Đi Ngang Qua Thế Giới Sảng Văn Thuận Tay Cầm Lấy Nữ Chính

Chương 70: Toa xe kết bái

Chương 70: Toa xe kết bái


"Kết bái anh em thì được, cắt máu ăn thề hay là thôi đi?" Lâm Thiên nhược nhược hỏi một câu.

Từ chối là không có cách từ chối, dù sao nhìn bộ dáng này của Thạch Sang nhiệt tình thái quá.

Không ngờ phản ứng thái quá hơn còn ở phía sau:

"Nhất định phải có máu, chúng ta từ nay về sau thân như anh em ruột thịt sống chung một nhà!"

An An "..." Tôi còn ở đây, ok?

Lê Quân "..."

Cảm thấy chứng nghiệp bị vũ nhục sâu sắc. Hắn theo Lâm Thiên như vậy, thật chưa hề có ý định sẽ kết bái gì cả. Nếu bây giờ để hai người họ tiếp tục phát triển tình huynh đệ. Thì đm, bản thân phải làm sao.

Nhỡ mà...

"Lâm Thiên, giúp tôi..."

"Xin lỗi nha Mập Mạp, tôi đang bận xử lý chuyện của A Sang"

"A Thiên, tôi là..."

"Đừng gọi tôi A Thiên, A Sang nghe thấy sẽ suy nghĩ nhiều. Còn có, sau này chúng ta ít liên lạc thì hơn. Hiện tại tôi là người đã đó anh em ruột..."

"..."

Không thể như thế được!!!!

Đm từ khi nào mà quyền sử dụng Lâm Thiên của hắn phải chia cho người khác, ghê tởm, vô sỉ, không biết xấu hổ!

"Thạch Sang, tôi cảm thấy chuyện này không cần thiết cho lắm! Cậu làm vậy chắc chỉ là cảm xúc nhất thời, sau này nghĩ kỹ sẽ hối hận!" Lê Quân bình tĩnh nói

Thạch Sang nghe vậy thầm phun tào một câu. Nhìn độ dài quãng đường, hắn đoán được bản thân không còn bao nhiêu thời gian. Sau này thế nào hắn không biết, không hoàn thành nhiệm vụ bị trừ lương mới là đại sự!

"A Thiên, cắt máu đi, lần sau mày muốn đi WC tao sẽ bồi mày! Mày không cần cô đơn nữa!"

Lâm Thiên "..."

An An "..."

Lê Quân "..."

Vô ngữ, tất cả đều vô ngữ.

"Còn nữa, sau khi bái thiên địa xong, mày ngồi lên đùi tao cũng coi như quang minh chính đại"

Lê Quân "..." Trong khoảng thời gian không có chính mình ở đây, hai người họ đã tiến triển đến mức nào rồi? Đm, tuesday!!!!

An An "..." Rốt cuộc giữa họ có bí mật gì mà cô không biết? Tình anh em xã hội chủ nghĩa của sắt thép thẳng nam sao? Tin được không?

Tin được không a???

Mà lúc này hoảng loạn nhất là Lâm Thiên. Hắn đồng ý còn không được sao? Này mẹ nó là cái gì hổ lai chi từ? Mặc dù đều là nói đúng, nhưng này mẹ nó cũng quá làm bẩn sự trong sạch của hắn đi!

"Tao đồng ý với mày, được chưa?" Lâm Thiên uể oải đáp.

Lời này vừa ra, cả An An và Lê Quân đều trong lòng dậy sóng, kinh đào hải lãng, cuồn cuộn không dứt!

Cái giọng điệu 'Thạch Sang nói đúng tôi không có gì phản bác, giữa chúng tôi có rất nhiều bí mật không thể bại lộ là thật sự' còn mang theo một chút 'sủng ái' kia... Ôi đm.

An An bất giác lùi lại một bước, âm thầm giữ chút khoảng cách.

Lê Quân lâm vào ngốc trệ mấy giây, sau đó cũng làm ra quyết định! Lao đã bị Thạch Sang phóng mất, bản thân chỉ có thể đu bám theo thôi.

"Nếu đã như vậy, thêm tôi nữa! Ba người chúng ta kết nghĩa đào viên, cùng nhau làm nên nghiệp lớn! Trước lấy Từ Châu, sau giành thiên hạ"

Lâm Thiên "..." Mập mạp hẳn là có bệnh đi? Không nghe hắn trả lời qua loa lấy lệ thôi sao? Còn đào viên kết nghĩa! Nghĩ mình là Lưu - Quan - Trương hay sao?

Khoan đã, Mập Mạp so với Lưu Bị càng có thể khóc! Nói không chừng đến cuối cùng ba người có thể làm nên chuyện lớn.


Nếu Lâm Thiên nghe vậy cảm thấy có chút không thể hiểu được, vậy thì Thạch Sang có một đống không thể hiểu được. Bản thân đang làm nhiệm vụ a uy, tên mập chết tiệt kia trộn lẫn cái gì! Này không phải thêm phiền sao?..



"Trời đất chứng giám, tôi là Thạch Sang, hôm nay cùng với Lâm Thiên và... Ê, mày tên gì?"

"Lê Quân"

"Phải, Lê Quân, trời ở trên, đất ở dưới, xin hãy minh chứng cho tôi, cùng với Lâm Thiên và Lê Quân trở thành anh em. Dù gặp cảnh thuận hay nghịch, giàu hay nghèo, lành mạnh hay đau yếu, chúng tôi vẫn yêu thương, an ủi và săn sóc nhau, tránh xa mọi cám dỗ có thể xảy đến, ăn ở trọn tình vẹn nghĩa với nhau cho đến hết đời. Nguyện không sinh cùng ngày, cùng tháng, cùng năm, nhưng khi hai người họ không may bị giết, tôi sẽ thay họ báo thù!"

"Tôi, Lê Quân, nguyện ý kết bái anh em với Thạch Sang và Lâm Thiên. Tuy không sinh cùng ngày, cùng tháng, cùng năm nhưng..." Lê Quân ngừng lại cân nhắc một lúc, quyết định nói giống Thạch Sang. Ai nói nguyện chết cũng ngày, cùng tháng, cùng năm người đó mới là ngốc bức "Khi hai người họ bị giết, tôi cũng sẽ thay họ báo thù!"

"Tôi, Lâm Thiên, như trên"

Thật mẹ nó xấu hổ muốn độn thổ, một cái hố ba thước năm tất thôi hoàn toàn không đủ để hắn chui xuống.

Lâm Thiên, Thạch Sang và Lê Quân quỳ xuống cửa sổ, tuyên thệ trước ánh mắt kinh dị của đám người cùng toa.

An An đã lùi vào một góc vô ngữ đến không còn lời nào để nói. Hạ Duy cũng nhìn trời nhìn đất tỏ vẻ không liên quanh.

Tiến triển này hắn cũng chẳng ngờ tới. Chỉ có một câu: Thạch Sang, làm tốt lắm!

Mà Thạch Sang lúc này đã lâm vào vai diễn không thể tự kềm chế. Hắn một tay nắm lấy tay Lâm Thiên, một tay cầm ly giấy, vẻ mặt bối rối thản thốt nói:

"Xin lỗi A Thiên, lỡ tay làm cậu chảy máu hơi nhiều rồi"

"Không sao, không sao" Lâm Thiên khoé môi giật giật, không biết nói gì.

Hôm trước có đợt hiến máu từ thiện ở khu nhà của hắn, tuy mang tiếng từ thiện nhưng không khác nào mua máu công khai cả. Mỗi người hiến được 2tr tiền bồi bổ. Hắn thấy vậy cũng hiến một ít, mặc kệ phải là chính quy hay không, có tiền là được.

Hôm nay bị Thạch Sang rút thêm nửa ly, sắc mặt hắn đã hơi trắng bệch.

"Yên tâm, cậu lấy bao nhiêu máu, tôi cũng lấy bấy nhiêu, không ngoại lệ" Thạch Sanh nói rồi cũng cắt tay nhỏ máu, số lượng so với Lâm Thiên chỉ nhiều không ít.

Hắn học theo Hạ Duy, không để lộ sơ hở.

Chỉ có Lê Quân bị thao tác này làm chấn kinh rồi.

Không ngoại lệ cái cầu.

Hai người các người ai cũng cắt 50ml máu, ông đây có thể cắt hai giọt hay sao?

Một đám bệnh thần kinh! Nhiều máu như vậy uống nổi sao? Không phải ai cũng là ma cà rồng a a a a!!!

Nội tâm - tan vỡ thật sự.

Cuối cùng, Lê Quên bất đắc dĩ phải nâng cánh tay to béo lên, cắn răng nhịn đau mà thọc một cái. Tuy vậy, số lượng máu của hắn là ít nhất.

Đều hắn hoàn toàn không ngờ tới là Thạch Sang gọi phục vụ đến, kêu ba ly rượu đế rồi nhỏ ba giọt máu vào.

Lê Quân nhìn số máu còn dư lại mà trợn trắng mắt, còn tưởng phải uống hết chứ!

Này xem như tìm được niềm vui trong nỗi buồn đi?

Trên tàu không có rượu đế, đành phải dùng rượu tây. Dù sao đều có nồng độ cồn.

Nghi thức đến đây xem như kết thúc. Cả Lâm Thiên và Lê Quân đều thở phào nhẹ nhõm. Không ngờ Thạch Sang lại tới nữa, ngữ ra kinh người:

"Nãy ai đổ nhiều máu nhất là đại ca!"

Lê Quân "..."

Mã cha mày, sao không nói sớm???

Lâm Thiên không có ý kiến, dù sao nhìn bề ngoài Thạch Sang có vẻ lớn tuổi hơn hắn.

Thế là Lê Quân phải cắn răng gọi một tiếng "Đại ca", Thạch Sang nghe vậy mãn nguyện cười cười gọi lại "Tam đệ"

Không ngờ tới phải hông?

Này gọi là có sự chuẩn bị phía sau. Dù là mới nghĩ ra, nhưng cũng tính là Hạ Duy dạy. Tục ngữ nói mưa dầm thấm đất chẳng có sai.

Nếu Lê Quân nghe được tiếng lòng của Thạch Sang, chắc chắn sẽ hô to "Này mẹ nó rõ ràng là gần mực thì đen!"

Không đúng, Lâm Thiên luôn gọi Hạ Duy là "anh Duy", nay mình nhận Lâm Thiên là nhị ca, vậy mình chẳng phải cũng nên gọi Hạ Duy một tiếng "anh Duy"???

Đậu xanh rau má, dựa vào cái gì mình phải gọi một tên vô danh tiểu tốt là anh? Tên vô danh tiểu tốt này mẹ nó còn là phe phản diện.

Chẳng lẽ bản thân bất giác đã rơi vào tính toán của đối phương?

Lần trước suy đoán thế giới sắp tan vỡ là hắn sai. Nhưng nếu đổi một cách nói khác, trái đất không phải mặt ngoài tan vỡ mà là bị hủy hoại từ bên trong, tất cả bị biến thành hỗn loạn....

Mà người làm loạn đó, là Hạ Duy, thì sao?

Hay còn có người khác nữa?

Map này mẹ nó cũng quá khó khăn đi!!!