Chương 61: Chúc mừng Hanghi bảo vệ đề tài thành công 2

Đi Ngang Qua Thế Giới Sảng Văn Thuận Tay Cầm Lấy Nữ Chính

Chương 61: Chúc mừng Hanghi bảo vệ đề tài thành công 2

Chương 61: Chúc mừng Hanghi bảo vệ đề tài thành công 2

Hạ Duy thấy nữ sát thủ biến mất trước mặt mình, không do dự phất tay một cái. Nữ sát thủ thoáng hiện ra ngay trước mặt hắn, vẻ mặt kinh ngạc.

Không để cô ta kịp phản ứng, Hạ Duy đã liên tục phất tay thêm bốn lần, dồn cô ta vào chân tường. Động tác dứt khoát ấy khiến cả Sắc Vi và nữ sát thủ đều ngây ngốc.

Không cho nữ sát thủ thời gian dư thừa, hắn sử dụng một phần ba tinh thần lực còn lại làm nổi lên thảm lửa đỏ rực.

Nữ sát thủ dường như bị nhiệt độ cao xuyên thấu qua đế giày liếm láp lòng bàn chân, bắt đầu không chịu được, cảm giác như cả người sắp cháy theo vậy.

Lúc này, đôi mắt lạnh căm của cô mới hiện lên một chút kinh ngạc.

Là một sát thủ đứng trong top 100 trên bảng xếp hạng thế giới, số nhiệm vụ cô làm không đủ một nghìn cũng có tám trăm. Các loại phản ứng kì ba cô gặp qua không ít. Chỉ có Hạ Duy là bất thường nhất.

Hắn rõ ràng không bình thường, cô lại không nói nên lời chỗ nào chưa đúng. Dường như rất mạnh, lại dường như rất yếu. Dường như vô cùng sợ hãi lại dường như nắm tất cả trong lòng bàn tay.

Gặp được cô không bao lâu, hắn đã đoán ra được cô đến từ L thành.

Càng nghĩ càng thấy hoàn cảnh hiện tại của mình rơi vào nguy hiểm, cô muốn chạy!


Không ngờ mỗi lần cô tốc biến ra ngoài, đều bị Hạ Duy dùng dị năng đẩy lùi vào thảm lửa của hắn. Bất đắc dĩ, cô phải tốc biến xuyên qua bức tường phía sau lưng mình, biến mất không còn tàn ảnh.

Phòng ăn nháy mắt trở về yên tĩnh, duy chỉ có một ngọn lửa nhỏ đã leo đến bức màn ren màu kem cổ điển, bắt đầu cháy lan ra.

Hạ Duy quay mặt lại, đối diện với Sắc Vi, cười khổ:

"Thật xin lỗi, tôi đã làm phiền em rồi..."

Hắn đã quên kiếp này bản thân chỉ là tiểu thịt tươi mới 23 tuổi, không phải 31 như kiếp trước nên mới xưng hô tôi - em với Sắc Vi. Sắc Vi cũng không có sửa lời. Vẻ ngoài của hắn quá ổn trọng so với Lâm Thiên, vì vậy cô cũng dùng tôi - anh để nói chuyện.

Mà xưng hô thế nào không trọng yếu, lúc này cô chỉ muốn biết hiện tại mình nên dùng từ ngữ gì để trả lời hắn.

Không có chi, việc nhỏ mà thôi?

Quá gượng ép.

Cô chẳng giúp gì cho hắn được cả, ban nãy còn suýt hại hắn bị chai rượu đập trúng.

Còn có, hắn đã là dị năng giả rồi sao? Vì cái gì mà giấu diếm? Muốn thử cô?

Hắn... so với Lâm Thiên, ai mạnh hơn?



"Anh có sao không?" Cô nhẹ hỏi

"Không..." Hắn hơi lắc đầu đáp.

Tuy tinh thần lực bị tiêu hao, nhưng giữ gốc vẫn còn, suốt đêm đạo hàm tích phân là có thể phục hồi lại.



Cùng lúc này, bên ngoài.

Thạch Sang chịu đủ Lâm Thiên và tên quản lý hồ ngôn loạn ngữ. Hắn bất chấp cái nhìn kinh dị của phục vụ viên, một cước đạp tên quản lý nằm sấp xuống, tự mình đi mở khoá.

Tuy là trong lòng sốt ruột, nhưng hắn cũng biết phải trái, không tông cửa xông vào mà chỉ mở một kẻ nhỏ đủ để quan sát tình huống bên trong.

Một bức rèm đang bén lửa cháy hừng hực hiện ra trước mắt Thạch Sang, hắn thấy vậy giật mình đẩy mạnh cửa.

Sắc Vi nghe thấy thanh âm đột ngột vang lên, cô giật bắn mình, lùi lại một bước. Không ngờ lúc này chiếc giày cao gót không biết cố gắng, làm cho cô đứng không vững, mất đi trọng tâm mà ngã xuống.

Hướng ngã của Sắc Vi vậy mà nhắm ngay mấy mảnh vỡ của chai rượu bằng sành khi nãy.

Thật sự ngã trúng đám miểng đó, vậy thì không đơn giản là may 4 mũi nữa. Có phẫu thuật thẩm mỹ cũng vô dụng.

Hắn theo quán tính lao tới muốn túm cô lại.

Hai người ngã nhào ra sàn.

Không có hôn trúng môi, cũng không có ánh nhìn thâm tình về phía đối phương như trong phim.

Sắc Vi cảm thấy ngực mình bị va thật mạnh, đau đến khó thở. Nhưng ngửi được mùi rượu nồng nặc từ mảnh vỡ chai rượu bên cạnh, làm cô vừa mừng vừa sợ. Cảm thấy may mà không ngã trúng.


Hạ Duy lúc này trực tiếp đập mặt vào giữa người cô. Hai luồng mềm mại đàn hồi kia bao lấy đầu hắn như muốn chôn hết nửa đời sau của hắn vào đó vậy.

Không gian tức khắc an tĩnh đến có thể nghe được tiếng nổ lốp bốp rất nhỏ phát ra từ tấm rèm. Thật giống như nó đang chậc lưỡi và tấm tắc.

Thạch Sang "..."

Chuyện gì mới vừa xảy ra vậy? Có người ngoài hành tinh xuất hiện sao? Đĩa bay kia thật giống mô hình trang trí, trần nhà có treo đèn chùm thì phải, gạch lót sàn sao mà sạch sẽ...

À phải rồi, lúc nãy tên quản lý chửi đến đoạn nào nhỉ? Sao gã ta lại nằm lăn ra đất thế kia? Phục vụ viên, mau đỡ người đứng lên, chúng ta tiếp tục đấu khẩu. Ai động thủ ai là husky.

---/---


Trở về biệt thự

Chianti lúc này đang ở phòng khách cùng với Thanh Nhi, hai người đang chơi rút gỗ. Trong bất tri bất giác, Chianti đã từ chức vệ sĩ chuyển sang làm bảo mẫu tự bao giờ.

Hạ Duy thấy vậy cũng đùa với Thanh Nhi một lát. Cô bé này thật sự rất thông minh, khiến cho hắn suýt chút nữa không bảo vệ được tôn nghiêm của người lớn.

"Chú ngốc quá đi, rút chỗ đó chắc chắn sẽ rơi xuống?"

"Chỗ này thì sao?"

"Cũng rơi luôn"

"Đây?"

Thanh Nhi gật gật đầu. Hạ Duy thấy vậy tùy tiện rút một khối gỗ, không ngờ cả cái tháp lập tức sụp xuống trước mắt hắn.

"Cũng rơi, cũng rơi, cũng rơi..." Thanh Nhi cười khanh khách như thực hiện được gian kế "Chú không thắng nổi con đâu!"

Hạ Duy giả vờ thua trò chơi và giận dữ, xắn tay áo hùng hổ xông về phía Thanh Nhi. Thanh Nhi nhanh chân chạy về phía Chianti, chui tọt vào người cô.

Hạ Duy quán tính thắng lại, có vẻ hơi chúi nhủi...

Chianti thấy vậy mỉm cười ôm lấy Thanh Nhi chạy đi, đùa giỡn nói:

"Không bắt được nha..."

Thanh Nhi nghe vậy càng vui vẻ, không ngừng cười giỡn.

Hạ Duy không biết từ khi nào đã nhìn đến hai quả cầu bị Thanh Nhi đè ép biến hình. Hắn thuận theo tự nhiên âm thầm so sánh một phen, kết luận, bóng đèn vẫn lớn hơn. Hừm...

"Thanh Nhi không được chơi xấu. Con thua rồi, phải có can đảm chịu trách nhiệm" Hạ Duy hơi nghiêm túc nói với Thanh Nhi

"Con không cần can đảm" Thanh Nhi nhanh nhảu đáp

"Sao lại không? Con phải dũng cảm lên chứ" Hắn cũng không rành dạy dỗ con nít là thế nào, nhưng hắn biết có đôi khi một vài chi tiết nhỏ của hắn và những người xung quanh sẽ tác động rất mạnh đến quá trình hình thành nhân cách của cô bé.

"Dù sao con chính là dũng cảm hơn chú, con dám xin số điện thoại của chị xinh đẹp kia. Chú dám?"

Khiêu khích.jpg

"Thanh Nhi, số điện thoại là bí mật cá nhân, con dùng nó để vụ lợi là không đúng. Biết chưa?" Dù sao hắn nhột, sắc mặt hắn càng nghiêm túc, sẽ không có ai biết hắn nhột. Nói Thanh Nhi bán số điện thoại là sai, vậy hắn mua số điện thoại thì đúng chỗ nào đâu.

Thanh Nhi nghe vậy bĩu môi như cam chịu lời hắn. Thế nhưng mấy giây sao, cô bé đã dùng chất giọng lí nhí của mình nói khẽ:

"Con dám ôm chị Chianti, chú dám không? Lòng dũng cảm của chú còn không lớn bằng con nữa. Nhỏ xíu xìu xiu..." Nói rồi còn cọ cọ Chianti mấy cái như làm đánh dấu.

"..."

Đây là lòng dũng cảm sao? Đây chẳng phải là viết tắc của tìm đường chết à?


Chianti một bên nhìn hai người đấu trí đấu dũng, khoé miệng cong lên, không biết từ khi nào đã cười rất tươi. Cô hùa theo:

"Thanh Nhi nói đúng, "chú" nhát gan quá đi...."

Hạ Duy "..." Tính, nhát gan liền nhát gan. Thanh thiên bạch nhật vẫn là không nên nằm mơ.

Quan trọng là hắn thật sự không có ý định vượt rào nào với Chianti cả. Kể cả Ngọc Uyên, Ngọc Châu hay thậm chí là Sắc Vi. Mấy chuyện nam nữ này trước mắt vẫn là không nên đụng tới thì hơn.

Chianti quan sát thái độ của hắn, phát hiện ra trong lời nói của mình hình như thiếu chừng mực, hơi ngượng ngùng, nhưng cũng chả để tâm lắm. Cô cũng giống hắn, sự nghiệp làm trọng.