Chương 7: Đêm tân hôn, động phòng hoa trúc (1)

Di Phong Tình Sử

Chương 7: Đêm tân hôn, động phòng hoa trúc (1)

Đoàn rước dâu của Lâm Thiên Phong rồng rắn lên mây một hồi thì cuối cùng cũng về đến Đông Cung Ngọc Long Quốc. Ta được Tô Ma Ma và An Nhi đỡ ra khỏi kiệu, Lâm Thiên Phong ghé sát tai ta thì thầm:

- Chờ chút nữa thôi nàng là nương tử của ta rồi, gắng chờ chút nữa thôi.

- Ta vẫn đang chờ để được làm Thái Tử Phi của nhà ngươi đây!

Không nói gì thêm ta và hắn cùng cầm một đoạn dây đỏ có gắn bông hoa lớn ở giữa rồi bước vào Đại Điện. Đại điện trải thảm đỏ, ta và Lâm Thiên Phong bước đi, cảnh này giống kiểu mấy diễn viên nổi tiếng của điện ảnh Hollywood bước trên thảm đỏ tiến vô lễ đài ghê (ảo quá >_<), tiếp đây là phần bái đường:

- Nhất bái Thiên, Địa.

- Nhị bái Cao Đường.

- Phu Thê giao bái.

- Đưa vào động phòng.

Sau tiếng nói của vị Công Công nào đó là tiếng vỗ tay giòn tan của các vị Vương Công Quý Tộc có mặt tại Đông Cung. Tô Ma Ma và An Nhi đỡ ta về phòng Tân Hôn, cùng theo sau là một toán cung nữ và thái giám, còn tên Lâm Thiên Phong kia phải ở lại uống rượu mừng. Ta ngồi xuống giường rồi đuổi hết tất cả cung nữ thái giám ra ngoài. Vén chiếc khăn chùm lên, ta quăng nó vào một xó nào đó rồi nhanh tay tháo cái mũ hỷ nặng như cái cối đá ra khỏi đâu. Phù... thoải mái ghê. Ta bước tới bàn trang điểm rồi dùng khăn lau sạch son phấn đi, để mặt mộc thì Mạc Thiển Di ta đây vẫn là hảo mỹ nhân. Ta di chuyển tới chỗ cái tủ quần áo rồi chọn lấy một bộ đồ thoải mái để thay hỷ phục. Xong mọi việc ta thấy thật nhẹ nhõm.

Ta leo lên giường, chui vào trong chăn chờ tên Thái Tử ẻo lả về thế nhưng...giường này êm quá...chăn này ấm quá...nên ta thiếp đi từ lúc nào không ai hay biết.

"Cạch, cạch,..." cánh cửa phòng mở ra, Lâm Thiên Phong bước vào Vân Lôi điện. Hắn nhìn quanh không thấy một bóng người nào thì có chút ngạc nhiên. Đi được vài bước thì hắn dẫm phải một thứ gì đó, cúi xuống thì là cái khăn đỏ chùm đầu của Thiển Di. Hắn trố mắt nhìn rồi bước tới gần giường, hết khăn chùm đầu giờ lại là mũ hỷ bị vứt lay lóc trên sàn nhà. Lâm Thiên Phong ngồi xuống giường thì thấy Nương Tử của hắn đã ngủ từ đời nào rồi.

Lâm Thiên Phong chăm chú nhìn gương mặt của Thiển Di khi ngủ rồi nghĩ:" Nữ nhân này khi ngủ trông cũng rất dịu dàng, đáng yêu! Khác hẳn với lúc thức". Vừa nhìn hắn vừa cười, trông khá hạnh phúc đấy! Lâm Thiên Phong tiến sát lại gần Thiển Di, nhẹ nhàng đặt môi hắn nên môi nàng.

Ta chợt cảm thấy có chút khó chịu, hình như có cái gì đó đặt lên môi ta. Theo phản xạ ta mở to mắt! Mẹ kiếp! Là hắn, Lâm Thiên Phong. Ta dùng tay đẩy mạnh hắn ra, hắn mất thăng bằng ngã xuống đất:

- Đồ háo sắc, ngươi dám lợi dụng bổn Cách Cách!

Hắn nhếch môi cười rồi từ từ đứng dậy trước mặt ta:

- Ta lợi dụng nàng sao? Nàng là Nương Tử của ta, với lại đêm nay là đêm động phòng của chúng ta. Ta đâu có làm gì sai?

- Khốn khiếp, đó là nụ hôn đầu của ta, tại sao lại để cho cái tên Thái Tử ẻo lả nhà ngươi lấy đi cơ chứ???

- Đây là nụ hôn đầu của nàng sao? Vậy thì ta xin lỗi.

Tên Lâm Thiên Phong đáng chết, ta sẽ không tha cho ngươi đâu, thù này không trả nhất định ta không làm người.