Chương 38: Một góc

Âm Phủ thời 4.0

Chương 38: Một góc

Chương 38: Một góc

"Khí Toạ Sơn năm nay đã vừa tròn 850 năm, lịch sử cũng coi như nặng cả một quyển bí sử..."

Ông lão từ từ đọc hết đoạn giới thiệu về tuổi thọ và ảnh hưởng của Khí Toạ Sơn, tiếp ấy lại đọc đến phần lịch sử của giới pháp sư cũng như nguồn gốc của giới pháp sư Việt Nam.

Thế gian xưa kia vốn u tối, trắng đen vốn chưa phân rõ ràng. Ngày kia, nhân loại đương nhiên danh xứng với thực vạn vận chi linh khi tự có chính mình suy nghĩ và hành động. Thế nhưng trong không gian u tối ấy lại tồn tại u uế, hoà mình vào hắc ám để ý đồ tạo ra một giống loài mà tiềm năng hơn cả nhân loại.

U uế không có kĩ càng ghi chép cũng như phát hiện về cách thức mà nó được sinh ra, mà vốn dĩ từ lâu vốn đã có rồi.

Chúng cứ mãi ẩn ở trong hắc ám, cực không dễ mới ời bước ra. Lại qua ba mươi năm, hắc ám lại có rất nhiều điểm sáng li ti, ấy chính là người đi đêm. Họ đã rất vất vả mới phát hiện ra sợi tơ nhện, dấu chân ngựa của u uế.

Trận chiến giữa nhân loại và u uế nổ ra, kéo dài qua hơn ba trăm năm mới dừng lại. Để nhận xét về trận chiến, nhân loại thắng vì đã được trao cho rất nhiều súng ái.

Họ đã tự khai phát ra thứ được gọi là pháp thuật, từ thế bị động do u uế hay ẩn nấp ở trong bóng đêm, khó tìm tới các sợi tơ nhện, dấu chân ngựa. Giờ đây, hai bên đã ở thế cân bằng. Nhưng thứ đã giúp nhân loại chiếm điều kiện lớn nhất có lẽ là sự phát hiện về khả năng chế tạo ra pháp khí từ tàn dư của u uế.

Thời đại về pháp sư và pháp khí bùng nổ, nhân loại đã có tiền vốn để lật lại ván cục.

U uế dần được huỳ diệt, thay vào đó là dần dần càng nhiều điểm sáng li ti hơn ở trong bóng đêm kia.

Lại qua hai trăm năm, một vị đại năng đã sử dụng mmột cái giá quá đắt - cái chết - để khai phá ra một vùng không gian gọi là Minh Giới.

Nơi đây chuyên được sử dụng để nhốt những u uế cứng đầu. Thời gian lại trôi qua, hết thảy qua năm, Minh Giới tự dưng nhổ leo, biến mất trong không gian biệt tích. Cũng thật may mắn là lúc ấy nhân loại cũng đã cưỡng chế di chuyển hết phần lớn u uế đi vào Minh Giới nên phải đối mặt với những con cứng đầu là không có mấy.

Thời gian lại tiếp tục trôi, mỗi khi có các loại u uế thì giới pháp sư ai ai cũng đều có trách nhiệm phải tiêu diệt chúng.

Đến nay, u uế đã được chuyển gọi qua một danh từ khác, đó chính là quỷ.

Ông lão đọc xong, nói mấy lời suy nghĩ của bản thân rồi lui xuống. Tiếp ấy, lại một người đàn ông trung niên tiến liên.

"Dạ Hành Chi Nhân
Cương Mãnh Độc U
Cốc Sinh Ma Lãnh
Thần Hành Nhất Đạo"

Lời vừa mới dứt, đột nhiên ba ngọn núi xuất hiện một đạo ánh sáng hình trụ nối thẳng với bầu trời đêm. Nếu quan sát kĩ, ta sẽ thấy lần lượt ở ba đỉnh núi là ba chữ "Dạ", "Hành", "Nhân". Nó khá là mờ ảo, đòi hỏi một người phải có nhãn lực kinh người, thêm vào đấy là khả năng suy nghĩ độc đáo thì mới nhận ra được.

Tiếng ồn ào thảo luận nổi lên tứ phía.

"Thần Hành Tam Sơn trận! Thật không ngờ lần điển lễ này lại được chứng kiến trận pháp cổ đại này!"

"Đúng vậy! Trận pháp này không nghi ngờ là cổ trận, hình như được Độc Câu tiên nhân truyền lại cho Khí Toạ Sơn sơn chủ."

"Nghe đồn khởi trận này hình như rất linh nghiệm, mặc dù ta không biết nó có đúng như vậy không!"

"Cũng không mất gì cả, thử thử xem."

Quang Khải và Thích Trương nghe thấy mọi người xung quang bàn tán như vậy, gác lại dòng suy nghĩ, cũng thử ước nguyện lấy theo ý mình.

Ước xong rồi, Quang Khải lúc này mới hỏi Thích Trương:

"Thần Hành Tam Sơn trận là trận pháp nào vậy Thích Trương?"

"Cổ trận này tôi nghe nói là được cấu thành từ ba phiến lá, bồ đề, liễu, đa. Đây không phải là trận pháp phòng ngự hay công kích gì cả, mà chỉ là một trận pháp thanh lọc trọc khí, thường được bày ở trong các động thiên."

Quang Khải gật đầu, lại tiếp tục nghi vấn:

"Thế sao lại là cổ trận chứ?"

"Chắc cậu chưa biết Độc Câu tiên nhân đâu. Đợi khi nào rảnh tôi sẽ giải thích rõ ràng cho cậu. Giờ chú ý vào phần chính của điển lẽ này."

Nghe Thích Trương nói vậy, Quang Khải đè ép lại hiếu kì, gật gật đầu yên lặng đợi phấn tiếp theo của điển lễ.

Lại về với ba đạo cột sáng hướng thẳng lên bầu trời. Lúc này chúng đã dần dần mờ nhạt, rồi cuối cùng là biến mất hẳn. Người đàn ông trung niên lại hắng giọng một tiếng, đọc:

"Điển lễ hiện tại sẽ đến phần chính. Mời sơn chủ Lý Văn Hằng lên đọc tế thiên Tổ sư đời thứ nhất của Khí Toạ Sơn."

Phát biểu xong hắn xuống, để dành lễ đài cho một người trẻ tuổi.

Ngạc nhiên không kìm được, Quang Khải vỗ vỗ bả vai của Thích Trương;

"Sao sơn chủ ở đây lại trẻ như thanh niên tuổi hai mươi thế này?"

"Pháp sư đạo pháp càng cao thì số tuổi cũng càng cao, nên có thuật trú nhan."

"Ra vậy, hiểu hiểu."

Lúc này, sơn chủ cất tiếng nói:

"Thế gian vốn tăm tối, may mắn dạ hành nhân xuất hiện, thế giới tối tăm kia cuối cùng cũng có điểm điểm ánh sáng. Tiếc thay quỷ dữ xuất hiện, phá huỷ yên bình, trốn tránh tại tối tăm..."

Người thanh niên hai tay chắp lại, thần sắc bình tĩnh đọc hết tế văn.

Phía dưới, một sự yên lặng đáng kinh ngạc hiện diện, tựa như đây chính là vinh quang và cũng là thể diện của mọi người vậy. Ai ai cũng nhắm mắt lại, ngồi xếp bằng xuống đất, tựa như đang thổ nạp. Quang Khải ngạc nhiên, ra hiệu không hiểu. Thích Trương lúc này chuẩn bị nhắm mắt lại thì thấy Quang Khải ra dấu, lại phản hồi rằng cứ làm theo, sau đó nhắm mắt lại, trong đầu thầm đọc một bộ Phạn kinh. Không chậm trễ, Quang Khải lập tức ngồi xuống bắt đầu thổ nạp.

Giờ phút này nếu như ai vẫn chưa bắt đầu thổ nạp mà ngẩng đầu nhìn trời liền sẽ phát hiện bầu trời lấm tấm sao đêm kia lại dần dần có điểm sáng le lói xuất hiện. Trong bầu trời đêm vô vàn điểm sáng kia lại có vài điểm sáng rõ nét và độ sáng hơn hẳn những điểm bên cạnh.

Vừa lúc, một vị đạo sĩ tinh thông vọng khí thuật trên Hành Hương đỉnh bắt đầu ngẩng lên nhìn trời, lẩm bẩm:

"Nhạc công vừa phát, đạo lộ không lọt."

Một ông lão ở bên cạnh thấy thế liền hỏi:

"Hồng Chương chân nhân, lời ấy hiểu thế nào?"

Hồng Chương chân nhân vuốt râu cười đáp:

"Thế sự tạp nham, năm nay được mùa rồi."

Ông lão dường như đã nhìn ra được một phần ý của chân nhân, liền chắp tay lại:

"Lĩnh giáo rồi."

Điểm sáng li ti trên trời càng ngày càng nhiều, lại thêm đêm nay trăng sáng không mây, chúng nhìn tựa như dải ngân hà vậy, đẹp không sao tả xiết.

"Ma tổ liệt cấp, dư kiên hùng quỷ"

Một câu chú ngữ nhẹ nhàng được đọc lên, nhưng nội dung lại không nhẹ nhàng tí nào.

Đêm nay trăng sáng, nhiều sao. Nhưng vừa chỉ đúng nửa giây sau, một thứ vòng tròn ánh sáng kì dị từ trên trời xuất hiện. Nó mang cái sắc màu đen đủi u ám, dường như ai nhìn vào cũng bị lây nhiễm lấy một cái ý nghĩ duy nhất: giết.

Vòng tròn ánh sáng dần dần hạ xuống.

Đương nhiên Khí Toạ Sơn không phải là con gà chỉ biết bắt giun bắt dế, nó còn biết mổ!

Lý Văn Hằng là người đầu tiên giật mình phát hiện ra một luồng ma khí xuất hiện kể từ lúc chú ngữ kinh khủng kia được đọc ra. Ngay lập tức, hắn cầm lấy một cái búa gỗ ở bên cạnh gõ thật mạnh vào Ngu Ngã Chung.

Cooongggg.....

Một tiếng chuông đầu tiên vang lên, ma khí dường như đang có dấu hiệu giảm đi.

"U du hành dạ, độc ma hoành thế", chú ngữ lại được đọc lên, ma khí dường như lại tăng tốc phát tán.

Toàn trường dường như chỉ có Lý Văn Hằng độc tỉnh. Hắn gõ tiếp tiếng chuông thứ hai, lại gõ tiếp tiếng thứ ba. Thần sắc hắn bình tĩnh nãy giờ, nhưng lúc này lại hiện lên chút mỏi mệt. Hắn lớn tiếng quát:

"Là kẻ nào đang truyền bá ma khí, mau cút ra đây!"

Nhưng đáp lại hắn chỉ là những luồng ma khí lách ra khỏi sự ảnh hưởng của Ngu Ngã chung đang dần tăng lên cao.

Lý Văn Hằng dường như không còn sự lựa chọn khác, kẻ đầu sỏ đang trốn nơi nào đó truyền bá ma khí, cực nguy hiểm. Không còn sự lựa chọn nào khác, hắn đành hai tay kết ấn, liên tục hơn mười loại, sau đó quát:

"Quang minh hành giả, tế gian ngu chung"

Tức, lại có ba đạo cột sáng từ ba đỉnh núi xuất hiện. Nhìn nó tự như là Thần Hành Tam Sơn trận, thế nhưng đây lại là U Lan Quế Kỷ trận. Đây là một phản trận pháp, đồng thời cũng là một cổ trận xuất xứ từ thủ pháp của Độc Câu tiên nhân.

"Ma quần ngu chúng, dạ hành điểm quang"

Lý Văn Hằng tiếp tục đọc, khoé miệng lại có một đường máu chảy ra, dĩ nhiên là sử dụng linh lực quá độ mà làm cho như thế.

Đồng thời vừa đọc xong, tất cả nhân viên của Khí Toạ Sơn đều tỉnh lại, Quang Khải cũng theo lấy tỉnh. Hắn quay sang nhìn Thích Trương, lay động mãi mà gã không tỉnh nên bắt đầu lo lắng.

Chợt phát hiện thấy có ma khí xung quanh, Quang Khải giật mình. Hắn lập tức nhìn lại Thích Trương, ấn đường vẫn cứ quang minh, không hề phát hiện bất cứ điểm đen nào. Hắn liếc mắt xuống, chợt phát hiện trước ngực có một đồ trang sức hình viên bi đang phát sáng lập loè. Biết rằng thứ này đang bảo hộ cho Thích Trương, hắn liền yên tâm đi mấy phần.

Quay người lại nhìn toàn cảnh, tất cả người tập trung ở quảng trường dường như đều đã chìm vào mộng huyễn do tác dụng của ma khí.

Lại quay lên nhìn trời, mây đen được tạo ra từ ma khí đã che kín đi mặt trăng và tinh tượng.

"Mẹ nó đen vãi chưởng!", Quang Khải chửi tục một câu, lại quay đi tìm kiếm xem có ai bị hôn mê như mình nữa không.

Nhìn thấy một vài nhân viên đang đỡ lấy Lý Văn Hằng, Quang Khải liền bước nhanh lại kia.

Ma khí thôn thiên, đêm nay điềm báo có vẻ ở mức cực xấu, cát hung khó dò.

Lại gần đến chỗ của Lý Văn Hằng, Quang Khải lúc này cất tiếng hỏi:

"Sơn chủ, chuyện này là như thế nào? Tại sao ở đây lại tràn ngập ma khí như thế này?"

Lý Văn Hằng ngạc nhiên vì một người không bị lây nhiễm một luồng khí tức đặc trưng của Khí Toạ sơn có thể tránh thoát được sự xâm nhập của ma khí. Đương lúc cất tiếng hỏi, hai giọng nói lúc này lại vang lên:

"Đúng vậy sơn chủ, tại sao nơi đây lại tự dưng có ma khí khắp nơi vậy?"

Chủ nhân của hai giọng nói là một ông lão và một cô gái trẻ. Lý Văn Hằng lúc này không quan trọng hỏi nữa mà cảm khái lấy một câu:

"Thế giới đúng là không thiếu cái lạ. Đây có lẽ cũng chỉ là một góc!"

----------Chú giải của tác giả:

U uế: thực chất ghép từ hai từ u ám và ô uế. Đây không phải là sai chính tả:)))
Những câu thơ và từ ngữ hán việt đều là vô nghĩa.