Chương 60: Chúc mừng Hanghi bảo vệ đề tài thành công 1

Đi Ngang Qua Thế Giới Sảng Văn Thuận Tay Cầm Lấy Nữ Chính

Chương 60: Chúc mừng Hanghi bảo vệ đề tài thành công 1

Chương 60: Chúc mừng Hanghi bảo vệ đề tài thành công 1

Thấy Hạ Duy rơi vào tình thế nguy hiểm, Sắc Vi không do dự mà cầm lấy chai rượu sành trên bàn, quăng thật mạnh về phía nữ sát thủ.

Nữ sát thủ nghe tiếng gió, tốc biến về phía bên phải tầm ba bước chân.

Hạ Duy trợn tròn mắt.

Mẹ nó, hắn cùng với Sắc Vi và nữ sát thủ là ba điểm thẳng hàng! Không tránh kịp chai rượu, hắn chỉ có thể ôm đầu ngồi xổm.

May mà chai rượu chỉ chạm đến ngọn tóc, nếu không hắn liền uống không hết gói đem đi. Tính sơ sơ trọng lượng của cái chai này, ít nhất phải may 4 mũi.

Sắc Vi thấy vậy, thầm nói xin lỗi một tiếng rồi nhanh tay cầm lấy hai cái nĩa inox trên bàn, toàn thân vào tư thế cảnh giác, nhìn chằm chằm nữ sát thủ.

Nữ sát thủ liếc Sắc Vi một cái rồi tiếp tục sử dụng dị năng của mình làm nhiệm vụ. Thấy cũng thấy rồi, nếu nhiệm vụ thất bại nữa thì ngày hôm nay thật sự tệ hại.

Hạ Duy thấy nữ sát thủ chớp mắt lại biến mất, hắn mau chóng dịch khỏi vị trí của mình. Để bảo đảm an toàn, hắn con phất tay một cái. Quả nhiên một giây sau đã thấy nữ sát thủ thoáng hiện ra gần vị trí vừa nãy, trên tay còn cầm dao găm vào tư thế đâm thẳng.

Tiêu hao khá nhiều mana, là cấp D.

Mặc dù hiện tại Hạ Duy có đến ba dị năng cấp D. Nhưng tốc biến + áp sát quá khó lường. Nếu sử dụng hoả, cô ta quá dễ dàng tránh né, chính mình bất cẩn dễ dẫn lửa thiêu thân. Nếu là caro, tuy hắn lúc nào cũng thủ sẵn giấy và bút trong người, nhưng căn bản không lấy ra kịp. Chỉ còn cách phất tay mà thôi.

Tuy vậy, nữ sát thủ không giống như mẹ của Thanh Nhi. Mỗi lần sử dụng dị năng này, hắn đều tiêu hao số lượng tinh thần lực không nhỏ. Sớm muộn cũng bị rút cạn sức lực mà chết.

Như vậy chỉ có thể... Trốn.

Một giây, hai giây, ba giây.

Sắc Vi trợn tròn mắt người đàn ông đang co cổ nấp sau lưng mình mà không nói nên lời. Chỉ thấy Hạ Duy thò đầu ra với biểu cảm sợ hãi hoảng hốt lớn tiếng hô to:

"Đối phương cho cô bao nhiêu tiền, tôi ra gấp đôi. Không, gấp ba!" Cộng combo biểu cảm tham sống sợ chết, ngoài tiền r không còn năng lực gì khác.

Lâm Thiên sẽ làm bạn với hạng người này sao? Không chút bản lĩnh nào cũng ra hỗn?

Chỉ thấy nữ sát thủ như không hề nghe được, đổi một tư thế xông lại đây.

"Gấp năm!" Hạ Duy lại gào lên.

Sắc Vi hơi nhíu mày lại, khó chịu trước phản ứng tầm thường của hắn. Nếu kêu giá tiền có thể mua được mạng, vậy thì sát thủ không được gọi là nghề rồi. Người ta có nguyên tắc riêng, ok?

Không ngờ, nữ sát thủ vậy mà dừng lại, lùi về sau một bước.

Sắc Vi ngốc.

Nữ sát thủ cũng ngốc. Rõ ràng bản thân hoàn toàn không có ý định dừng tay a. Chẳng lẽ đây là sức mạnh của đồng tiền hay sao?

"Gấp mười! Nói số tài khoản tôi lập tức chuyển tiền!"

Nữ sát thủ cảm thấy nhân cách của mình bị vũ nhục. Cô là người có thể vì số tiền thù lao gấp mười lần mà làm hỏng thanh danh của mình sao?

Nhưng cái chân của cô nó không nghe sai khiến, lại lùi về sau thêm hai bước. Chẳng lẽ cô thiếu tiền đến sắp điên rồi. Não bắt đầu phân liệt?

Chuyện này chắc chắn có vấn đề!

Đã là có vấn đề, vậy vấn đề ở ngay chỗ cô gái trước mắt hoặc là mục tiêu ở phía sau.

Nhìn vẻ bề ngoài, cô thật sự không đoán ra được, bắt đầu hoài nghi ở đây có kẻ thứ ba nhúng tay vào.



Hạ Duy thấy nữ sát thủ đã ở vị trí rất xa cửa ra vào, còn mình chỉ cần dùng một bước là có thể chạy đi. Mặc dù cánh cửa này không biết từ khi nào đã bị cô ta khoá lại. Chỉ còn một cách là hi sinh Sắc Vi kéo dài thời gian.

Bình thường, hắn chắn chắn xem mạng mình quan trọng nhất. Hiện tại, nếu bỏ lại cô gái vô tội này ở đây, hắn có chút không đành lòng. Dù sao người ta là bị hắn liên lụy.

Nhưng nếu hắn bây giờ không chạy, chỉ sợ lát nữa chạy không được.




Thạch Sang vẫn luôn ở bên ngoài canh giữ, vừa nãy hắn nghe tiếng "rầm" của ghế ngã phát ra từ bên trong, đã lập tức muốn xông vào. Nhưng cửa bị khoá trái.

Nhớ tới mấy lời lung tung của Lâm Thiên, hắn cho rằng mình suy nghĩ nhiều. Nhưng vạn nhất thì sao? Nhỡ Hạ Duy đang thật sự gặp nguy hiểm, hắn không thể chủ quan được.

Vì thế, hắn liên hệ với nhân viên nhà hàng, yêu cầu mở khoá. Sau khi câu thông với nhân viên, nhân viên liền liên hệ với quản lý. Quản lý rất nhanh đã mang chìa khoá đến.

Thấy Thạch Sang một mặt sốt ruột đứng trước cửa, quản lý khách sáo vài câu rồi bắt đầu mở cửa.

Đúng lúc, Lâm Thiên trở lại.

Quản lý nhìn thấy Lâm Thiên, lập tức thái độ chuyển biến 180 độ. Ngay lập tức từ một hình nam mẫu mực phong độ lễ nghĩa đã biến thành không còn lý lẽ gì để nói. Hắn ta hất hàm trỏ ngón tay về phía Lâm Thiên, cao giọng quát lên:

"Bảo vệ đâu? Sao lại cho tên khố rách áo ôm này vào đây???"

Tựa như cái tên nhược trí.

Thạch Sang thấy chìa khóa đã cắm một nửa lại bị rút ra, lập tức thúc giục.

"Mở cửa trước!"

Không ngờ tên quản lý lại bỏ ngoài tai lời nói của Thạch Sang, chỉ nhìn chầm chầm vào Lâm Thiên, đỏ mặt tía tai hô to gọi nhỏ. Lâm Thiên thì một mặt trơ lỳ như đã quá quen thuộc.

Nhân viên phục vụ đứng một bên thấy Thạch Sang đang gấp, ấp úng muốn chen vào lời của tên quan lý. Nhưng vô dụng.

Tên quản lý và Lâm Thiên đang battle 1v1, trán nổi gân xanh, hai mắt rực lửa.

"Tao là quản lý ở đây, tao nói mày cút thì mày phải cút!"

"Nếu tao không cút thì sao? Mày cắn tao à?"

"Hừ, nếu mày đã nói vậy, thì đừng trách tao không nể mặt An An..."

"An An bạn gái tao, đéo cần mày nể mặt!"

"Đm vô sỉ, An An nhất định là bị mày lừa gạt! Khôn hồn thì mau rời khỏi cô ấy! Nếu không tao cho mày bò ra ngoài. Tao nói được làm được!"

"Ồ... Không biết từ khi nào Thiên thượng nhân gian do mày làm chủ rồi? Cáo mượn oai hùm có gì đáng để khoe?"

"Mày là thằng z@₫#&... "

"Tao có như thế nào cũng là bạn trai chính thức của An An"

"Đcmm&#@-"

Thạch Sang "..."

Bên trong phòng

"Mục tiêu của cô ta là anh, mau chạy đi!" Sắc Vi tuy rằng rất sợ hãi, nhưng vẫn cứng miệng nói "Sau khi ra ngoài lập tức tìm người đến giúp đỡ"

"Vậy thì cô rất nguy hiểm" Hạ Duy do dự đáp

Sắc Vi nghe thế cười nhạt, đôi mi cong dài hơi rũ xuống, có vẻ hơi bi thương "Cùng lắm thì chết thôi, tôi đã thử qua, cảm giác không tệ lắm..."

Cô có ách chủ bài, không chết được. Nói vậy xem như thể hiện một tâm cơ nho nhỏ.

Nếu Hạ Duy ở đây không đi, ngược lại là vướng bận.

Với lại, cô muốn hắn nợ cô một ân tình. Sau này xử lý Lâm Thiên xem như có thêm chút vốn liếng.

Mà Hạ Duy nghe vậy không có nghĩa nhiều. Hắn thở dài một cái, sóng lưng lom khom chuyển thành thẳng tắp.

Đến mức này, trốn gì mà trốn, diễn gì mà diễn.

Là Sắc Vi nói động hắn, dù sao đã chết một lần rồi, bây giờ được sống ngày nào đã là có lời ngày đó. Cùng lắm thì đổi một thế giới khác, về trái đất cũng không tệ, hi vọng chưa bị hủy dung.

Sắc Vi chỉ cảm thấy trên vai xuất hiện một bàn tay to lớn. Hạ Duy chỉ hơi dùng lực, cô đã biến thành người đứng sau hắn.

"Cô đến từ L thành phải không? Tôi thắc mắc thật đấy, rốt cuộc tôi có người quen nào ở đó mà cái mặt có thể dài tới đây để ăn tát..."

Giọng nói của hắn không còn mất bình tĩnh, đều đều, mang chút châm chọc.

Nữ sát thủ thấy hắn đột nhiên cả người biến thành gan, đoán được chuyện bản thân lùi mấy bước chân là hắn giở trò quỷ. Cô nhìn sang Sắc Vi, xác nhận Sắc Vi không có gì uy hiếp, lập tức tốc biến lao về phía hắn.

Cơ hội chỉ có lần này, nếu để Hạ Duy thoát được, sợ là khó mà tiếp cận. Dù là cấp C đi nữa cũng không quan trọng, đâu phải cô chưa từng giết.