Chương 1: Xuyên không

Di Phong Tình Sử

Chương 1: Xuyên không

Giữa mùi trầm hương thoang thoảng dịu nhẹ khắp phòng, ta nằm ngơ ngác nhìn tấm màn phía trên có thêu hình Long Phượng. Ta bật dậy khỏi chiếc giường chải nhung mềm mại nhìn xung quanh với trạng thái cực kỳ hoang mang. Thực sự ta gặp phải một cơn SỐC nặng! Đây là chỗ quái quỷ nào vậy???

Haizz... Nói nhăng nói cuội nãy giờ chắc mọi người không thấu nỗi khổ của ta đâu! Ta sẽ kể mọi chuyện từ đầu cho mọi người nghe.

Ta là Mạc Thiển Di là nữ sinh lớp 12 chuyên khoa Sử Học. Hiện giờ đang là mùa hè, chính là thời điểm mà ta phải toàn tâm toàn lực dốc hết sức để đạt kết quả tốt cho kỳ thi tuyển sinh đại học sắp tới. Bây giờ là 11 giờ trưa là giờ mà trường ta tan học. Ta cùng với nhỏ bạn thân từ hồi lớp 2 tên Ngô Song Vi đèo nhau trên chiếc xe đạp điện "bò điên" qua thư viện lấy tài liệu thi rồi tiện thể qua căng-tin ăn luôn. Ta đèo nhỏ Vi, trời thì nắng chang chang mà phóng mãi chưa tới cái thư viện Thành Phố. Bất thình lình cái xe đạp điện thần thánh của nhỏ Song Vi dở chứng! Trời ơi! Đêm qua nhỏ không sạc báo hại bây giờ nó hết không còn một tí pin nào. Thế là ta và nhỏ cố cuốc bộ đến chỗ ghế chờ xe buýt tránh nắng tạm. Ngồi được khoảng hai hay ba phút gì đó thì nhỏ Vi quay sao bảo:

- Này Di, hay giờ mình dắt xe qua bên kia xem có hàng sạc điện nhanh nào không còn cậu ngồi đây chờ mình xíu nhé!

- Vậy cũng được, đi nhanh nhé mình ở đây chờ.

Hai đứa bye nhau, nhỏ Vi dắt cái xe băng qua đường rồi cái bóng nó khuất dần trong nắng. Ta ngồi đó chờ, nửa tiếng tiếng trôi qua vẫn chưa thấy nó về. Ta suốt ruột đi qua đi lại vài vòng dọc hàng ghế chờ. Và rồi ta thấy như bị hụt bước. Ta nhìn xuống dưới chân và:

- Á..á..á!!!

Dưới chân ta xuất hiện một hố đen lớn và rồi ta bị nó hút vào. Ở trong đó tối thui ta không nhìn thấy gì. Do quá sợ hãi và bất ngờ ta bất tỉnh nhân sự không còn biết điều gì đã xảy ra.

Giữa mùi trầm hương thoang thoảng dịu nhẹ khắp phòng, ta nằm ngơ ngác nhìn tấm màn phía trên có thêu hình Long Phượng. Ta bật dậy khỏi chiếc giường chải nhung mềm mại nhìn xung quanh với trạng thái cực kỳ hoang mang. Không gian ở đây đậm chất cổ đại. Ta ngu ngơ tự hỏi:

- Đây là phim trường bộ phim nào vậy? Chẳng lẽ đạo diễn thấy ta có dung mạo xuất chung nên cho mình làm vai chính không? Chắc chắn là vậy rồi! Ahahha.

Một mình ta ngồi trên chiếc giường rồi cười sặc sụa như một... Con điên. Ta bước xuống giường, cánh cửa phòng mở ra, một cô gái trẻ trung vận một bộ đồ cổ trang màu hồng, tóc búi hai bên bước vào. Cô gái ấy nhìn ta rồi vui mừng chạy tới nắm tay ta nước mắt tuôn không ngừng:

- Cách Cách, cuối cùng người cũng tỉnh lại rồi, An Nhi rất lo cho người.

- Ta là vai nào vậy?

Đột nhiên ta chặn lời của An Nhi, An Nhi ngơ ngác trước câu hỏi của ta:

- Cách Cách, An Nhi không hiểu. Người là Cách Cách của Phủ Quận Vương mà.

Không phải đấy chứ? Chẳng lẽ đây là xuyên không mà mấy bộ phim truyền hình trên Ti-vi vẫn chiếu sao? Nó thực sự có thật sao?