặt trời? Thế nhưng đêm nay mây mù kín lối, có sáng hay không thì cũng là một câu đố."

Quang Khải lại gần bức tượng, đưa tay chạm vào đôi tay của bức tượng, bắt đầu vận chuyển linh khí. Đây là một cái ý nghĩ lấy ngựa chết làm ngựa sống của hắn lúc quan trọng, vì không có thời gian.

Nhưng hình như thao tác của hắn đúng vậy thì phải, linh khí truyền bao nhiêu vào cũng lập tức bị hấp thụ vào phía trong bức tượng.

Một vòng ánh sáng cỡ bàn tay xuất hiện trước ngực của bức tượng, bắt đầu chầm chậm xoay vòng. Đồng thời từ chỗ cổ bức tượng bị gãy trở lên bắt đầu xuất hiện những hạt trắng nhỉ li ti đang dần dần bay lên.

Thời gian từng chút trôi qua, những điểm sáng kia nối lại với chỗ bị gẫy, bắt đầu phục hồi lại một cái đầu chó, thế nhưng chỉ được tạo nên từ ánh sáng, lại không có thực thể.

"Thật đúng thổ địa công là chó! Không ngờ trong Khí Toạ sơn lại tồn tại thứ quỷ dị như vậy.", Quang Khải lẩm bẩm, thế nhưng hắn lại biết là đằng sau căn miếu này đã tồn tại một câu chuyện xưa khó nói.

Cẩu thủ đã hoàn thành. Mà từ chỗ ngực tồn tại vòng tròn trắng kia hình như bắt đầu có thứ gì đang ngoi lên.

"Một cái... Ngà? Có lẽ chó mọc ngà ý chỉ quá trình chứ không phải chỉ đồ vật hình dạng? Thông tin đưa được đúng một nửa!", Quang Khải thầm oán trách mấy câu, sau đó lại không quan trọng mà tiếp tục quan sát.

Cái ngà vừa ra đến hết cỡ, lại một sự kiện tiếp theo phát triển, may mắn Quang Khải tâm trí đủ cứng cỏi mà theo kịp.

Ba cái vòng tròn trận pháp đột nhiên xuất hiện, bay thẳng lên bầu trời. Chúng vừa cố định vị trí, một cột sáng màu vàng nối thẳng từ mặt đất mà lên, không nhìn cản trở của ma khí mà nối thẳng với bầu trời.

Quang Khải thoát khỏi ngôi miếu, nhìn sang bên trái, bên kia đã được thắp sáng. Còn phía bên phải vẫn là bóng tối im lìm, linh tính mách bảo hắn phía Mai Nhật Anh mười phần chắc mười là gặp chuyện không may rồi. Không chút chần chừ, lại lập tức tiến về phía đó.