Di Phong Tình Sử

Chương 12:

Thứ phi cười khểnh một cái rồi ngồi xuống ghế đối diện với ta. Thấy điệu cười đó của cô ta, ta cũng nhoẻn miệng cười dịu lại rồi nói với cô ta:

- Muội m... À không! Thứ phi nương nương, Song Ma Ma dù sao cũng là bậc tiền bối nên không nên lớn tiếng với bà ấy như vậy! Còn về phía bổn cung, đáng lẽ... bổn cung nên chào ngươi trước phải không?

Ta đứng dậy, Thứ phi đột nhiên cũng đứng dậy theo ta. Ta bước tới bàn trà rót một tách trà thật nóng rồi bước trở lại tràng kỷ. Ta nhìn thẳng vào mắt Thứ phi, nắm lấy đôi bàn tay của cô ta. Chà chà, bàn tay này thật mềm mại, trắng trẻo. Nhìn một cái đã biết là đã quen với cuộc sống ấm no, bao bọc bằng nhung lụa.

- Á...á...á...á!!!

Thứ phi kêu thất thanh rồi chuyển qua gào thét:

- Tiện nhân! Tách trà nóng như vậy mà sao ngươi lại đổ vào tay bổn cung cơ chứ?! Tiện nhân, ta sẽ...

Thứ phi cứng họng khi thanh kiếm của A Mạc kề vào cái cổ trắng ngần. Nàng ta đanh giọng với Thứ phi đang rơi lệ thành dòng:

- Thứ phi nương nương xin hãy thận trọng trong câu nói của mình. Dù người có là phi tần được sủng ái nhất của Thái tử nhưng tội dám nhục mạ Thái tử phi là tội khi quân nên rất có thể người sẽ bị chu di tam tộc đấy!

Mặt thứ phi trở nên tái mét, từ xanh chuyển qua trắng. Không khí trở nên căng thẳng tới tột độ rồi xẹp xuống khi tiếng thái giám ở phía ngoài một lần nữa vang lên:

- Thái tử giá đáo!

Lâm Thiên Phong bước vào, Thứ phi lao vào lòng hắn khóc như mưa:

- Thái tử điện hạ, ngươi nhất định phải lấy lại công bằng cho Hằng Nhi. Thiếp chỉ là buổi sáng tới vấn an Nương nương thôi mà không hiểu bản thân đã lở lỡi gì để nương nương phật ý đổ tác trà nóng vào tay thiếp huhu...

Lâm Thiên Phong gạt Thứ phi ra để tránh nước mắt nước mũi chảy vào Hoàng bào của hắn:

- Ta thấy chuyện này hai nàng tự giải quyết thì sẽ tốt hơn.

Hành động của hắn khiến cho Hoàng Ngọc Hằng Nhi hụt hẫng. Thường thì nếu thấy cô ta khóc lóc với hắn về chuyện cô ta bị phi tần khác khi dễ thì chắc chắn sẽ ôm cô ta vào lòng mà dỗ dành thế nhưng lần này hắn lại gạt cô ta ra.

Hắn bước tới chỗ ta, trong lúc đó thì ta đang thư giãn với tách trà nóng hổi. Hắn giằng lấy tách trà long tỉnh thơm ngon trong tay ta rồi chau mày:

- Ta không quan trọng bằng tách trà này sao? Ta xong việc là trở về với ngay với nàng mà nàng thái độ vậy sao?

Ta giằng lại tách trà rồi lườm hắn:

- Trà có thể giúp ta thư giãn còn ngươi chỉ có thể làm phiền ta thôi! Còn về chuyện ngươi về hay không là việc của ngươi! Chân ai ngươi đấy dùng.

Trong khi ta và hắn mải lườm qua lườm lại thì mọi người xung quanh đang có những vẻ mặt khác nhau. Đầu tiên là vẻ mặt sắc lạnh của Thứ phi:"Con tiện nhân đó lại dám ăn nói như vậy với Điện hạ xem ra không sống nổi rồi" tiếp là vẻ mặt kinh hãi của những người còn lại:"Trời, sao nương nương lại nói như vậy với Điện hạ chứ?"

----- Hết chương 12