Đi Ngang Qua Thế Giới Sảng Văn Thuận Tay Cầm Lấy Nữ Chính

Chương 78: Trở về

Chương 78: Trở về

Chương 78: Trở về

"Hạ Duy? Trùng hợp quá, anh cũng đến đây à?" Một giọng nữ thân thiện vang lên.

Hạ khi nhìn về hướng âm thanh phát ra, trước cửa quán buffet có một người phụ nữ xinh đẹp mặc váy màu trắng nhạt mỉm cười gọi hắn. Trên tay trái của người phụ nữa này còn nắm lấy bàn tay nhỏ xíu của một cô bé tầm 3, 4 tuổi buộc hai bím tóc xinh xắn. Cô bé 3 4 tuổi tròn xe đôi mắt của bản thân nhìn người mà mẹ mình vừa nói chuyện.

"Ai vậy mẹ?" Cô bé hỏi

"Bạn cũ của mẹ!" Người phụ nữ đáp

Mà lúc này, Hạ Duy đã đậu xong chiếc xe cổ điển của mình, từ từ đi về phía hai người họ.

"Trúc Ly, là em sao? Lâu quá không gặp..."

Người ta nói người yêu cũ gặp nhau nếu không trừng mắt thì cũng ngoác mồm chửi bậy. Nhưng chỉ có kẻ từng trải mới hiểu, chuyện qua rồi bốc lại giống đào shit vậy, trăm hại không có một lợi.

Trúc Ly xem như là một trong những bạn gái đời đầu của Hạ Duy. Hắn đã không nhớ rõ hai người tại sao lại chia tay, chắc là không ngoài trạng huống kinh tế.

Đây gần như là điểm chung cho tất cả các cuộc tình dang dở của hắn. Cô nào cũng nói với hắn rằng: Chơi chán rồi, muốn tìm người thành thật để gả. Mặc dù hắn cũng tự nhận mình là người thành thật, nhưng cuộc sống nói cho hắn biết, người thành thật và người thành thật có tiền là hai người hoàn toàn khác nhau.

Lúc đó Hạ Duy không có phản bác, hắn đã vô ngữ đến nông nỗi chỉ có thể gật gật đầu rồi rời đi.

"Trúc My, chào bác đi con!" Trúc Ly thúc giục bé con của mình.

Không ngờ là Trúc My càng trợn to mắt hơn.

Hạ Duy thấy vậy cũng không ép con bé, định nói vài câu rồi ai đi đường nấy. Không ngờ Trúc My lại dõng dạc lên tiếng:

"Chào anh, em tên là Trúc My"

Trúc Ly "..."

Hạ Duy "..."

Không hổ là mẹ con ruột, gu giống nhau.

"Trúc My, con nói gì thế? Bạn của mẹ thì phải gọi là bác!" Trúc Ly vội nói

Trúc My không đáp, chỉ ngậm miệng tỏ vẻ bất mãn với sự sắp xếp của mẹ mình.

Chuyện này chỉ xem như một nốt nhạc đệm nho nhỏ. Hạ Duy cười cho qua, nói thêm vài câu khách sáo.

Lúc này, một người đàn ông tây trang giày da tóc vuốt keo sáng loáng đi tới. Hạ Duy vừa thấy liền biết hắn ta chính là người thành thật có tiền trong truyền thuyết.

"Chào anh, tôi là Quốc Trung, chồng của Ly" Người thành thật có tiền chủ động chào hỏi một câu để tìm chút cảm giác tồn tại.

Hạ Duy bắt tay với hắn ta.

Hắn không cảm nhận được ánh mắt bất thiện của người này, cùng với sức lực cực mạnh từ bàn tay truyền tới. Bởi vì hắn bận phân tích. Cô bé Trúc My vừa gọi hắn là anh, cha của cô bé cũng gọi hắn là anh. Thật loạn a...

"Xin chào, tôi là Hạ Duy, bạn cũ của Ly"

Không khí có chút căng thẳng.


"Bình thường tôi sẽ không chở hai mẹ con đến mấy chỗ thiếu vệ sinh như thế này. Nhưng Trúc Ly quá mộc mạc, không chịu đi nhà hàng, bất đắc dĩ tôi phải chiều ý thôi...." Quốc Trung chợt cảm thán mấy câu với Hạ Duy. Nói xong, hắn ta còn đưa chìa khoá về phía một chiết xe hơi gần đó, bấm một cái rồi tiếp tục biểu diễn "Bất tiện thật đấy, chỗ đậu xe cũng không có!"

Hạ Duy thấy vậy, rất muốn chạy thật nhanh vào trong quán lôi ông chủ ra. Để ông chủ quán tận tai nghe mấy lời này, xem xem ông ấy có vác dao chặt xương rượt hắn ta tám con phố không.

Hôm nay người ta khai trương giảm giá, ăn thì ăn không ăn thì mời quẹo trái.

Chứ còn cái kiểu trang bức gượng ép như thế này, vứt.

"Xe đẹp" Hạ Duy nói xong, rồi chỉ tay về phía 4 làn đường lớn "Lần sau anh cứ chạy thẳng đến nhà hàng ngoài ngã tư đi, đường này quá nhỏ, không đủ chứa"

Quốc Trung thấy vậy cười gượng, qua loa đáp:

"Vậy à... Đều do Ly..."

"Đừng lấy Ly ra làm cớ, cô ấy luôn là nghĩ một đằng nói một nẻo đó" Hạ Duy dùng giọng đùa giỡn nói "Chọn quán này chắc là sợ anh tiêu pha. Phải không, Ly?"

Trúc Ly không đáp.

Người nói vô tâm, người nghe hữu ý.

Nhớ ngày xưa khi còn ở bên nhau, cô luôn sợ Hạ Duy tốn tiền cho mình nên thường nói mình thích ăn mấy món lề đường.

Lúc chia tay, cô nói: Em lựa chọn cùng anh đi quán lề đường, không có nghĩa là em không xứng với khách sạn sang trọng. Thứ anh không cho được, người khác sẽ cho. Em biết anh có bản lĩnh, nhưng em không muốn chờ nữa... Hi vọng có một cô gái may mắn khác sẽ thay em ở bên cạnh anh.

Bây giờ thì sao? Mặc dù xe máy đã đổi thành xe hơi, nhưng vẻ ngoài hào nhoáng cũng không ngăn được bên trong túng quẫn. Nếu không phải sợ thất hứa với con gái, cô đã không chọn nơi này.

Dù sao, lời trong lời ngoài của chồng cô đều là "ăn bên ngoài tốn kém, ăn bên ngoài phí tiền, không hợp vệ sinh, không tốt cho sức khoẻ, có muốn gì thì mua về nhà tự làm ăn..." Nghe rất hay, rất ngọt, nhưng từng đồng từng cắc sau mỗi lần đi chợ cô cũng phải tính kỹ mới đủ. Không những vậy, hoá đơn phải giữ thật kỹ, để khi anh ta oán trách "Sao mau hết tiền vậy?" Cô có cái để đáp trả...

Cuộc sống như vậy, quả thực quá dày vò.

Quốc Trung nghe vậy, lại quan sát thấy biểu cảm không còn tươi vui của Trúc Ly, chỉ có thể cười trừ và nói sang chuyện khác.

"Anh đến đây một mình à? Chúng ta chung bàn đi, tôi rất muốn tìm hiểu xem Ly trong quá khứ là người như thế nào..."

"Tôi..."

"Anh ấy không có đi một mình"

Lời từ chối khéo léo của Hạ Duy còn chưa thốt ra, đã bị một giọng nữ trong trẻo che mất. Tất cả mọi người nhìn về phía phát ra âm thanh, không khỏi phát ra cảm thán.

Bởi vì cô gái vừa từ một chiếc BMW bước xuống cũng mặc một chiếc váy trắng tinh khôi tương tự như Trúc Ly.

Con người ta luôn bất giác so sánh những thứ tương tự.

Trúc Ly cũng rất xinh đẹp, nhưng cô gái tràn đầy sức sống vừa xuất hiện, lập tức kéo ra chênh lệch về độ tuổi. Hai người vừa đứng cạnh nhau, người ta có thể lập tức đoán được ai là chị, ai là em.

Người đến không ai khác chính là Tô Ngọc Châu. Thân cao 1m67, lại mang giày, đôi chân trắng nõn thẳng tắp dưới làn váy lung lay hết sức động lòng người. Gương mặt của nhỏ tinh xảo, cộng thêm một lớp trang điểm nhạt tinh tế và màu son quyến rũ.

Không phải nói Trúc Ly trang điểm đậm là xấu, nhưng Tô Ngọc Châu xuất hiện giống như tiên nữ vậy, làm ai cũng bất giác cho rằng Trúc Ly hơi khoa trương.

Tô Ngọc Châu đã quan sát Hạ Duy từ lúc hắn thất thần rồi đến lúc chiếc xe tải chạy thoáng qua. Nhỏ có hơi cảm khái, hắn đúng là quá may mắn, có thể so được với nhân vật Lâm Thiên trong quyển tiểu thuyết tối qua.

Ôm ý định chỉ quan sát một chút thôi, không ngờ quan sát được tình tiết trang bức đánh mặt.

Bạn gái cũ mang theo chồng con hào nhoáng lên sân khấu. Bạn trai cũ chỉ có thể ủ rũ ấm ức rời đi.

Thật là vi diệu.

Không ngờ tiểu thuyết không có nói ngoa, ngoài đời thật cũng tồn tại loại người tự phụ, tự mang cảm giác siêu việt hết thảy như là Quốc Trung.

Nếu đã vậy...

Tâm lý muốn chơi đùa của Tô Ngọc Châu nổi lên, nhỏ không do dự từ trên xe bước xuống đi về phía Hạ Duy.

Người này cũng quá đẹp trai đi~ Không làm nam chính quá lãng phí.


Muốn trang bức? Muốn đánh mặt? Tô Ngọc Châu duyệt nhiều truyện online như vậy, không tin trang không lại cái người quần tây áo sơ mi tóc vuốt keo ăn buffet lề đường này!