Chương 3: Chạm trán mỹ nam

Di Phong Tình Sử

Chương 3: Chạm trán mỹ nam

Thời gian trôi qua, ta đã ở Ngọc Long Quốc được ba tuần. Ngày qua ngày Đình Hải cùng ta nói chuyện. Hôm nay, ta cùng An Nhi đi dạo, do phủ Đô Thống có việc nên Đình Hải phải trở về giải quyết. An Nhi đưa ta ra chợ Kinh Thành, đi qua đi lại vài vòng ta không chọn nổi một món đồ ưa nhìn, khắp cả chợ không bán nữ trang, vải vóc thì cũng là diều, đèn lồng. Aizz... Trời cao có thấu nỗi chán này chăng??? Ta bước tới quầy hàng bán trâm cài lựa vài cái nhưng đều không ưng ý chiếc nào! Ta quay người bước đi thì "binh"

- Tên nào đâm phải bổn Cách Cách vậy?

- Cô nương không sao chứ?

Ta đâm phải người nào đó rồi ngã túi bụi. Ấy mà nghe giọng hình như là nam nhi. Ta ngẩng mặt lên, mẹ ơi đập ngay vào mắt ta là một gương mắt hết sức anh tuấn. Trời ơi zai đẹp!!!

Huhu zai đẹp nhưng mà bất lịch sự quá! Đụng phải ta mà không thèm đỡ ta dạy. Hỏi ta một câu thấy không trả lời thì bỏ đi, mỹ nam à ngươi còn lương tâm không a! Ta vịn vào tay An Nhi đứng dậy, mẹ ơi đau quá! Ta chỉ tay về phía người vừa rồi gọi với lại:

- Này, tên kia, ngươi có còn lương tâm không vậy? Đụng phải bổn Cách Cách mà không đỡ nổi ta dậy sao?

Haha có hiệu quả rồi. Hắn dừng bước chân và quay đầu bước về phía ta:

- Cách Cách? Cô là Cách Cách phủ nào vậy?

Hơi khó hiểu nhưng ta vẫn trả lời hắn:

- Bổn Cách Cách là Cách Cách phủ Mạc Võ Quận Vương. Sao có chuyện gì?

Tên đó cười nham hiểm:

- À không! Chẳng phải cô nương nói ta đụng phải cô nương nhưng không đỡ cô dậy rất vô lương tâm sao? Nghe mấy lời lương tâm ta cũng có mấy phần cắt dứt chỉ muốn hỏi cô nương để tiện đường tạ lỗi thôi.

- Hi, chỉ là đụng chạm nhỏ đâu có gì to tát mà phải đến tận phủ của bổn Cách Cách tạ lỗi cơ chứ?! Không cần đâu, ngươi chỉ cần xin lỗi ta thôi, bổn Cách Cách nữ nhi không câu nệ tiểu tiết.

- Ấy vậy sao được? Cô nương đây dù sao cũng là Cách Cách thân phận cao quý, ta đụng phải cô nương là lỗi của ta, ta chắc chắn sẽ tạ lỗi đầy đủ.

Aizz... Đôi co qua lại với hắn cũng mệt, thôi thì hắn muốn tạ lỗi cứ để hắn tạ lỗi. Nói chung là ta vẫn là người có lợi! Giằng co nãy giờ cũng chỉ vậy, thôi thì mặc hắn muốn làm gì thì làm:

- Hảo, vậy cứ theo ý của công tử đi. Bổn Cách Cách ra ngoài đã lâu, cũng đã tới lúc hồi phủ, vậy xin phép cáo từ.

- Không tiễn.

Nói rồi ta và hắn mỗi người một ngả ai đi đường người ấy.

Về tới phủ trở về phòng ta thấy đại ca ta đang ngồi thần người ở trong ấy. Ta bước tới ngồi cạnh rồi hỏi thăm:

- Đại ca, huynh sao vậy có tâm sự sao?

- Tam muội huynh trưởng có việc này muốn nhờ muội giúp, chỉ có muội mới giúp được ta thôi!

- Đại ca, có chuyện gì từ từ nói. Nếu tam muội giúp được nhất định sẽ giúp.

Đại ca ngậm ngừng một lúc rồi nói:

- Muội và Vi Hinh chẳng phải rất thân sao? Huynh từ lâu đã ngưỡng mộ tài sắc của cô ấy nay muốn nhờ muội giúp ta tác thành. Nếu chuyện này thành công huynh nhất định sẽ không quên công lao của muội.

Trời ạ! Ta tưởng có chuyện gì đại trọng lắm chứ hóa ra là nhờ ta tỏ tình hộ sao??? Ta ẫm ờ nhận lời với Đại ca rồi kêu An Nhi dọn đồ ăn lên. Đi cả ngày trời cũng đã tới lúc bồi bổ cơ thể rối!