Chương 9: Khăn nghiệm thân

Di Phong Tình Sử

Chương 9: Khăn nghiệm thân

Buổi sáng sau đêm tân hôn...

Tiết trời vào se se lạnh, từng cơn gió chơi đùa lướt qua làm mặt hồ lăn tăn gợn sóng. Bầu trời xanh, cao vút, trong veo như được lau sạch sẽ. Cành lá dần đổi màu từ màu xanh qua vàng cam. Trên những cành cây cao, những chú chim véo von cất cao giọng hót của mình. Thế nhưng, cảnh sắc nên thơ ở đây bỗng bị phá tan ngay tức khắc:

- Á...Á...Á...Á...Á...!!!

Một tiếng la thất thanh phát ra từ Vân Lôi Điện tại Đông Cung Ngọc Long Quốc. Một chú chim trên cành cây cao liền ngã xuống nền cỏ úa vàng và được xác định tử vong tại chỗ. Thật đáng thương! Thế nhưng, lý do chú chim ấy chết thì phải đến một nghìn một trăm mười một năm sau các nhà bác học mới điều tra ra là chú chim ấy chết do thủng màng nhĩ dẫn đến đứt dây thần kinh não nên dẫn tới tử vong. Xin chia buồn với họ hàng và bạn bè của chú chim xấu số.

Quay trở về với hiện tại. Sau một đêm cãi qua cãi lại thì ta và Lâm Thiên Phong đã thiếp đi vì mệt từ khi nào không ai hay biết. Tới sáng nay, khi ta thức dậy, đập ngay vào mắt ta là cái bộ mặt yêu nghiệt của tên Lâm Thiên Phong, đã vậy hắn lại còn mặc đồ ngủ! Chưa dừng lại ở đó, hắn lại còn đang ôm ta ngủ một cách ngon lành nữa chứ! Ta tức tới sôi máu, dùng chân đạp bay hắn xuống giường.

Hắn tỉnh ngủ, loạng choạng bám vào thành giường mà đứng dậy:

- Nàng làm trò gì vậy?

- Tên háo sắc nhà ngươi sao chỉ biết lợi dụng ta thế? Ai cho ngươi ôm ta rồi ngủ ngon lành như vậy hả?

Hắn trèo lên giường tới gần ta, đưa tay lên má ta béo một cái:

- Vì ta thấy ôm nàng ngủ rất ngon! Thôi, nàng mau ra sau tấm bình phong thay đồ rồi chúng ta tới Thừa Đức Sơn Trang vấn an Hoàng Tổ Mẫu.

Ta cứ thần người ngồi trên giường lần chần không đi thay đồ, tên Lâm Thiên Phong lại có dịp trêu ghẹo:

- Nàng còn không mau đi thay đồ... Hay... Nàng muốn nhìn ta thay đồ

Ta nhếch mép cười châm biếm nhìn hắn:

- Cũng được, ngươi cứ thay đi, để ta lấy giấy bút ra đây phác thảo vài bức dán ở khắp Hoàng Cung để mọi người cùng thưởng thức hình mẫu lý tưởng của Thái Tử Điện Hạ.

Ta rời khỏi giường gọi An Nhi vào giúp ta thay đồ. Ta mặc một bộ y phục màu xanh dương nhạt. Tóc búi cài trâm để xõa phần đuôi, nói chung là khá đơn giản vì ta ghét những thứ phức tạp.

Ta bước ra ngoài, Lâm Thiên Phong đang ngồi nhâm nhi tách trà chờ ta ra. Hắn mặc một bộ Vương Y màu vàng thêu hình rồng. Mái tóc đen, dài búi cao cài trâm ngọc. Sau tà áo dài ẩn hiện cặp giò dài, tóm gọn là ĐẸP! Nếu như hắn không làm ta ghét hắn tới vậy thì trong mắt ta hắn sẽ là đại mỹ nam.

Một thái giám bước vào hành lễ với ta và hắn rồi nói rằng Song Ma Ma đợi ở ngoài lấy khăn nghiệm thân. Ta và hắn nhìn nhau sửng sốt! Khăn nghiệm thân? Ta và hắn không động phòng thì khăn nghiệm thân sẽ trắng tinh, phải làm sao đây?

Và thế là ta nghĩ ta một cách, ta bước tới gần Lâm Thiên Phong, cầm ngón tay hắn cắn mạnh. Máu phun ra, ta dùng khăn nghiệm thân thấm sạch rồi ra ngoài đưa cho Song Ma Ma. Quay lại phòng, hắn nhìn ta rồi nói:

- Nàng được lắm!