Chương 32: Đôi việc

Âm Phủ thời 4.0

Chương 32: Đôi việc

Sau khi truyền tống về, Diệp Khương buồn chán ngồi bắt pháp quyết ra chơi, điều khiển linh lực tạo ra một quả cầu màu vàng lơ lửng trên không. Tiếp đó hắn lại điều khiến nó dần dần xoay tròn, chậm châm, sau đó ngày càng nhanh. Vô hình từ đó đã tạo ra một luồng âm phong nhè nhẹ.

[Tinh! Đã tới thời gian!

Âm ty hệ thống thông báo, Hoàng Tuyền Lộ chính thức hình thành. Mời kí chủ tự tay vẽ ra hơn chín mươi chín trận pháp để đặt.

Chú ý: Kí chủ phải viết bằng Hồn lực mới có hiệu lực!]

"Đệch! Hệ thống ngươi đúng là thích nêu ra mấy cái nhiệm vụ khó khăn! Ta làm cho ngươi xem."

Hắn ngồi nghiêm chỉnh lại, miệng niệm một vài câu chú ngữ, sau đó hai tay không ngừng kết ra hơn năm cái ấn, lần lượt tác động vào tam hồn thất phách, chuẩn bị câu hồn.

Hắn chụm hai nhón tay bên trái của mình lại, lần lượt điểm lên hai bả vai, sau cùng là giữa gáy, quát:

"Thần hồn xuất khiếu!"

Một bóng hình lơ lửng từ đỉnh đầu Diệp Khương lòi ra, càng ngày càng thêm rõ. Đó chính là Diệp Khương, còn thân xác hắn chính xác mất hồn, lập tức đầu cụp xuống.

Diệp Khương không muốn phí bỏ thời gian, hướng tới một khoáng đất trống hợp lí, theo đó mà di chuyển về Quỷ Môn Quan. Từ nơi đây, Diệp Khương bắt đầu tạo lập trận pháp đầu tiên. Rất nhanh chóng, khoảng một phút đã xong.

Theo một đường đi mà hắn đã vạch sẵn, bắt đầu bố trí từng trận pháp vào nơi đây. Từ trận đầu tiên, càng về sau lại càng lâu và cực khổ thêm. Sau hơn một tiếng hì hục tái lập, hắn gần như sắp ngất, mà gần như còn duy nhất một trận pháp nữa là hắn sẽ hoàn thành nhưng lại như muốn xỉu.

Trong lòng Diệp Khương thầm oán giận cái hệ chết tiệt kia thêm một lần xỏ lá hắn nữa, khiến hắn gần như cạn kiệt hết hồn lực, giờ đây như một cái vỏ rỗng, bất ngờ bị tấn công chắc chắn sẽ bay hơi.

Nghĩ vậy, hắn không khỏi có chút khó xử khi mà chỉ còn một trận pháp nữa. Nếu như bây giờ vẽ nốt một cái nữa, ngay lập tức Hoàng Tuyền Lộ sẽ được xây dựng nhưng khả năng liệt giường rất cao. Hoặc có lựa chọn khác, bỏ cuộc. Đổi lại sẽ là công sức vô ích.

Băn khoăn bứt rứt mãi, hắn cuối cùng chọn vẽ nốt. Thân hồn của hắn đã rất mờ nhạt rồi, cố gắng vẽ xong, lập tức sẽ bị đẩy về thân thể, may mắn ra thì giữ mạng.

Tay hắn đưa lên, bắt đầu tụ hồn lực run rẩy vẽ ra nét tròn thứ nhất. Ánh mắt hắn đanh lại, ngay sau đó lóe lên một tia điện xẹt, tốc độ và tay hắn cứng lên, tích tụ nốt phần hồn lực còn lại vẽ ra trận pháp cuối cùng.

Cuối cùng cũng xong!

Thần hồn hắn bị hút ngược trở lại cơ thể, sau đó nó trở thành trạng thái mơ màng. Hệ thống thông báo:

[Chúc mừng kí chủ hoàn thành hạng mục đầu tiên sau khi nâng cấp lên lên bản cập nhật 4.0.

Hoàng Tuyền Lộ: hoàn thành!

Nhận thưởng: do kí chủ sắp toang, hệ thống liền đổi tất cả vật ohẩm thưởng thành dịch cường hóa và hồi phục với chức năng tự động dùng.]

Lập tức từ hư không hiện ra một dòng nước màu lục, dần dần chuyển động bao quanh người Diệp Khương, không ngừng tái tạo cơ thể hắn.

Cùng lúc đó, một dài ánh sáng màu đỏ máu rực rỡ hiện ra, trải dài theo con đường truy khắc trận pháp vừa nãy của Diệp Khương.

Một hàng gạch cũ kì hiện ra, sau đó là một loạt những thanh sắt dẹp, bản dẹp từng cái từng cái đặt ở trên con đường gạch.

Do được siêu dược phẩm hệ thống tẩm bổ, Diệp Khương nhanh chóng hồi phục, cũng nhanh chóng tỉnh lại. Hắn lờ mờ mở mắt, lập tức ngồi hẳn dậy ngoái ngác nhìn xung quanh.

Một cun đường thẳng mà dài hiện ra trước mắt hắn, phủ một màu đen trông uy nghi mà đượm buồn. Trên không trung giữa những khoảng của con đường hiện lên ba bộ đếm trong suốt, lơ lửng trong không trung, phát ra một thứ ánh sáng màu đỏ mờ mờ ảo ảo ảo.

Ba bộ đếm lần lượt có tên: Tiêu Oán Đoạn, Khử Sát Đoạn, Phá Tâm Đoạn. Bên dưới là con số không, cùng một chữ người ở ngay bên cạnh.

"Thế này... đã xây dựng xong rồi sao?"

[Quỷ hồn sẽ tới trong năm phút nữa!]

[Thông báo nhiệm vụ chính tuyến:

Giải mã nhưng câu chuyện kì bí đang xảy ra, đồng thời tiến trình tìm kiếm quỷ sai và quỷ dịch để bắt đầu xây dựng Âm phủ!

Hạn: một tháng

Thưởng: 5000 quỷ đồng, 10000 điểm xây dựng, 3000 điểm quỷ, dịch cường hóa siêu cấp

Phạt: thí luyện tại vị trí cũ, luôn phiên không nghỉ trong ba tuần]

Diệp Khương đọc phần trên có hơi hứng thú, nhưng khi đọc tới phần phạt, liền giật mình. Có đánh chết hắn cũng không muốn trở lại vị trí kia. Tuy chấn thương tâm lý không quá lớn, nhưng hắn vẫn có ấn tương thật xấu với nó.

Hắn đóng lại bảng hệ thống, phất tay mở thông đạo xuyên không, trở về thực tại. Tính tới lúc này, Diệp Khương đã ở trong Âm gian khoảng ba tiếng, de dẻ tái nhợt, xám lại nhưng kì lạ là vẫn cảm thấy rất khỏe.

Hắn vươn vai, hít lại cái không khí của Dương gian mới cảm nhận thấy mình còn sống.

Dạo bước tản bộ, vô tình lạc vào một cái dong khá sâu. Nơi đây gồm các loại mèo, từ xám tro đến tam thể đủ cả. Diệp Khương đứng lại, đảo mắt qua lại một lần, chỉ thẳng vào một con mèo đốm đốm, nói:

"Ngươi, sau này đi theo ta!"

Con mèo kia giật nảy mình, gào một tiếng "meoooo" thật thê lương, cong đuôi ra đằng sau, định bỏ chạy.

"Ngươi hoặc quy thuận ta, hoặc là bị hủy đi tu vi mấy năm của ngươi! Chọn đi!"

Con mèo hơi rung động đôi tai, ngoái đầu về đằng sau, "meo" một tiếng, ý bảo thật chứ. Diệp Khương gật đầu đáp ứng, sau đó nhặt từ dưới đất lên một quyển sổ da cũ nát, rạch một ít máu, vẽ lên mấy cái pháp trận, đọc mấy câu chú ngữ rồi bảo:

"Ẩn thân vào nơi này tu luyện, không có lệnh của ta không được đi ra, bất kể dù thế nào đi nữa!"

"Meo..."

Thân ảnh nhỏ bé kia tự dưng biến mất, để lại một tàn ảnh cùng một vệt sáng màu xang lam, tựa như thiểm điện. Nếu nói nhanh như cắt, thì tốc độ của con mèo yêu này gấp cả trăm lần.

Con người có thể tu hành, loài vật sao lại không? Nhưng cách tu hành của đại đa số loài khá kì lạ, đó là thưởng nguyệt. Chúng thường chọn những nơi ánh trăng tỏ nhất, leo lên mà hướng mặt trăng tế nguyệt, hấp thu tinh hoa nguyệt quang.

Diệp Khương lúc mới nhìn qua, liền đã phát hiện ra con mèo này chính là yêu tu. Yêu khi tu luyện, sẽ kết ra Kim Đan. Như yêu vật ở trong hầm kia, đã bị Diệp Khương rút ra một viên yêu đan. Mà bỗng chốc trong một khắc ấy, một loạt thôi diễn diễn ra trong đầu hắn, hiện ra mấy chữ mách bảo: ơn.

Hắn hiểu ra mười phần vấn đề, lập tức chọn nó là vật thủ hộ. Giở áo ra, đặt quyển sổ da chỉ to bằng bàn tay kia vào túi, mặt hắn thoáng hiện ra một tia yên tâm. Xoay người, Diệp Khương trở lại con đường cái, tâm tình lại thập phần vui vẻ.

Hôm nay đã diễn ra rất nhiều đại sự đáng chúc mừng, mà Diệp Khương lại buồn một khoảng, đó là không có ai ở bên cạnh chúc mừng hắn, cùng hắn chia ngọt sẻ bùi.

Nhưng điều đó vẫn không át đi được cái vui của ngày hôm nay: Hoàng Tuyền Lộ cái công trình đầu tiên cũng đã xây xong, lại thu được một yêu thú trấn thủ, dù nó còn yếu nhưng ai biết mai sau có gì. Mà không những thế, ở trong giây phút đó đã thôi diễn ra kết quả kia, càng làm Diệp Khương thêm ký thác kì vọng vào nó.

Hắn bước giữa dòng người đi về quán trọ, tiện ghé qua một của hàng bán gà rán KFC, mua lấy một cái đùi gà cùng một cốc pepsi coi như tự chúc chính mình.....

Đặt cái đùi gà và cốc pepsi xuống dưới mặt giường, Diệp Khương lại gọi cho người bạn đầu tiên của hắn: Thích Trương.

Diệp Khương kể qua về trận đán với yêu nữ kia, tiện cũng nói sơ qua về việc thu phục mèo yêu. Nhưng không hề nhắc tới Hoàng Tuyền Lộ, vì Âm ty hệ thống là bí mật mà chỉ duy nhất hắn biết, không có ai được biết.