Chương 37: Nửa nạc nửa mỡ

Âm Phủ thời 4.0

Chương 37: Nửa nạc nửa mỡ

Chương 37: Nửa nạc nửa mỡ

Mặt trăng tròn đều, sáng tinh giữa bầu trời đêm. Nhiều bậc lão nhân của làng thường ví von đây như một vị ông cầy đòn chăm chỉ cặm cụi đi sớm về khuya.

Ông cầy đòn chầm chậm mà gánh bả vai hai bên là những bông lúa trĩu nặng, dạ hành mà về. Bóng ông vừa khuất núi, một quầng sáng đỏ thẫm hiện lên. Các cụ lại ví von vầng mặt trời lại như là một người thanh niên trai tráng đầu người cơ bắp đang tuổi 'hạ xuân'.

Mặt trời nhô lên đến giữa lưng chừng núi, sáng nay trời trong gió nhẹ thích hợp đi ra đồng mà dắng lúa.

Tiểu Liên bước chân thoăn thoắt, tuy rằng nhà nàng gần cuối thôn khá xa đồng làng, thế nhưng đi chưa được tới một phần ba nén nhang đã tới nơi rồi. Đưa mắt liếc qua một vòng, nàng cất tiếng nói cười với một bà lão ngay gần đấy:

"Năm nay nhà ai cũng được mùa nhỉ bác Hanh?"

Bà lão ở một bên thì cười hiền hậu, gật đầu cho là đúng.

Bên cạnh, một vị "quá thanh niên" thanh niên trai tráng lại cất giọng trêu gheo:

"Nhà thằng Thiên hên tám đời mới cưới được em Liên! Thế bao giờ định sinh quý tử đây?"

Tiểu Liên cười cười, nhẹ giọng giải thích:

"Thiên bảo chàng đang cố gắng dùi mài kinh sử để đi thi. Dù đỗ hay không thì chắc chắn sẽ sinh ra đứa con."

Thanh niên trai tráng kia nghe vậy cũng cười gật đầu, cho ra cách nói tán thưởng:

"Cũng vậy. Làng ta đã quá lâu chưa có tiến sĩ tên đề bảng vàng rồi! Không ước mong thằng nhóc Thiên có được Trạng nguyên hay không, dù chỉ đỗ Thám hoa cũng đã làm rạng danh cái gia cái tổ rồi."

Bà Hanh với tiểu Liên nghe vậy cũng nhẹ nhàng gật đầu. Tiếp ấy ba người còn trò chuyện mấy thứ linh tinh khác, nói nói cười cười.

Nếu như khen bảo nơi đây làng quê yên bình, dân phong thuần phác phúc hậu thì thật sự không phải tự ngu tự khen, rất danh xứng thực.

Mặt trời lên cao gần đến giữa trưa, những tia nắng chói chang của ngày hè bắt đầu làm ta khó chịu.

Đặng Thiên vẫn chăm chú đọc sách dùi mài kinh sử, mấy việc khác đều đã cất giấu ở tận sâu trong lòng mình rồi.

"Bất oán thiên, bất vưu nhân"

"Nếu như không thành công thì đành nhận mệnh vậy."

Hắn đọc đến một đoạn trong " Luận Ngữ" bỗng vô tình lại liên tưởng tới chính mình, tự ăn ủi động viên chính mình..........

Mặt trời hì hà hì hục, mây trắng bồng bềnh mà thư thả di chuyển chạy đua tới hướng tây. Ráng đỏ hiện lên ở cả một phương trời, tựa như một bức tranh sơn dầu đang loang lổ bởi một tên hoạ sĩ tay mơ.

Màn đêm lại nhanh chóng kéo xuống, ông cầy gánh lại xuất hiện, đưa phủ lên đại địa một thứ ánh sáng nhàn nhạt.

Đêm nay trời quang mây tạnh, gió hiu hiu thổi. Thế nhưng vừa chưa được bao lâu, phía tây chân trời lại có ánh chớp loé lên. Tiếp ấy, cuồng phong lại liên tục nổi lên điên loạn, tựa như muốn phá huỷ đi tất cả.

Cách thôn làng xa xa, một vị trẻ tuổi đạo sĩ tay cầm Hành Sơn trượng ngước nhìn lên bầu trời, hắn lại bấm tay tính toán, than rằng:

"May mắn sư tôn tiên đoán trước này một việc, thôi đành giúp Đặng gia một lần để cắt đứt đoạn này nhân quả."

Nói xong, đạo sĩ lại tiếp tục lên núi..........

Đêm nay giông gió nổi lên, ắt không phải điềm lành. Đặng Thiên nhìn liếc qua trời, tay nhẹ nhàng đặt xuống quyển sách, cất tiếng gọi:

"Tiểu Liên nàng ngủ chưa?"

Thấy không có tiếng đáp lại, cho là nàng đã ngủ rồi, Đặng Thiên thở nhẹ một hơi, tiếp tục đợi chờ, ánh mắt hiện lên sự trông mong.

Đêm đã vào ông cầy gánh đã lên đến giữa trời, hoà nhập với các bầy tinh tú le lói. Nhưng đây chỉ là cảnh trên tầng mây, còn ở dưới tầng mây thì là đen tối một mảnh.

Cuồng phong vẫn điên loạn tàn phá, thế nhưng lạ kỳ là không hề có một giọt mua rơi xuống.

Lại qua một lúc lâu, cuối cùng cuồng phong cũng dần tan mây trời lại trong trở lại. Đặng Thiên cũng ngạc nhiên, tuy nhiên không có quá thất vọng. Hôm nay chưa được thì đành tạm để mai đi, dù sao hắn biết xà yêu chắc chắn chưa định làm gì hắn.

Vừa mới quay mặt lại được một chút, hắn lại giật mình ngồi bệt xuống đất một lần nữa.

Đoàng!

Một tiếng kinh lôi giữa đêm khuya như đánh thức bao người từ mỹ mộng.

Tia sét to như búa tạ, ánh sáng loá mắt lại chỉ loé lên một cái rồi biến mất. Những tưởng đã đánh xuống vị trí lá bùa, thế nhưng một phát lại đánh xuống đống rơm nơi lục xà vẫn đang trú ngụ. Đặng Thiên mãi một lúc sau mới tỉnh hồn, vội vàng đi ra ngoài kiểm tra lá bùa như thế nào. Thế nhưng như vừa nhắc, bùa không tồn hao, còn đống rơm thì lại cháy rừng rực.

Hắn không hiểu, đành yên tĩnh chờ đợi đống rơm cháy hết tìm hiểu nguyên do. Cũng thật may mắn đống rơm lại ở vị trí đất trống cạnh bờ ao, cạnh lại không có gì dễ bắt lửa nên không bị cháy lan.

"Đêm nay thật nhiều chuyện lạ!", Đặng Thiên tự nói với mình như vậy.

Lại đợi thêm một lúc lâu, cuối cùng đống rơm cũng đã cháy hết. Đặng Thiên từ từ tiếp cận, bới từ đống rơm ra một cái xác rắn cháy đen.

Đang cẩn thận quan sát, chợt tiểu Liên từ sau xuất hiện nói:

"Thiên, chàng đang xem cái gì vậy? Vừa nãy chàng có nghe thấy tiếng sấm kia không? Thật lạ!"

"Là nàng sao? Ta chợt thức giấc vì nghe thấy, chạy ra xem thì thấy đống rơm đang cháy. Nàng xem!"

Đặng Thiên đưa cho tiểu Liên nhìn, nàng thấy qua một mắt rồi lại thôi, hỏi lại hắn cách xử lí.

"Có con rắn bị sét đánh không biết là điềm tốt còn là điềm xấu. Thôi thì cứ tìm một chỗ chôn nó xuống, mệnh nó là Tâm Lôi xà Chi Mộ vậy."

Tiểu Liên nghe vậy thì cũng không quá định nói gì. Thế là hai người tìm lấy một chỗ sau nhà chôn nó xuống, kiếm lấy tấm gỗ mà viết Tâm Lôi Xà Chi Mộ.

Đặng Thiên vốn dĩ từ lúc tìm thấy xác rắn đã có phần nắm chắc con rắn lai lịch, thế nhưng sợ kinh tới tiểu Liên nên đành ngậm miệng mà không nói ra suy đoán. Hắn lâm thời nảy ý dựng mộ cũng không biết là tốt là xấu nên bên cạnh xác rắn còn có một tấm bùa chú hấp thụ được chút ít lôi thuộc tính.

Ngoài cổng làng, trẻ tuổi đạo sĩ cười nói:

"Duyên hết!"

Nói xong quay bước liền đi thẳng, cứ tự hướng đông mà đi.............

Khí Toạ Sơn, khu chợ.

"A! Ông chính là ông lão kia!", Quang Khải giật mình chỉ thẳng vào một ông lão, cất tiếng quát tháo," trước ông đã hứa sau khi tróc quỷ sẽ đưa tặng ta vật gì đó, nhưng sau lại biệt tích hại ta mất luôn tưởng niệm."

Ông lão cười phúc hậu, lấy tay vuốt râu cười nói:

"Ha ha ha... Bần đạo thế nhưng bấm tay mà tính, đoán chắc Đặng đạo hữu cũng sẽ đếm tham dự diển lễ của Khí Toạ Sơn mà."

Quang Khải lười được nói nhảm nói nhí, cao giọng nói:

"Thù lao của ta đâu?"

Ông lão lấy từ trong tay áo ra một cái cẩm nang màu vàng, phía trên có ghi: "Dạ hành tranh tai"

Quang khải tức cười:

"Nhìn cái tựa đề là biết đồ vật xuui xẻo rồi. Ta thế nhưng trải qua xã hội đánh gần chết rồi nên đừng nghĩ lừa được dê con!"

Bỗng lúc này, Thích Trương tranh vào nói:

"Khoan đã, cứ giữ lại này cẩm nang đi, tôi chưởng qua thứ này thấy không tục."

Quang Khải liếc qua Thích Trương hồi lâu, thấy người sauu liên tục gập đầu, cuối cùng thu xuống.

Lấy được đồ, Quang Khải quay gót đi thẳng. Ông lão vuốt râu mà than:

"Thế hệ trẻ thời nay không biết kính già yêu trẻ mất rồi."

Nhưng ngay sau đó lại cười:

"May mắn, không ta lại chẳng có vật gì ổn để trả cả."

Khu chợ gồm rất nhiều hàng quán, ước tính có hơn trăm nhà ở nơi đây bày sạp bán hàng, ngư long hỗn tạp. Nơi đây hàng thật có, hàng giả có, vận may lớn thì đạt được, còn nếu xui tận mạng thì đành chịu mất tiền oan. Khí Toạ Sơn nhân viên chưa bao giờ quản lấy cái đám hỗn tạp này, đương nhiên vì có thu thuế định kì khu đất. Giá cả đương nhiên còn tính ổn nên cũng không thấy tiếng oán hờn khắp nơi.

Trước khi ghé qua cửa hàng ông lão kia, Quang Khải cùng Thích Trương cũng đã qua hai ba gian hàng, cũng thấy nhiều vật hợp ý nhưng do tỉ lệ mua hàng giả quá cao, hơn 50% nên không dám. Nơi đây cũng có ngành nghề chuyên đi giám bảo, thế nhưng tiền thuê còn đắt hơn tiền mua nên hai người cũng đành chịu.

Thế là hai kẻ nghèo đành quanh quanh khu chợ nhìn cho đã con mắt vậy.

"Nghèo thật khổ!", Quang Khải than thở một tiếng.

"A di đà phật! Cổ nhân có câu tục ngữ: Không ai giàu ba họ, không ai khó ba đời!"

Quang Khải cười lạnh nói:

"Thế thì cổ nhân đều nói sai rồi!"

Thích Trương bổ đi tiếng phật hiệu, trực tiếp nói thẳng:

"Cố gắng làm lụng, sống cho xứng với lương tâm. Đừng mang đức cho chó nhai là được."

Quang Khải trêu chọc:

"Đại sư tương lai nên mang ra dạy bảo mấy thằng nghiện, hay mấy người... ở trên ấy, giảng với một cái dân đen như ta làm gì!"

Thích Trương không cho là đúng, lắc đầu mấy cái nhưng không phản bác lại.

Hồi lâu sau đổi lại chỉ là tĩnh lặng, hai người đều có những suy nghĩ của riêng chính mình.

Quang Khải đang dự đoán mất bao lâu để hoàn thành âm phủ, còn Thích Trương thì nghĩ đến lời sư phụ: thế gian vốn tăm tối, người soi đêm lại ít, phật tử chịu trọng trách, đứng ra để phù độ.

Sự việc cứ thế dần trôi, qua đến lúc thông báo tụ họp, hai người Quang Khải và Thích Trương cuối cùng đến được chỗ tế đàn.

Qua tìm hiểu một vài thông tin đã lưu truyền từ lâu, Khí Toạ Sơn thực chất là một tiểu động thiên nhỏ, diện tích ước chừng gấp ba lần tỉnh Nam Định. Nơi đây vẫn tồn tại một vầng mặt trời độc lập, khí tiết giống như ngoài kia vậy.

Nơi đây gồm ba ngọn núi chính: Hành Hương Sơn, Hạnh Linh Sơn, Khí Toạ Sơn. Đúng vậy, chắc hẳn ai nghe đến đây đều biết Khí Toạ Sơn là ngọn núi chính, cùng với hai ngọn núi còn lại tạo thành một tự nhiên trận pháp, duy trì cân bằng của động thiên. Danh xưng Tam Cực Đăng Tạo Đồ.

Tế đàn nằm ngay ở sườn núi của Khí Toạ Sơn.

Quang cảnh cũng không có gì là đẹp mắt, chỉ gồm một toà tháp cao hơn ba trăm mét, ngay trước mặt là một cái sân lát gạch xi măng. gần trước cửa toà tháp là một cái lư hương, khói dâng nghi ngút.

Ở đây từ trước đó mấy phút đã tụ tập rất nhiều người rồi, tới lúc Quang Khải cùng Thích Trương xuất hiện lại đã chật ních người. Không thích quá chen chúc, Quang Khải bèn gọi Thích Trương ra sát mép sân đứng cho đỡ chen chúc.

"Đông thật sự! Giới pháp sư Việt Nam đông như vậy mà vẫn không bị chính quyền nắm được tí gì!", Quang Khải nhje giọng nói với bên cạnh Thích Trương.

Người sau cười cười đáp:

"Không quá nhiều đâu! Khí Toạ Sơn từng cho ra một bản kháo sát, có khoảng năm trăm nghìn người là pháp sư, còn lại đều là người bình thường mà thôi."

Chợt nói một lát, Thích Trương lại nghi hoặc hỏi:

"Cậu không có sư môn hay sao Quang Khải?"

"Sư môn còn lại duy nhất tôi một người mà thôi. Thứ lỗi không thể báo lên một tiếng tên sư môn, vì khi nhập môn, sư phụ đã bắt tôi không được tiết lộ sư môn danh tính. Đương nhiên là thề độc rồi."

Thích Trương gật đầu, lại quay người nhìn về tế đàn.

Đương tại lúc này, một vị đức cao vọng trọng bô lão bắt đầu lên đài, giương cao giọng đọc;

"Điển lễ, chính thức bắt đầu!"