Chương 8: Đêm Tân Hôn, động phòng hoa trúc (2)

Di Phong Tình Sử

Chương 8: Đêm Tân Hôn, động phòng hoa trúc (2)

Không được, nhất định không được! Hắn đã lấy đi nụ hôn đầu tiên trong đời Mạc Thiển Di ta làm sao ta có thể nhịn được. Người xưa nói:"Quân tử mười năm trả thù chưa muộn". Ta cũng rất muốn làm quân tử nhưng ta thực sự không chịu nổi tới mười năm a. Thôi thì mười năm thành mười giây vậy.

Lâm Thiên Phong, chắc người chưa được vinh dự nhìn thấy tài năng diễn xuất của Mạc Thiển Di này đúng không? Hảo, vậy hôm nay, ngay lúc này ta sẽ trao cho ngươi vinh dự đó. Xem ta bắt đầu diễn đây!

Ta im lặng một hồi rồi đột nhiên bước tới gần hắn bằng một khoảng cách rất gần. Lâm Thiên Phong thấy ta tự dưng làm vậy thì rất đỗi ngạc nhiên. Ta bước một bước, hắn lùi một bước, cho tới khi hắn bước hụt, mất đà ngã ngửa về sau. Ta nhanh tay túm lấy cổ áo hắn kéo hắn lại khiến cho mặt ta và mặt hắn cách nhau chỉ hai đốt ngón tay.

[Các nàng à, theo các nàng thì Di tỷ nhà ta sẽ làm gì Lâm Thiên Phong nhỉ? Sắc nữ à, tưởng tượng trong sáng chút đi >_<]

- Di Nhi, nàng làm gì vậy?

Ta dùng đầu ngón trỏ và ngón giữa chạy trên từng nét của gương mặt hắn. Vẻ mặt tỏ ra lạnh lùng nhưng đầy phần quyến rũ, cố gắng tạo sức thu hút để khiêu khích hắn:

- Chẳng phải đêm nay chính là đêm động phòng của chúng ta sao? Một đêm xuân đáng giá ngàn vàng, chẳng lẽ... ngươi... lại không thích???

Giọng nói của ta cũng đầy sức khiêu khích:

- Không! Tại sao bổn thái tử lại không thích chứ? Bổn thái tử rất thích, ngược lại, ta lại nghĩ là nàng không thích?!

Mẹ kiếp, đúng là chứng nào tật đấy! Cái đuôi hồ ly lại thò ra rồi đấy! Các nàng thấy đó, ta nói hắn là đồ háo sắc thực là không hề oan uổng cho nhà hắn một chút nào mà. Thôi, tạm ngừng phần tâm sự ở đây thôi!

Ta đặt hai lòng bàn tay lên người hắn rồi luồn về phía gáy, đầu nhẹ nhàng dựa vào vai hắn:

- Ta không thích thì làm gì được nào? Chẳng lẽ ta lại kháng chỉ? Thôi thì cứ như lấy ngươi không như ý muốn, nhưng ta lại là Thái tử phi sống sung túc còn hơn kháng chỉ lại đầu lìa khỏi cổ, chu di cửu tộc, không tốt a.

Hắn vòng tay ôm lấy ta. Lâm Thiên Phong, ngươi ngoài lợi dụng ta ra thì không biết làm gì khác sao???

- Nàng biết vậy là tốt!

Hắn từ từ rời tay rồi nâng cằm ta lên. Này, ngươi vừa hôn lén ta chưa đủ sao giờ còn muốn nữa??? Môi hắn và môi ta mỗi lúc một gần thì:"BỐP!"

Có lẽ các nàng nghĩ đúng đấy! Cái tiếng bốp "thanh thúy" ấy chỉnh là cái bạt tai ta "dành trọn" cho hắn đấy! Lâm Thiên Phong một lần nữa bị ta làm cho ngạc nhiên. Ta che hai tay trước ngực rồi dùng ánh mắt ngây thơ nhìn hắn:

- Đồ háo sắc! Ngươi định làm gì ta???

- Tại sao nàng lại tát ta?

- Ngươi dám làm trò xằng bậy, ta tát ngươi là sai sao? Hả, hả, hả?!

Hắn dùng ánh mắt đầy uất phẫn và kinh ngạc nhìn ta:

- Mạc Thiển Di, chẳng phải nàng muốn trở thành thê tử của ta sao? Ta làm vậy thì sai ở điểm gì? Nàng nói coi!!!

- Sai, tất nhiên là sai rồi! Ta nói với người là ta muốn trở thành thê tử của ngươi hả? Ta nói vào năm nào? Giờ nào? Khắc nào?

Hắn nghẹn họng, ta thách hắn trả lời, Lâm Thiên Phong, việc trả thù của ta còn chưa dừng tại đây đâu! *cười gian*